PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


Bích Du Cung.
Tịch Nguyệt giải quyết chuyện về tua kiếm, thành công giải vây cho Thần phi đồng thời cho Lệ quý phi một vố thật đau.

Nàng cầm tua kiếm đi đến tẩm cung của Thần phi.
"Tuấn Hưu."
"Thái Nhi, nằm xuống đi, đừng cử động."
"Tuấn Hưu, ta tưởng Hiền phi đã đưa huynh đi rồi."
Nàng vừa bước vào phòng thì thấy Thần phi lúc này đã tỉnh, vừa nhìn thấy nàng Thần phi liền kích động.
"Sao cô lại ở đây?".
"Thái Nhi, ta và Hiền phi nương nương đã làm rõ ngọn ngành sự việc rồi.

Tất cả đều do Lệ quý phi giở trò cả."
"Tuấn Hưu, sao huynh cũng bị cô ấy..."
"Thái Nhi.

Muội nhìn xem."
Hoàng tướng quân đưa tua kiếm cho Thần phi xem, nhìn thấy tua kiếm trong tay Thần phi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đây...".
"Thái Nhi, nếu cô thấy ta tốn công sức như vậy
đi lấy tua kiếm này chỉ để lừa gạt lòng tin của cô thì ta cũng chẳng còn gì để nói."
Nói rồi nàng quay người rời đi, nhưng khi vừa quay người, nàng lại nói:
"Lệ quý phi sẽ không để yên cho chuyện này.
Sắp tới hai người đừng gặp nhau nữa để tránh bị cô ta nắm thóp."
"Đa tạ Hiền phi đã nhắc nhở."
"Tịch Dao, cám ơn cô."
Nàng quay lại mỉm cười sau đó rời đi.
"Công chúa Hàm Nguyệt."
Dạ Hằng và Bôn Lôi theo dấu xe ngựa vận chuyển thuốc nổ nhưng vẫn không tìm được manh mối, nghe nói Nam Du có mật bảo có thể giúp mình nên sai người đi thông báo với Hàm Nguyệt công chúa.
"Hằng Vương không cần đa lễ.

Ta vừa nhận được tin của ngài đã ngay lập tức phái người đi đưa lệnh bài.

Hôm nay vương gia có chuyện gì gấp vậy?".
"Thực ra hôm nay bản vương đến vì có một việc quan trọng muốn nhờ."
"Xin vương gia cứ nói thẳng, nếu giúp được bản cung sẽ giúp đỡ hết mình."
"Nghe nói Nam Du có một loại linh trùng cực kỳ nhạy cảm với mùi thuốc nổ diêm tiêu."
"Đúng vậy.

Loại linh trùng này thường có một con cái và một con đực.

Trùng cái ăn diêm tiêu, chu sa, bám lên trên đó và phát ra tín hiệu.
Trùng đực sẽ lần theo dấu vết đã định vị."
"Vậy thì tốt quá rồi.


Chẳng hay công chúa có thể cho bản vương mượn không?".
"Nhưng loại linh trùng này thường dùng cho việc quân sự.

Lần này bản cung đến Đại Chử
không có mang theo bên mình."
"Nếu Hằng Vương đồng ý làm phu quân của bản công chúa thì có thể mang đôi linh trùng này đi."
Hàm Phong công chúa xuất hiện trên tay cầm bình ngọc đựng đôi linh trùng đưa về phía hắn.
" Hàm Phong, con lại nói xằng bậy rồi."
"Con đang làm ăn lỗ vốn đó.

Ngoài linh trùng này ra còn được thêm một vị công chúa của Nam Du, vương gia lời to rồi."
"Chuyện này rất quan trọng.

Mong Hàm Phong công chúa có thể cho bản vương mượn."
"Được rồi, được rồi.

Ta không muốn mượn gió bẻ măng.

Huynh cầm lấy đi.

Xong việc thì đừng quên trả lại cho ta."
"Vậy thì đa tạ Hàm Phong công chúa, sau này bản vương sẽ hậu tạ."
Hắn nhận lấy bình ngọc cúi người cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.

Chưa rời chỗ của Hàm Nguyệt công chúa được bao lâu, hắn lại gặp An Bính Sơn trên đường.
"Lão nô tham kiến vương gia."
"An tổng quản."
"Sao hôm nay vương gia lại có nhã hứng vào cung vậy?".
"Món đồ mà Hàm Nguyệt công chúa nhờ bản vương mang từ ngoài cung vào cho cô ấy đã đến rồi."
"Vậy thì lão nô không làm phiền vương gia nữa."
An Bính Sơn rời đi, bình ngọc trên tay hắn lại phát sáng, hắn mở bình ngọc ra thì trùng cái bay đến và bám vào người ông ta.
\[Chẳng lẽ ông ấy cũng liên quan đến vụ thuốc nổ bị mất?\]
Ngọc Dao Cung.
"Lão nô tham kiến nương nương."
"Sao rồi, hoàng thượng nói thế nào?".
"Tuy hoàng thượng có tâm bệnh nhưng lão nô có một vị thuốc rất hiệu nghiệm, nương nương cứ yên tâm."
"Chó cưng của bản cung bị hoàng thượng sai người mang đi rồi.

Bản cung sẽ không để Tiểu Thất có chuyện gì đâu."
"Lão nô đã sắp xếp người mang chó cưng của người đến Bạch phủ ở tạm rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vậy thì được.


Bản cung yên tâm rồi.

Đa tạ An tổng quản."
"Đậu đô hộ phái người đến chuyển lời rằng
có một việc cần nương nương phối hợp hết mình."
"Mời nói".
"..."
An Bính Sơn lại gần nói nhỏ vào tai Lệ quý phi.

Sau chuyện của Thần phi, nàng chắc chắn Lệ quý phi sẽ không để yên chuyện này nên sai Ân Tuyết ngày đêm theo dõi nàng ta.
Quan Thư Cung.
"An Bính Sơn?".
"Vâng.

Mấy ngày nay Lệ quý phi bị nhốt trong cung, chỉ có An tổng quản thường xuyên gặp cô ta.

Hình như đang thu xếp chuyện gì quan trọng giúp cô ta."
"Từ trước đến nay, Bạch Tố Loan nhiều lần hại ta và Dạ Hằng, có lẽ đều có sự giúp sức của An Bính Sơn trong đó.

Hơn nữa lần nào cô ta cũng có thể thoát tội, không bị trách phạt chắc chắn có liên quan đến việc An Bính Sơn nói đỡ, khuyên giải trước mặt hoàng thượng."
"Trong cuộc trò chuyện, bọn họ có nhắc đến tên của Đậu đô hộ mấy lần, còn nói là cùng một thuyền gì đó."
"Đúng là thế.

Từ lâu ta đã muốn điều tra thế lực
mà gia tộc Đậu thị sắp xếp bên cạnh hoàng thượng.

Không ngờ đó lại là An Bính Sơn.
Chắc chắn gia tộc Đậu thị có ràng buộc với An Bính Sơn, mới có thể khiến ông ta làm việc cho họ.

Nếu ra tay với An Bính Sơn, có khi sẽ khui được bằng chứng phạm tội của Đậu thị, lật đổ bọn họ tận gốc."
Thái giám trong cung vẫn như thường lệ phái vài người đến chỗ An Bính Sơn lau chùi dọn dẹp.

Thái giám mới đến ngày đầu không biết nên đến thư phòng dọn dẹp, thuộc hạ thân cận của ông ta nhìn thấy thì lên tiếng nhắc nhở.
"An tổng quản nói không được chạm vào đồ trong thư phòng."
"Vâng."
"Đi thôi."
Hai người lui ra ngoài thì Dạ Hằng lén lút đi vào.

Hắn vào thư phòng lục soát sổ sách trên bàn, vô tình phát hiện bản đồ vùng núi, nó giống với tuyến đường vận chuyển thuốc nổ.

Bên dưới bản đồ còn có tên của Đậu Sĩ Minh.

\[Đậu Sĩ Minh.\]
Quan Thư Cung.
"Nương nương."
Thinh Nguyệt trên tay cầm một bức thư hốt hoảng chạy đến đưa cho nàng.
"Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?".
"Vừa nhận được một mật thư."
[Nếu không đến Thiên điện ngay sẽ khó mà gặp lại người này, nhớ đi một mình.]
Nàng đọc xong đưa lá thư cho Thinh Nguyệt rồi lấy từ trong thư một mảnh vải nhỏ.
"Nương nương.

Nương nương,trên này viết gì vậy? Sao không thấy chữ nào nữa?".
"Chỉ là một loại mực đặc biệt thôi mà.

Tiếp xúc lâu với không khí thì nó sẽ biến mất.

Trò kém cỏi như vậy thì đừng quan tâm là được."
Bức thư trên tay Thinh Nguyệt dần biến mất chữ, cô không hiểu nên hỏi nàng.

Nhìn mảnh vải Ân Tuyết như nhớ ra gì đó, lập tức nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ thấy chất liệu vải này
rất quen mắt."
"Quen mắt?".
"Là Hằng Vương.

Hai canh giờ trước, thuộc hạ gặp vương gia ở trong cung, trên người mặc y phục có hoa văn này."
" Dạ Hằng".
Nàng hốt hoảng lập tức chạy đi.
"Nương nương, người đi đâu vậy?".
"Chủ nhân đi đâu vậy? Thuộc hạ đi bảo vệ người."
"Không sao.

Trên thư nói ta đi một mình.

Ta muốn xem thử bọn họ giở trò gì.

Nếu một canh giờ nữa mà ta vẫn chưa trở về thì hai người đi cũng chưa muộn."
Thiên Điện.
Nàng vừa bước vào đã nhìn thấy Dạ Hằng đang ngồi dưới đất bất tỉnh.

Nàng vội chạy đến lay người hắn.
" Dạ Hằng".
"Dạ Hằng".
Cảm nhận được trên người hắn có thuốc mê, nên nàng dùng thuốc giải luôn đem theo bên mình cho hắn ngửi.

Trong chốc lát hắn đã tỉnh lại, nàng dìu hắn đứng dậy rồi hỏi.
"Dạ Hằng, xảy ra chuyện gì vậy?".
"Tịch Dao.

Đây...!Ta bị người ta bỏ thuốc."
"Sao muội lại ở đây? Đây là...".

"Ta phải hỏi ngài mới đúng.

Sao ngài lại ở đây?".
"Sao ta lại ở đây? Ta...!Sao ta lại ở đây chứ?".
Đầu hắn đau như búa bổ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Dạ Hằng, ngài vẫn ổn chứ?".
"Dạ Hằng".
Nàng thấy hắn liên tục ôm đầu, nên đến xem sao ai ngờ hắn lại ôm chầm lấy người cô, đặt người cô vào lòng của hắn.
"Tịch Dao, bây giờ bản vương muốn đưa muội ra khỏi đây."
Nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn nhưng lại bị giữ lại.
"Muội quay lại đây.

Tại sao muội lại muốn rời xa ta?".
"Muội...!Rõ ràng là muội thích ta, tại sao muội lại gả cho Cốc Dạ Quân? Tại sao muội...!Bản vương muốn cùng muội sống cuộc sống như những cặp đôi yêu nhau, sau này không còn ai có thể làm phiền chúng ta nữa."
Nàng nhìn thấy biểu hiện khác lạ của hắn liền đứng dậy lùi ra xa.
"Sao vậy Tịch Dao?".
Nàng nhìn trên y phục của hắn không có vết rách của mảnh vải, trên tay hắn cũng không có chiếc nhẫn hắn thường đeo thì biết đây là kẻ giả mạo.
"Ngươi không phải Cốc Dạ Hằng".
"Có phải muội hồ đồ rồi không? Sao ta không phải là Cốc Dạ Hằng chứ? Tịch Dao".
"Im đi.

Bản cung không cho phép ngươi gọi ta như vậy."
"Sao vậy? Chẳng phải thường ngày bản vương đều gọi muội như vậy sao? Sao hôm nay lại không được?".
"Nói đi.

Rốt cuộc ngươi là ai?".
Dạ Hằng thật sau khi phát hiện được bản đồ thì nhanh chóng rời khỏi, trên đường đến cổng phía Nam hoàng cung.

Một binh sĩ thấy lạ nhưng vẫn cúi người hành lễ.
"Tham kiến Hằng vương."
"Ngươi có thấy An tổng quản đi qua đây không?".
"Bẩm vương gia, thuộc hạ vừa thấy An tổng quản đến Thiên điện.

Vương gia, chẳng phải lúc nãy thuộc hạ mới gặp ngài sao? Sao mới có một lúc mà ngài lại ở đây rồi?".
"Ngươi nói cái gì? Lúc nãy ngươi gặp bản vương ở đâu?".
"Vương gia không nhớ sao? Trên đường thuộc hạ đi tuần tra đã gặp vương gia ở gần Thiên điện, còn hỏi thăm ngài.

Đi đến nơi này lại gặp được vương gia."
Hắn nghe xong không nói gì lập tức đến Thiên điện.
Bên này, nàng đang gặp nguy hiểm.

An Bính Sơn thì đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ một ngọn lửa là thiêu rụi tất cả.
"Một người sắp chết như cô biết nhiều vậy để làm gì? Ai bảo mạng của cô đáng giá như vậy chứ? Yên tâm, đao của ta nhanh lắm, sẽ không để cô chết đau đớn như vậy đâu."
"Ngươi to gan thật! Dám ra tay trong cung.
Ngươi có biết nếu ngươi giết bản cung thì hoàng thượng sẽ điều tra đến cùng.

Đến lúc đó kẻ giật dây đằng sau ngươi sẽ giết ngươi để bịt miệng, để đề phòng ngươi phản bội."
"Đợi ngươi biến thành tro bụi rồi thì điều tra thế nào?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi