“ Không trách được, ra là người của Quang Diệu Điện.”
Lạc Lạc nói không khách khí.
Dám cùng người của Quang Diệu
Điện nói chuyện cũng chỉ có Lạc Lạc thiếu gia của gia tộc Bố Cát
Nhĩ, vì thế lực quá mạnh mẽ nên không sợ bất luận kẻ nào, cho nên
người ta nói đầu thai chính là một môn nghệ thuật.
Mặc Liên cũng không phải là người có tính tình tốt, nghe được lời của Lạc Lạc, sát khí trên người liền nồng nặc thêm mấy phần, có chút nguy hiểm ngẩng đầu lên, ánh đèn dầu
ven đường chiếu lên đoá hoa kết ngạnh bên đuôi mắt, sắc thái có mấy
phần mê ly.
Mắt thấy dường như sắp có tranh
chấp, A Lệ Nhã vội vàng nói: “ Đa tạ Lạc Lạc thiếu gia, công tử nhà ta đang trong tửu lâu, ngài có muốn trò chuyện cùng công tử không? Trong lúc đồng hành có thể cảm giác được Lạc Lạc rất thích vương của bọn họ, có ý muốn kết giao.
“ Sao? ”
Lạc Lạc nghe được, với
tính cách thẳng thắn không thèm để ý đến Mặc Liên nữa, sải bước hướng
phía tửu lâu, vừa mới tới cửa đã nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi ra.
“ Dạ Nguyệt các hạ, ngươi cũng tới? ”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu cười,
ngẩng đầu liếc nhìn A Lệ Nhã, A Lệ Nhã cắn môi, nàng không biết thiếu
niên mù này là người của Quang Diệu Điện, nếu sớm biết cũng sẽ
không lỗ mãng đi ra như vậy.
Quả nhiên là kiến thức của vương
rất rộng rãi, biết chuyện gì nên quản, chuyện gì không nên, nàng quá
ngốc nghếch, gì cũng không biết, muốn làm chuyện tốt lại gây nên một
đống phiền toái.
Nghĩ tới đây, A Lệ Nhã có chút áy
náy, liếc nhìn thiếu niên quỷ dị có sắc mặt tái nhợt kia, cúi đầu
nói: “ Lần sau ngươi không nên ra ngoài một mình, rất nguy hiểm.
”
Thái độ của Mặc Liên hết sức lãnh đạm, giống như không thèm để vào tai.
Lạc Lạc ở bên kia xoay đầu lại,
nói: “A Lệ Nhã cô nương, không cần nói với loại người như vậy, ngươi giúp hắn nhưng hắn lại không biết cảm ơn ngươi!”
“ Mặc Liên sẽ không gây chuyện,
các ngươi bắt nạt nhầm người rồi! ”
thanh âm phách lối từ xa
truyền tới, một lát sau, Hồng Liên của Quang Diệu Điện đã tới.
Khuôn mặt giống Hoàng Bắc Nguyệt
như đúc kia khiến A Lệ Nhã giật mình, vội vàng xoay người nhìn Hoàng
Bắc Nguyệt, nếu như không biết vương đang đi cùng nàng, nàng nhất
định sẽ lầm nữ nhân kia chính là Già Dạ Chi Vương của bọn họ! Mặc dù mặt mũi giống nhau nhưng người kia cao ngạo phách lối hơn, bộ dáng coi trời bằng vung, vương
của bọn họ nhất định sẽ không như vậy! Trong con ngươi ẩn sau mặt nạ của Hoàng Bắc Nguyệt thoáng qua một tia hàn quang, sắc mặt âm trầm lạnh xuống.
Hồng Liên, xa cách nhiều năm, có vẻ như ngươi vẫn khỏe! Hồng Liên sải bước đi lên, đứng
bên người Mặc Liên, phách lối liếc nhìn mọi người, cuối cùng hướng
phía Lạc Lạc: “ Ra là người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, không trách lớn
lối như vậy! ”
Lạc Lạc thấy nữ nhân này thì càng tức giận, căm ghét nhất khuôn mặt giống sư phụ này khiến hắn lần
đầu tiên nhìn thấy nàng liền nhận lầm.
Hừ, nữ nhân như vậy cũng xứng có khuôn mặt giống sư phụ sao? “Hừ, gia tộc Bố Cát Nhĩ chúng ta
sao có thể cùng Quang Diệu Điện so sánh đây? Hồng Liên các hạ, ngươi
hãy mang theo Mặc Liên các hạ trở về đi, ở Bắc Diệu quốc, các ngươi
cũng gây ra không ít cừu hận rồi! ”
Lạc Lạc không thèm nhìn nữ nhân
kia, khinh thường nói.
Hồng Liên cười như không cười nhìn chằm chằm hắn: “ Lạc Lạc thiếu gia, tại sao lần này gặp ta thái độ
khác trước vậy? Lần trước ai đã kích động đến mức quỳ xuống trước
mặt ta đây? ”
Mặt Lạc Lạc lập tức liền đỏ lên, phẫn hận nhìn chằm chằm nàng: “ Ngươi mau câm miệng!”
“Ngươi dám ra lệnh cho ta? Ta càng muốn nói đấy!”