PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

“Ngươi dám ra lệnh cho ta? Như vậy ta càng muốn nói!”

Hồng Liên đắc ý nói, có thể bắt được điểm yếu của một người, tại sao không lợi dụng cho tốt?

“Không phải ngươi gọi ta là sư phụ hay sao? Đồ nhi thông minh, lần này cũng đừng khóc, ha ha ha!”

Hồng Liên bừa bãi cười ha hả. Lạc Lạc tức giận không nhẹ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, duỗi tay cầm một thanh bảo kiếm phát ra thanh quang: “Kiếm quyết! Lôi Quang Trảm!”

“Muốn đánh nhau?”

Hồng Liên cuồng vọng, nắm chặt cái roi trong tay. Nàng chưa từng sợ hãi khi đánh nhau, có người nào là đối thủ của nàng đây? Lúc này, tới linh đánh thuê, kể cả Thương Hà viện trưởng của Nam Dực quốc cũng không phải đối thủ của nàng! Bốc Cát Nhĩ Lạc Lạc lại càng không cần phải nói, năm năm trước còn là một phế vật! “Đánh thì đánh! Cái loại phụ nữ như ngươi không xứng so sánh với sư phụ ta!”

Lạc Lạc đã ra tay, trên thân kiếm, lôi nguyên khí ngưng tụ thành một thứ lớn hơn cả kiếm! Nhô lên cao rồi chém xuống. Ba – Roi trong tay Hồng Liên đánh tới, trong không khí xuất hiện một tiếng bạo vang, thanh âm nàng cuồng tiếu, ngự lôi trên thân kiếm của Lạc Lạc bùng lên lôi quang.

Một roi đánh tới, Lôi Quang Trảm được mở ra. Thực lực Hồng Liên, hôm nay càng thêm mạnh mẽ, Lạc Lạc làm sao có thể là đối thủ của nàng? Triệu hoán sư cấp bậc khác biệt cũng chính là thực lực khác biệt, hơn nữa mỗi một cấp khoảng cách cũng là vô cùng to lớn. Lạc Lạc năm năm chăm chỉ tu luyện, nhưng so sánh với Hồng Liên, chắc chắn là không bằng! Lôi Quang Trảm bị Hồng Liên một roi đánh tan, Lạc lạc trên mặt có chút giật mình, đang muốn gọi linh thú ra, nhưng đã bị Hồng Liên tốc độ phi thường đánh tới! Lúc này rõ ràng là muốn cho Lạc Lạc nhục nhã một chút, roi cứ thế hướng phía mặc Lạc Lạc đánh tới! “Lạc Lạc thiếu gia!”

A Lệ Nhã thét một tiếng kinh hãi. Lúc này, trên đường cái đã không còn người nào, một đám cao thủ bọn họ ở chỗ này căn bản không ai kịp tới ngăn cản. Người Quang Diệu Điện đứng phía sau xem kịch vui, người Lạc Lạc mang đến vẫn chưa kịp chạy tới, mắt thấy thiếu gia tôn quý của mình sắp bị nhục nhã. Đột nhiên một đạo thân ảnh màu đen quỷ dị bay đến, tất cả mọi người cảm giác mắt hoa lên, liền có một người che ở trước mặt Lạc Lạc, một đạo hỏa quang bay lên trời, ở trước mặt bọn họ dựng thẳng lên một tấm lá chắn. Ba – Roi quất lên lá chắn, hỏa diễm cũng phát ra một tiếng bạo vang, lá chắn hỏa diễm lung lay một chút, nhưng vẫn như cũ chắc chắn ngăn cản vật phía trước. Hồng Liên lắp bắp kinh hãi, có thể ngăn được một roi của nàng, vậy tuyệt đối sẽ là một cao thủ trên cửu tinh! Cách đạo hỏa diểm lá chắn, chỉ thấy loáng thoáng một thân ảnh cao gầy, một thân hắc y, trên mặt còn che đậy một chiếc mặt nạ làm người ta vô cùng chán ghét. “Ngươi là ai?”

Hồng Liên phẫn nộ hỏi, dám làm hỏng chuyện tốt của nàng, người này tuyệt đối không thể bỏ qua! “Ỷ mạnh ăn hiếp yếu, người Quang Diệu Điện thì ra là như thế này”

Há mồm nói chuyện, thanh âm từ tính, giống như nam lại không phải nam, nữ không phải nữ, nghe có chút quái dị. Tuy nhiên đi kèm là một chiếc mặt nạ quỷ dị, tuyệt không có vẻ kì quái! Mặc Liên ngẩng đầu, bên kia vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt vô thần hướng bên này nhìn lướt qua, khuôn mặt tái nhợt không có cảm xúc. Hồng Liên nhăn mi: “Chuyện của Quang Diệu Điện chúng ta ngươi dám quản?”

“Chuyện của Quang Diệu Điện ta không xen vào, nhưng chuyện liên minh đại hội và Lạc Lạc thiếu gia ta có thể quản.”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng nói, từ sau mặt nạ khuôn mặt Hồng Liên âm lãnh cùng nàng giống nhau như đúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi