PS 143,7

Buổi tối kia, hắn mang chúng ta tới lounge bar có ca sĩ hát live.

"Sao con lại biết chỗ này a?" Lão sư hỏi hắn.

"Mấy ngày trước Michael đưa con tới, con nghĩ cũng không tệ lắm." Hắn nói.

Waiter đưa chúng ta tới chỗ người, sau đó đưa menu lên.

Chúng ta nhốn nháo thảo luận muốn ăn cái gì, tốn chút thời gian mới hoàn thành nhiệm vụ gọi món ăn.

"Cảm giác thế nào?" Philip nhìn lão sư hỏi.

"Bầu không khí cũng không tệ lắm, thật thoải mái." Nàng cười nói.

"Con biết mẹ sẽ thích." Tại trước mặt lão sư Philip luôn luôn như một tiểu hài tử.

"A Bội thích không?" Hắn nhìn ta hỏi.

"Cũng không tệ lắm." Ta cười nói.

Không lâu sau, thức ăn từ từ đưa lên tới.

Chúng ta vừa trò chuyện vừa ăn, sau đó lúc 8h, ca sĩ bắt đầu hát.

"Có thể chọn bài." Philip nói cho chúng ta biết.

"Thiệt hay giả? Hay thật!" Lão sư kinh ngạc nói.

"Thế nào, mẹ muốn chọn ca khúc nào sao?" Hắn cười hỏi lão sư.

"Không chọn, mẹ nghe thì tốt rồi." Lão sư cười nói.

Chúng ta cứ như vậy nghe ca sĩ trên đài hát rất nhiều bài hát ta đã từng nghe qua và cả những bài hát ta chưa từng nghe.

"Ca sĩ này hát rất êm tai, lần trước ta tới có nghe được." Philip đột nhiên nói, đó là giai điệu ta chưa từng nghe qua.

Bởi vì hắn nói, cho nên ta chuyên chú nghe.

Lúc nghe xong, ta lăng lăng nhìn Philip.

"Là ngươi muốn nói với ta, đúng không?" Hắn cười nói ra ý nghĩ của ta.

Ta gật đầu.

"Không nên hôn ta, chỉ cần ôm ta,

Không nên yêu ta, làm ta thân nhân,

Đưa tay cho ta mượn, một ngày một phút đồng hồ,

Làm ta tối thân mật thân nhân,

Đều không phải người yêu của ai, làm gì đó của ai."

Hắn rất nhanh viết xuống ca từ trên giấy, đưa cho ta.

"Đây là con chọn sao?" Lão sư hỏi.

Hắn xấu hổ gật đầu.

"Đây là năm năm qua, ngươi một mực nói, ta vẫn không muốn đối mặt thừa nhận, bất quá lần này cùng ngươi quay về Đài Loan, khi ngươi tìm thấy người trong lòng ngươi, ta thực sự minh bạch, làm thân nhân của ngươi, là lễ vật lớn nhất ta có thể cho ngươi." Hắn mang theo nhợt nhạt mỉm cười nói.

"Cảm ơn ngươi..." Đối với hắn thành thục thông cảm, ta cảm kích đến không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.

"Còn có mẹ, mẹ là người con yêu nhất, xin mẹ, tìm một người có thể chiếu cố mẹ yên ổn về sau. Coi như là nữ sinh nhỏ hơn mẹ 16 tuổi cũng không sao." Hắn quay đầu nhìn lão sư nói.

"Được rồi, con trai yêu quý, mẹ đã biết." Lão sư tất cung tất kính nói.

"Được rồi, ta ngày mai sẽ trở về, hai người các ngươi hảo chiếu cố bản thân a. Mẹ, mẹ nhanh đem người kia tìm trở về; A Bội ngươi cũng vậy." Hắn nhìn ta nói, ta nháy mặt với hắn.

Ta nghĩ, hắn là sợ lão sư thương tâm, cho nên biểu hiện như chuyện gì cũng không biết.

"Ai, con trai của ta sao lại biến thành nhiều lời như thế." Lão sư cười oán giận.

Nhưng ta biết nàng kỳ thực rất hài lòng.

Lúc sau Philip chủ động yêu cầu lão sư đưa hắn quay về hotel trước, ta đương nhiên theo lão sư về nhà.

"Ai, ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao để nói với Philip chuyện của chúng ta." Nàng từ phòng tắm lau tóc đi tới.

"Ngươi rất sợ sao?" Ta hỏi nàng.

"Không có đến rất, thế nhưng nhất định sẽ khẩn trương a, như vậy hình như là mẹ đang tranh bạn gái với con trai a..." Nàng vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh ta.

"Sao lại nói là tranh, ngươi vốn là thắng." Ta cầm lấy máy sấy giúp nàng đem mái tóc còn ẩm ướt sấy khô.

"Bảo bối, ta đã bốn mươi bảy tuổi, ngươi thực sự sẽ không hối hận sao?" Nàng quay đầu nhìn ta hỏi.

"Nói cái gì vậy? Ta vì sao phải hối hận?" Ta vừa nói vừa đứng lên đem máy sấy thả lại ngăn tủ.

"Thì... Cùng một chỗ với người lớn hơn ngươi 16 tuổi" Không đợi nàng nói xong, ta hôn lên môi của nàng.

"Không cho ngươi nói nữ nhân của ta như vậy, nàng ở trong lòng ta trong mắt ta vĩnh viễn cũng không già, hơn nữa vĩnh viễn đều là khêu gợi nhất..." Ta nói xong, kéo ra nơ con bướm trên thắt lưng nàng.

"Ngươi rất xấu xa." Nàng oán giận, nhưng lại nằm ở trên giường, để mặc ta muốn làm gì thì làm.

Tay của ta lướt qua thân thể của nàng, nhẹ nhàng hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng, ta yêu chết tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc của nàng.

Nàng cong lên thân thể nghênh tiếp ta, ta khẽ cắn nhũ tiêm của nàng, ngón tay tại đùi trong vuốt ve.

"Không nên trêu ta..." Nàng khêu gợi nỉ non.

Ta cười, hai tay song song ôm lấy hai vú của nàng, dùng đầu lưỡi liếm hôn đầu nguồn ướŧ áŧ của nàng.

"Thật ngon miệng." Ta nói.

Sự đáp lại của nàng là tiếng kêu tràn ngập du͙ƈ vọиɠ.

Ta thích biểu đạt không chút nào che giấu của nàng đối với du͙ƈ vọиɠ, kia khiến ta càng hưng phấn thăm dò nàng.

Chiếu theo chỉ lệnh của nàng, hoặc mau hoặc chậm, hoặc nông hoặc sâu, ta nhìn nàng, khêu gợi nở rộ.

Ta dùng đầu lưỡi, ngón tay, thay nhau thỏa mãn nàng.

"Bảo bối thật tốt." Nàng ôm ta, ngậm lấy vành tai ta nói.

Tay của ta ở trong cơ thể nàng ra vào, nàng giãy dụa thắt lưng hùa theo ta, cắn cắn cái cổ ta, gọi ra tiếng, yêu cầu ta cho nàng càng nhiều.

Cao trào qua đi, nàng ghé vào trên người ta thở gấp.

"Thật gợi cảm." Ta từ mái tóc ướt mồ hôi của nàng nói.

"Một ngày nào đó sẽ bị ngươi làm chết." Nàng sắc sắc oán giận.

"Ngươi rõ ràng cũng rất thích." Ta vỗ bờ mông vẫn săn chắc của nàng nói.

"Ngươi rất đáng ghét." Nàng nói xong, cấp tốc ngậm lấy nhũ tiêm ta.

"A!" Ta không có cách nào khống chế kêu lên.

"Đến lượt ta báo thù." Nàng nói xong, không đợi ta phản ứng, ngón tay đã chạm vào giải đất mẫn cảm.

Sự gợi cảm của nàng từ lâu đã khiến ta ướt đẫm, âm đế sưng lên không cách nào che giấu du͙ƈ vọиɠ ta nghĩ muốn nàng.

Nhưng nàng chỉ là bướng bỉnh trêu đùa.

"Cho ta..." Ta bị du͙ƈ vọиɠ bao phủ, chỉ có thể cầu xin nàng.

Nàng đem nửa ngón tay đi vào, không đủ.

Ta giãy dụa thân thể, ý bảo nàng vào sâu hơn.

Nhưng nàng vẫn là nhợt nhạt giữ lấy.

"Ô.." Ta phát sinh tiếng gào thét cầu xin.

"Bảo bối ngoan, nói cho ta biết ngươi muốn cái gì?" Đầu lưỡi của nàng vẫn đang ở đầṳ ѵú ta.

"Muốn ngươi, ta muốn ngươi..." Du͙ƈ vọиɠ bị thỏa mãn đến phân nửa, khiến ta toàn thân khó chịu.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, rút tay ra khỏi cơ thể ta, ta cảm thấy một trận trống rỗng.

Nhưng giây tiếp theo, nàng dùng đầu lưỡi thành thạo liếm ta. Nàng biết đó là phương thức ta không có cách nào chống lại.

Ta nghe được gian phòng chỉ còn lại tiếng kêu của ta, cùng tiếng nước khi nàng liếm ta.

Khi ta sắp chịu không được thì, tay nàng đi vào trong ta. Ta đột nhiên cảm thấy thật thỏa mãn.

"Ta biết ngươi thích như vậy." Nàng tại bên tai ta thổi hơi, nhẹ nhàng nói.

Sau đó, ta chân chính mất đi lý trí.

Chỉ có âm hưởng tối nguyên thủy, kêu to, âm thanh thân thể va chạm, nàng không để ý ta thỉnh cầu muốn nàng dừng lại, làm đến khi nàng thỏa mãn mới để ta nghỉ ngơi.

"Ngươi căn bản không giống người 47 tuổi." Ta oán giận.

"Ngươi biết, ta vẫn luôn là dục nữ a." Nàng vô tội nhìn ta nói.

"Đúng vậy, chỉ có thể làm dục nữ của ta." Ta hôn nàng nói.

"Ta biết..." Nàng cười quay lại hôn ta.

Ta ôm nàng, cảm giác hô hấp nàng dần dần ổn xuống.

"Ngày mai, Philip sẽ trở về." Khi ta cho rằng nàng đã ngủ thì, nàng đột nhiên nói.

"Làm sao vậy?" Ta hỏi nàng.

"Chúng ta rốt cuộc làm sao nói với hắn đây?" Nàng nhìn ta hỏi.

"Ngươi muốn nói thế nào?" Ta hôn lên trán của nàng.

"Ta thấy chờ hắn trở về ta sẽ viết e-mail cho hắn là được rồi, nhìn không thấy người chắc kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ không lớn như vậy." Nàng nói.

Ta không khỏi bật cười, hai mẹ con này, thật là người một nhà, hình thức suy nghĩ đều như nhau.

"Ngươi cười cái gì?" Nàng nhìn ta cười hỏi.

"Không có, nghĩ ngươi rất khả ái." Ta đem nàng ôm càng chặt.

"Những lời này là ta nói." Nàng nắm lấy gương mặt ta.

"Đúng vậy, lão sư." Ta thuận theo nàng.

"Ngươi biết không, chọc nghẹo ngươi rất vui." Nàng lại nói lời thoại kinh điển kia.

"Ta vẫn rất muốn hỏi ngươi, ngươi biết Phil học tại UPenn, ngươi chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau sao?" Ta hỏi ra vấn đề ta vẫn rất muốn hỏi.

"... Thành thật mà nói, trước khi hắn trở về ta vẫn cho rằng hắn học ở KMU..." Nàng xấu hổ nói.

"Cái gì? Ngươi là mẹ hắn! Con trai học ở đâu cũng không rõ." Ta kêu to, ta thực sự bị nàng đánh bại.

"Đều không phải a, bởi vì trước đây hắn vẫn nói muốn học ở KMU, hơn nữa hai cái này đều tại PA a..." Nàng dùng ánh mắt vô tội nhìn ta.

"Trời ạ, không nghĩ tới lão sư khôn khéo như vậy, cũng có lúc ngốc nghếch." Ta cười nhạo nàng.

"Ha, tiểu hài tử chết tiệt, ngươi cười nhạo ta!" Nàng quả nhiên rất thông minh.

"Nếu như ngươi sớm biết hắn học ở UPenn thì sẽ thế nào?" Lúc sau ta hỏi nàng.

"Ta nghĩ ta hẳn là có thể dễ dàng đoán được là ngươi. To be honest, ta có nghĩ tới nếu như hai chúng ta không có cùng một chỗ, thì muốn cho ngươi làm bạn gái của hắn." Nàng nhìn ta nói.

"Không phải như thế..." Ta mang theo sợ hãi nói.

"Ta nghĩ, hai người các ngươi thật xứng đôi a! Bất quá là đương nhiên với điều kiện là chúng ta không có cùng một chỗ." Nàng bổ sung.

"Thật đúng là cảm ơn lời bổ sung của ngươi, may mà hai chúng ta cùng một chỗ." Ta nói.

"Thế nào? Ngươi nghĩ hắn không tốt sao?" Nàng hỏi ta.

"Đều không phải... Ai nha, lại nói ta hiện tại cùng một chỗ với ngươi, coi như là con trai của ngươi cũng không thể cho..." Ta làm nũng.

"Đúng vậy, ta biết, hiện tại ngươi cùng một chỗ với ta, coi như là con trai của ta cũng sẽ không nhượng bộ, như vậy thoả mãn sao? Tiểu bằng hữu." Nàng ôm gương mặt ta dỗ dành ta.

Ta nở nụ cười.

"Được rồi, ngủ thôi." Ta nói, hôn lên trán của nàng.

Tiếng hít thở của nàng dần dần bình ổn, sau khi xác định nàng ngủ rồi, ta mới ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi