PS 143,7

Hôm sau, ta bị đánh thức bởi nụ hôn của nàng.

"Mở mắt ra là có thể thấy ngươi thật tốt." Ta cười nói.

"Đi đánh răng rửa mặt, đưa ngươi đi một chỗ." Nàng thần bí cười.

Ta rời giường đánh răng rửa mặt, theo nàng đi ra ngoài.

"Chúng ta muốn đi đâu?" Vừa lên xe ta hỏi nàng.

"Trước tiên mang ngươi đi một nơi, sau đó đưa Phil đi sân bay." Nàng vừa lái xe vừa cho ta một câu trả lời không rõ ràng.

Không lâu sau, cảnh tượng ngoài cửa sổ càng ngày càng quen thuộc.

"Ngươi muốn đưa ta trở lại nhà trước đây, tại sao lại thần bí như vậy." Ta cười hỏi nàng.

"A? Ngươi không phải mù đường sao." Nàng trêu ta,

"Tốt xấu gì ta cũng một mình sống ờ Mỹ 7 năm." Ta phản kích.

Nàng cười cười, không lại nói thêm cái gì.

"Ta mới vừa trở về hai ba ngày thì có trở lại đây a, ngươi quên sao?" Ta nói.

"A đúng rồi, sao ngươi lại muốn trở lại đây?" Nàng hỏi ta.

"Bởi vì tìm không được ngươi, cũng không biết nên đi đâu tìm ngươi, nghĩ đi xem thử, vậy là tới đây..." Ta nhìn sườn mặt nàng đang lái xe nói.

"Kết quả là ngươi vẫn có thể vào trong." Nàng nở nụ cười.

"Đúng vậy, điều khiển từ xa của ga ra thay đổi, thế nhưng Hứa thúc còn nhận ra ta, ta cứ như vậy hiên ngang tiến vào." Ta hài lòng cười.

"Vào rồi thấy thế nào?" Nàng vừa hỏi, vừa lái xe vào tầng hầm.

"Khi đi vào thì phát hiện ta không hiểu ngươi đang làm, nếu đã dọn nhà sao còn giữ lại nơi này, sau đó còn sắp xếp ngay ngắn sạch sẽ, y phục của ta ngươi vẫn thường xuyên giặt đúng không?" Ta nhìn nàng hỏi.

Nàng gật đầu, đậu xe xong. Chúng ta cùng nhau xuống xe, sau đó lên lầu.

Nàng mở cửa, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện trước mắt.

"Ngươi còn từng ngủ ở đây đúng không?" Nàng nhìn quanh nói.

"Đúng vậy, không có biện pháp, ta vẫn là sẽ không thể trải giường giống như ngươi được." Ta nhún vai.

"Được rồi, ta mang ngươi trở về, là muốn cho ngươi xem một thứ, ta đoán ngươi nhất định không phát hiện." Nàng dẫn ta đi tới closet của nàng.

"Nhắm mắt lại đi." Nàng nói, ta nghe theo.

Sau đó ta nghe được tiếng nàng tìm đồ vật.

"Được rồi, có thể mở mắt." Nghe được giọng nói của nàng, ta chậm rãi mở mắt ra.

Ngây dại nhìn đồ vật nàng để ở trước mặt ta.

"Có thích không?" Nàng đem cằm tựa ở trên vai ta hỏi.

"Ngươi chụp khi nào vậy?" Ta nhìn tấm ảnh phóng đại nàng chụp ta hỏi.

"Ha ha! Ngươi không biết." Nàng đắc ý nói.

Đó là một cái ảnh chụp, ta nằm ở trên cỏ, nàng hôn lên trán của ta, cảnh tượng là nơi gần trường học của ta ở Mỹ.

"Ngươi thật là, ở bên cạnh ta ở đâu đều có thể ngủ, bị chụp ảnh cũng không biết." Nàng nói ta.

Kia nguyên lai là khi ta cùng nàng nằm ở trên bãi cỏ nhìn mây nói chuyện phiếm, cho tới lúc ta ngủ quên, nàng nhân cơ hội thì chụp.

"Khi ta chụp cũng không nghĩ sẽ đẹp như vậy." Nàng ôm ta nói.

"Vì sao ta chưa từng thấy qua?" Ta hiếu kỳ hỏi.

"Bởi vì ta lấy đi!" Nàng bướng bỉnh nói.

Ta lẳng lặng nhìn ảnh chụp, một lúc lâu cũng không nói gì.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Nàng hỏi ta.

"Ngươi khi đó, đã quyết định phải làm như vậy sao?" Ta nhìn nàng hỏi.

Nàng ôm ta nhẹ nhàng gật đầu.

"Khoảng cách 16 tuổi, thực sự cho ngươi bất an như thế sao?" Ta lại hỏi.

"Khi đó đúng là như vậy." Nàng tựa ở trong lòng ta, nhìn ảnh chụp nói.

"Là bởi vì năng lực của ta sao?" Ta hỏi.

Nàng lắc đầu.

"Ta chưa bao giờ hoài nghi năng lực của ngươi." Nàng nhìn vào đôi mắt ta.

"Vậy thì vi sao?" Ta nghi hoặc.

"Tình yêu, luôn luôn sẽ che khuất mắt người ta, làm cho người ta trở nên ngây thơ..." Nàng nhẹ giọng nói.

Ta đợi nàng tiếp tục nói.

"Với ta mà nói, khoảng cách 16 tuổi khiến ta bất an, là đối với tương lai. Tựa như ta nói, thời gian khi ngươi vừa muốn bắt đầu thì ta đã năm mươi tuổi, hiện tại, không phải không sai biệt lắm sao? Ngươi mới vừa học xong về nước, ta đã sắp đến lúc về hưu, ngươi còn có thể cố gắng phát triển sự nghiệp, nhưng ta cũng đã cảm giác mệt mỏi... Ngươi là học tâm lý, hẳn là hiểu ý ta muốn biểu đạt." Nàng nhìn vào mắt ta, có một chút bất an.

Ta gật đầu, yêu thương hôn lên trán của nàng.

Ta hiểu, loại tâm tình này, thật giống như hai người vĩnh viễn không có cách nào đi đến cùng một độ cao, khi ta tiến lên một tầng, nàng cũng lên một tầng, trong giai đoạn của sinh mệnh, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không hội ngộ.

Ta nghĩ chúng ta may mắn hơn so với người bình thường, là ngay từ đầu chúng ta không cần lo lắng sinh hoạt, bằng không lấy khoảng cách 16 tuổi, đây sẽ là vấn đề rất lớn.

"Khổ cực cho ngươi." Ta ôm nàng nói.

"Khổ cực cái gì?" Nàng nghi hoặc hỏi.

"Ta nghĩ ngạo mạn có thể hiểu là, dũng khí của ngươi để ở bên cạnh ta." Ta cười nói.

Nàng vẫn đang nghi hoặc.

"Ngay từ đầu, ta cho rằng ta cố gắng theo ngươi không tha, cho nên ta nắm được tay của ngươi, như một tiểu hài tử vậy, khi ngươi cho ta ở trong thế giới hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt, ta hầu như không cần lo lắng cái gì, bởi vì ngươi đều giúp ta chuẩn bị rồi, ta muốn làm chỉ là hảo hảo yêu ngươi, cùng đơn thuần được ngươi yêu, ngươi thực sự cho ta một tòa thành hạnh phúc vui sướng giống như trong cổ tích vậy. Đây là ngươi cố ý sao?" Ta nói đến đây, nhìn nàng hỏi.

Nàng mỉm cười gật đầu.

"Có lẽ ngươi nghĩ khi ta xuất ngoại sẽ không có biện pháp đối tốt với ta, cho nên một lần dốc hết lòng đối tốt với ta, ha ha! Nhưng ta thực sự phải nói, ngươi quyết định kiên trì muốn ta xuất ngoại, là đúng. Rời đi ngươi, ta mới chính thức bắt đầu học độc lập. Hai năm kia khi học thạc sĩ, ta cảm nhận được sự khổ cực của ngươi khi một mình cố gắng, ta mới lý giải được nguyên lai lớn lên là chuyện như vậy, cũng mới hiểu được cách suy nghĩ của ta đối với tình yêu, nguyên lai là nông cạn đơn thuần như vậy, cho rằng ta yêu ngươi, ngươi yêu ta là đủ rồi, căn bản không biết ngươi thay ta gánh chịu nhiều ít trách nhiệm của tình yêu. Bỏ qua một bên cuộc sống sinh hoạt vật chất không nói, khi ta còn đang nghĩ xuất ngoại không thấy được ngươi, không ôm được ngươi, không hôn được ngươi, ngươi cũng đã nghĩ ta xuất ngoại phải chú ý cái gì, tìm người nào, cái này hình như, là sự khác biệt giữa thế giới viễn tưởng mơ mộng và thực tế. Nhưng ngươi dung túng ta, sống trong tình yêu của ngươi. Ta nghĩ, nếu như ta không có xuất ngoại, chúng ta sớm muộn sẽ chia tay, giữa suy nghĩ và thực tế, mọi thứ là có giới hạn, không phải sao? Cảm ơn ngươi kiên trì muốn ta xuất ngoại." Ta nói.

"Ta muốn ngươi xuất ngoại, đích thật là có dụng ý muốn ngươi nhận thức thế giới, nhưng ta kỳ thực không nghĩ nhiều như vậy về chuyện tình yêu, ta chỉ là nghĩ, xuất ngoại một chuyến, ngươi sẽ càng thành thục ổn trọng, ta chỉ là rất đơn thuần, muốn ngươi tốt hơn. Về phần giới hạn của con người, ta không biết, bởi vì tình cảm của ta, hình như còn chưa tới cực hạn của ta, thì đã kết thúc." Nàng nói, ta biết nàng là chỉ mối tình đầu của nàng.

"Những điều này là khi ngươi rời khỏi năm năm qua, ta đưa ra kết luận. Ta dùng hai năm học được độc lập, dùng năm năm tích lũy năng lực. Tại nước Mỹ 7 năm, ta gặp rất nhiều người, phân phân hợp hợp, kết hôn ly hôn, ta thực sự may mắn ta đã xuất ngoại, đến một nơi không có ngươi để nhận thức bản chất của xã hội, không có sự bảo hộ thương yêu của ngươi, cho nên ta không có lựa chọn chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, cùng hiện thực đối mặt, đôi khi thực sự rất đau, đau đến ta nghĩ bản thân đi không nổi nữa, chỉ có thể tự mình trốn đi khóc, khóc xong là tiếp tục đi tới, bởi vì chỉ có tiếp tục đi tới, ta mới có một ngày đi tới bên cạnh ngươi. Đoạn ngày kia khiến ta thực sự biết, phải có năng lực, tình yêu cùng tương lai, mới có ý nghĩa." Ta một hơi nói hết.

"Ngươi trưởng thành, không chỉ trưởng thành, hơn nữa đã đủ để một mình đảm đương mọi thứ còn có thể chiếu cố ta, cảm ơn ngươi, sau khi đi qua một vòng lớn như vậy, vẫn nguyện ý lựa chọn yên ổn ở bên cạnh ta. Kỳ thực ta sợ nhất chính là, sự yên ổn mà ta muốn, đều không phải là hiện tại mà ngươi muốn. Ngươi hiểu ta đang nói cái gì sao?" Nàng nói ta hiểu.

Ta gật đầu.

"Ta vẫn phải cố gắng đi về phía trước, thế nhưng bên người nhất định phải có ngươi. Ta có năng lực, tại hiện thực xã hội sinh tồn, có lẽ ta không có đuổi theo ngươi nữa, nhưng ít ra, chúng ta tương đối bình đẳng. Chúng ta đều có thể lo cho tương lao, có lẽ ta còn muốn có them nhiều thử thách, thế nhưng ta nhất định phải có ngươi, nếu như chỉ có một mình ta, vậy khi đạt được thành quả sau khi cố gắng, sẽ chỉ là cô đơn cùng trống rỗng. Ta nghĩ muốn chia sẻ cùng ngươi, ích kỷ mong muốn khi ta mệt mỏi, ta sẽ thấy ngươi cười để cho ta làm nũng, đây là nguyên nhân vì sao, ta cố ý phải trở về tìm được ngươi. Tựa như con diều, nếu như đứt dây, nó có thể bay rất cao rất xa, thế nhưng chung quy sẽ tới một cái cực hạn, trên tầng mây rất cao sẽ làm diều thụ thương, rơi xuống, nếu như người nắm dây không có canh chừng giật dây đúng lúc, con diều sẽ thất lạc phương hướng, hoặc bị phá hủy trên bầu trời. Ngươi hiểu ý ta không? Ngươi không thể lại ích kỷ buông đoạn dây ra, ta muốn ngươi vững vàng cầm lấy, ngươi là nơi duy nhất ta có thể dừng chân." Ta rất nghiêm túc nói.

"Ta đáp ứng ngươi, khi ngươi mệt mỏi, ta nhất định sẽ ở đó, sẽ không lại rời đi." Nàng hôn ta.

Chúng ta lẳng lặng ôm nhau, cảm giác nhịp đập cùng hô hấp của đối phương.

"Theo ta quay về Mỹ, có được không?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Ngươi là nghiêm túc sao?" Nàng trừng lớn con mắt hỏi.

Ta gật đầu. Đổi thành nàng lặng yên.

Ta ôm nàng, chờ câu trả lời của nàng.

"Cho ta thời gian suy nghĩ, được không?" Ánh mắt nàng nhìn ta rất phức tạp.

"Hảo, nếu như ngươi muốn ở lại Đài Loan, thì ta cùng ngươi ở lại Đài Loan." Ta hôn lên môi của nàng.

"Ta biết." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Ta nghĩ ta hiểu sự lo lắng của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi