QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Cố Vũ là lúc vừa chuẩn bị bước vào thang máy thì người bắt lại, khoảnh khắc nhìn thấy bí thư Trương, hắn liền biết.

Cố Thành tới.

Vẫn là bộ tây trang đỏ rượu, đứng giữa không gian trắng xóa của bệnh viện trở nên vô cùng chói mắt, đặc biệt dễ nhận ra.

Không phù hợp.

Hắn biết,

Cố Thành thích ở bệnh viện mặc quần áo đỏ, chính là màu đỏ đến chói mắt thế này.

Ánh dương sau giờ ngọ chiếu xuyên qua cửa sổ, dừng ở trên sườn mặt người đàn ông. Góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo, chỉ là có chút lạnh lẽo quá mức.

Thoáng giơ tay, che đi ánh mặt trời, để lộ ra cặp mắt âm u, thẳng tắp nhìn qua, khiến người ta rùng mình.

Cố Vũ theo bản năng mà nắm chặt mười ngón tay, đứng trước cửa thang máy, chịu đựng xúc động muốn chạy vào cùng mọi người, nhìn Cố Thành phía xa, miễn cưỡng cười nói:

"A Thành, sao anh"

Cố Thành im lặng, lạnh lùng nhìn hắn, nhấc chân lên.

Đột ngột không kịp phòng ngừa, cả người Cố Vũ ngã ra sau, đụng vỡ bình hoa.

"Ầm ____"

"Rầm ____"

"A a a ____"

"A! Bên này có người đánh nhau!"

Trên hành lang có bệnh nhân và người nhà qua lại, thấy cảnh này thì thét chói tai, hai bảo an canh giữ ở bậc thang lập tức chạy tới.

"Các người là có chuyện gì đây?"

"Nháo cái gì mà nháo? Người phòng nào đó?"

Bảo an vừa tới, bí thư Trương liền tươi cười đón tiếp, vô cùng thong dong giải thích:

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chúng tôi đi ngay, đi ngay đây, đồ đạc hỏng hóc sẽ bồi thường toàn bộ."

Bị bí thư Trương cướp lời, bảo an dừng lại một chút, nói:

"Dù là chuyện trong nhà cũng không thể đến bệnh viện làm loạn! Đây là chỗ các anh thích làm gì thì làm hả?!"

"Anh nói đúng lắm," Bí thư Trương cười cười, sau đó dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh mau đỡ Cố Vũ đang nằm trên đất dậy.

"Khụ khụ khụ."

Cố Vũ bị người ta cứng rắn đá cho một cước, hoàn toàn mất hết sức lực, ngũ quan thống khổ dúm dó lại, nhìn người đàn ông trước mặt, há miệng thở dốc, gian nan nói:

"Cố....Cố.....Cố Thành, anh, anh, anh điên rồi sao?"

Cố Thành nghe vậy, cười lạnh một tiếng, thoáng khom lưng, nhìn Cố Vũ.

Đột nhiên, hắn vung tay, giật ngược tóc Cố Vũ về phía sau.

"A ____"

Cố Vũ đau đến mức thét lên, cả người đau đớn như bị hỏa thiêu.

Thống khổ mà dày vò.

"Anh nói đi," Cố Thành cúi người, nhìn bộ dáng thống khổ của Cố Vũ, cong cong khóe môi, nhẹ giọng nói: "Tưởng tôi không biết anh định làm gì sao?"

Quả thật y như mẹ hắn.

Ghê tởm.

Không biết nghĩ tới cái gì, Cố Thành sầm mặt lại, sức lực trên tay lớn đến dọa người, Cố Vũ đau đến nín lặng.

Bảo an cũng không nhịn được nữa, định tiến lên tách hai người ra thì lại bị đám người Cố Thành mang đến cản lại, đang muốn gọi người tới.

Bí thư Trương ghé vào tai Cố Thành, thấp giọng nói:

"Cố tổng, nơi này là bệnh viện, hay là chúng ta rời đi trước đã?"

Cố Thành không phản ứng lại, thậm chí còn có dấu hiệu gia tăng sức lực.

Bí thư Trương có chút nóng nảy, nơi này cũng không phải Cố gia, nếu muốn nháo lên, không chừng sẽ bị người ta chụp lên mạng, bịa đặt một đống chuyện.

Ngay lúc này....

"Phó giáo sư Cố?"

Tiểu Kiều cùng Đỗ sư tỷ từ dưới lầu đi lên, vừa bước ra khỏi thang thì thấy bên này vây quanh toàn người là người, nhìn thấy người bị túm lấy ở giữa, nhất thời không khống chế được mà kinh ngạc hô to.

Đỗ sư tỷ cũng nhìn theo, thấy được người đang túm Cố Vũ là ai thì càng kinh ngạc không thôi.

"Hắn không phải là...."

Em trai Cố Đình, hàng xóm của Thời Niệm sao? Lúc trước cô còn trêu chọc Thời Niệm với người này mà.

Hiện tại đây là ....

"Các anh đang làm gì thế?" Đỗ sư tỷ bước nhanh qua, nhìn thấy trên mặt đất vương vãi đầy mảnh vỡ, sắc mặt càng khó coi, "Ai cho các anh ở đây làm loạn?"

"Cút."

Cố Thành không liếc mắt một cái, chỉ nhạt nhẽo phun ra một từ, kéo Cố Vũ đi về phía cầu thang của nhân viên.

Tiểu Kiều bị dọa sợ, run bần bật núp sau lưng Đỗ sư tỷ, không dám hé răng nửa lời.

Người này đúng là đáng sợ, Tiểu Kiềm túm chặt quần áo Đỗ sư tỷ, nhỏ giọng nói:

"Đỗ..... Đỗ sư tỷ, chúng ta đừng, đừng, đừng, đừng quản."

Tuy cô cảm thấy phó giáo sư Cố nhìn rất đáng thương, nhưng bộ dáng của người tên Cố Thành kia quá đáng sợ, cô không muốn trêu chọc chút nào hết.

Hơn nữa hình như hai người bọn họ biết nhau, dù sao, dù sao, dù sao, các cô làm bác sĩ, không dây dưa đến là được, người nhà bệnh nhân tự mình, tự mình, tự mình đuổi bọn họ đi thì hơn.

Đỗ sư tỷ nhíu mày, mắt thấy Cố Thành kéo người đi, do dự một lúc vẫn đuổi theo, duỗi tay ngăn lại, ngữ khí không tốt.

"Vị tiên sinh này, phó giáo sư Cố là phó giáo sư đặc sính của bệnh viện chúng tôi, anh tìm hắn có chuyện gì sao?"

"Phó giáo sư?" Cố Thành cười ra tiếng, túm Cố Vũ ra trước mặt, trào phúng:

"Anh?"

Cố Vũ cắn chặt răng, ánh mắt đảo qua người trước mặt, im lặng một lúc, ngay sau đó hữu khí vô lực nói:

"Cố Thành, anh không sợ Thời Niệm nhìn thấy sao?"

Thời Niệm?

Thời Niệm!!!

Đỗ sư tỷ ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại, vội vàng dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Kiều.

Suýt chút nữa thì cô quên mất Thời Niệm!

Sắc mặt Cố Thành hơi tái, lệ khí trong mắt không cách nào che giấu.

"Đừng tìm đường chết."

Nói xong liền đẩy mấy người trước mặt ra, kéo Cố Vũ đi về phía cầu thang, hoàn toàn mất kiên nhẫn.

"Chờ đã!"

Vẫn là có chút không đành lòng, Đỗ sư tỷ nhịn không được duỗi tay bắt lấy tay Cố Thành, vừa mới chạm tới cổ tay áo đã bị người ta không chút do dự hất văng.

Bài xích cùng chán ghét vô cùng rõ ràng.

Đỗ sư tỷ thầm mắng một câu, cũng có chút sợ hãi, không dám cản nữa, đành phải nói:

"Hay là các anh....."

"Đừng xen vào chuyện người khác."

Cố Thành mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn cô một cái, tiếp tục kéo người về phía trước.

Hắn chán ghét đám người này.

Một đám tỏ vẻ mình là thánh nhân!

Đỗ sư tỷ tức đến đau cả tim, nói với bảo an một câu, "Coi chừng bọn họ, đừng để xảy ra chuyện" rồi vội càng chạy về văn phòng.

Một khắc khi cửa cầu thang đóng lại, Cố Vũ túm chặt tay nắm cửa, tốc độ còn nhanh hơn Cố Thành.

"Anh sợ hãi sao?"

Đúng là bất ngờ, kẻ điên như Cố Thành cũng biết sợ?

Vậy là, hắn xem nhẹ địa vị của bác sĩ Thời trong lòng Cố Thành rồi?

Thế mà còn biết sợ hãi?

Cố Vũ quả thực nhịn không được mà cười ra tiếng.

Cố Thành im lặng, không nói lời nào.

"Ha!" Cố Vũ không thể khắc chế, quay đầu nhìn Cố Thành, điệu cười châm chọc khiến Cố Thành vô cùng ngứa mắt.

"Thằng điên mà lại thích bác sĩ? Anh là muốn kêu cô ấy xem bệnh cho mình à?"

"A Thành," Cố Vũ cười đến rung cả lồng ngực, bụng cũng quặn đau, cố gắng nhịn lại, ghé vào tai Cố Thành, nhẹ giọng nói:

"Bác sĩ Thời sẽ không thích anh."

"Anh dữ như vậy, lại còn đánh người, không biết săn sóc, không hề ôn nhu."

"Anh từng bị tống vào bệnh viện tâm thần, anh là người có bệnh sử, anh còn ra tay đánh cẩ cha mình."

"Anh chính là kẻ điên."

Ánh mắt Cố Thành trở nên trống rỗng, bên tai có âm thanh liên tục lặp lại:

[Mẹ mày không thích mày.]

[Mày dữ như vậy, lại còn đánh người, một chút cũng không hiểu chuyện.]

[Mày là đứa trẻ hư, không ai thích một đứa trẻ hư cả.]

[Mày là thằng nhóc điên....]

.......

Cố Thành nhắm mắt lại.

Ngực vô cùng đau đớn.

Cố Vũ câu môi.

Giây tiếp theo,

"Phanh", một quyền thật mạnh giáng xuống, Cố Vũ thậm chí không kịp né tránh, hứng trọn một đòn, nặng nề như muốn đập nát toàn bộ xương cốt, thanh âm thô bạo quanh quẩn ở nơi cầu thang trống vắng:

"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!!!"

"Tao bảo mày câm miệng lại, có nghe thấy không?! Có nghe không hả?!!!"

Mắt thấy Cố Thành có điểm bất thường, thần sắc và lực ra đòn dường như đổi thành người khác, ánh mắt đen nhánh mà lạnh băng, phủ kín tơ máu, đỏ lòm đáng sợ, biểu tình dữ tợn, hoàn toàn mất khống chế.

Bí thư Trương luống cuống: "Cố tổng! Cố tổng! Cố tổng! Ngài bình tĩnh một chút!"

Mới vừa tiến lên một bước đã bị một quyền đánh trở về, bí thư Trương bụm mặt kêu rên, nghĩ nên tiến lên giữ chặt, nhưng hắn không có gan.

Cố Thành xuống tay, vừa tàn nhẫn vừa chuẩn.

Mặt Cố Vũ vì đau đớn mà có chút vặn vẹo, đầu bị dí vào tường, không thể động đậy, liều mạng giãy giụa cũng không thoát, nhổ xuống đất một bãi nước miếng có máu, nhìn Cố Thành đang giơ cao tay, muốn mở miệng nói nhưng lại không có sức.

Thằng điên này sao không chết luôn đi!

"Cố Thành!!!"

Cửa cầu thang "Phanh" một tiếng bị đẩy ra, Thời Niệm đứng bên cửa, thở hồng hộc, ngực lên xuống phập phồng, trái tim như muốn nhảy cả ra ngoài.

Tựa như kinh ngạc, tựa như không.

Giống như bất ngờ, lại như trong dự đoán.

Nắm tay hắn khó khăn dừng lại ngay trước mắt Cố Vũ.

Chung quanh an tĩnh lại.

Không ai động đậy, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Cố Vũ dựa trên tường, nhìn cô gái đứng bên cửa, ánh trời chiều theo khe cửa mà chiếu vào, hắt lên màu áo trắng của cô.

Mái tóc vì chạy nhanh mà rối bời, xõa xuống dưới, có vài sợi lòa xòa bên sườn mặt, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

Thời Niệm ngừng thở, ngón tay siết chặt lại, âm thầm túm chặt vạt áo.

Một tay vịn tường, một tay đặt bên người, đứng cách xa năm bước nhìn bọn họ.

Thời gian như ngừng trôi, tất cả âm thanh bên ngoài đều bị cản lại.

"Cố Thành."

Vẫn là âm thanh ôn nhu như cũ, không có bất cứ sợ hãi cùng chán ghét nào.

Cố Thành đưa lưng về phía Thời Niệm, im lặng, nhắm chặt hai mắt, chậm rãi thu tay về.

Thời Niệm thở phào một hơi, ổn định tinh thần, tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Cố Thành, đầu ngón tay dùng sức cấu mạnh vào lòng bàn tay, nỗ lực khiến bản thân nhìn tự nhiên lại chân thành, không nhìn ra có điểm nào khác thường.

"Anh đến lúc nào thế?"

Chỉ là hàng mi run nhè nhẹ đã phản bội cô.

Cô thật ra vẫn sợ hãi ....

Cố Thành nheo mắt, vẻ mặt lạnh băng khiến Thời Niệm lạ lẫm, cả người lạnh lẽo như vừa đi ra từ hầm băng.

"Bác sĩ Thời," Cố Vũ dựa vào tường, trên mặt đầy thương tích, hữu khí vô lực nói: "Rốt cuộc thì cô cũng tới."

Thanh âm vừa khàn vừa khô khốc.

Cố Thành ngước mắt, đang muốn mở miệng thì bàn tay đột nhiên bị nắm lấy.

Bàn tay ấm áp siết chặt lấy tay hắn, khiên hắn nháy mắt thất thần.

"Tôi phải tan tầm rồi," Thời Niệm cắn đầu lưỡi, cố gắng để nụ cười của mình tự nhiên nhất có thể, "Hay là chúng ta cùng nhau... về đi?"

Cố Thành không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Thật lâu sau,

"Được."

Thời Niệm trong lòng thở phào, nhìn Cố Vũ ngã ngồi trên mặt đất, đang muốn mở miệng, cằm đã bị người ta nắm lấy.

"Em muốn giúp hắn sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi