QUÁ MỨC CỐ CHẤP

"Em muốn giúp hắn sao?"

Thanh âm khàn khàn mà nặng nề, vô cùng rõ ràng giữa cầu thang an tĩnh.

Giúp hắn sao?

Trong khoảnh khắc, Thời Niệm thất thần.

Cô là bác sĩ, Cố Vũ lại xảy ra chuyện ở bệnh khu của cô, về lí cô hoàn toàn không thể mặc kệ hắn.

Không những phải xử lí vết thương cho hắn, còn phải bảo đảm không để lại di chứng, thậm chí, sau đó còn phải đi trấn an bệnh nhân của bệnh khu.

"Giúp sao?"

Cố Thành nhìn cô, môi mỏng mím chặt, thanh âm vừa gấp vừa vội.

Thời Niệm im lặng, khóe mắt liếc về phía Cố Vũ ngã ngồi dưới đất, trên mặt xanh xanh tím tím, vết thương chồng chất, còn có cả máu từ khóe miệng chảy xuống.

Ngoài cửa cầu thang, Đỗ sư tỷ và Tiểu Kiều vô cùng khẩn trương liếc cô một cái, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn người dưới đất.

Muốn tiến lên hỗ trợ, lại e ngại Cố Thành.

Thật ra, cô cũng không cần phải giúp....

Cố Vũ có nhiều người quan tâm lo lắng như vậy, không cần cô cũng....

"Sẽ sao?"

Mãi không thấy Thời Niệm trả lời, Cố Thành nôn nóng, vô thức tăng thêm lực tay, kéo người vào trong ngực.

Cố Thành dùng sức rất lớn, Thời Niệm bị hắn giữ cằm, đầu ngửa lên, mày nhíu lại, biểu tình có chút thống khổ.

"Đau...Đau, Cố .... Cố Thành, anh làm tôi đau quá."

Đau?

Cố Thành ngẩn người, lập tức buông tay, nhìn cằm Thời Niệm sau khi bị hắn véo đã đỏ ửng lên.

Đỏ đến chói mắt.

"Tôi, tôi, tôi làm em đau?"

Cố Thành luống cuống, khó tin nhìn bàn tay mình, hắn hoài nghi có phải trong lúc hoảng loạn đã đả thương cô hay không.

Hắn không bao giờ muốn ra tay với cô, hắn không bao giờ muốn tổn thương cô.

Hắn không bao giờ muốn cả.

Cô không nên tới, cô không nên tới đây.

"Tôi không"

Thời Niệm mở miệng, đang định nói chuyện, lại đột nhiên bị đẩy ra, "Phanh" một tiếng, eo nặng nề đập vào lan can.

"A!" Thời Niệm đau đến chảy cả nước mắt. người quỳ rạp trên đất, một tay đỡ eo, một tay vịn vào lan can.

"Thời Niệm!"

"Thời Niệm!"

Đỗ sư tỷ và Tiểu Kiều lập tức thay đổi sắc mặt, chạy vọt tới, ngồi xổm bên người Thời Niệm, đỡ lấy cô, "Cô không sao chứ? Có việc gì không? Có đau lắm không?"

"Anh điên rồi đấy hả?" Đỗ sư tỷ phát hỏa, ngửa đầu nhìn Cố Thành, cả giận nói:

"Cứ y như con chó điên, thấy cười liền cắn. Anh có biết đây là chỗ nào không hả? Anh còn dám như thế nữa, tôi lặp tức báo cảnh sát ngay!"

Kẻ điên này, đúng là có bệnh!

Thời Niệm chịu đựng đau đớn, bắt lấy tay Đỗ sư tỷ, hữu khí vô lực nói:

"Sư tỷ, đừng...." Đừng nói hắn như vậy mà.

"Anh là nghĩ cái gì vậy chứ?"

Cảm nhận được Cố Thành dần bỉnh ổn cảm xúc, lá gan Tiểu Kiều cũng phình lớn, không khách khí mà mắng theo:

"Anh cho rằng Thời Niệm muốn tới sao? Nếu không phải là vì lo lắng phó giáo sư Cố bị anh đánh thì ai lại nguyện ý tới chỗ này chứ?"

"Anh còn dám ra tay với cô ấy? Đánh người là phạm pháp đấy có biết không hả? Đừng ỷ có chút tiền là muốn làm xằng làm vậy ở đây!"

Cố Thành im lặng, chỉ nhìn Thời Niệm, nhìn vẻ mặt đau đớn của cô.

Nhìn cằm cô bị hắn véo đến đỏ chói mắt.

Nhìn eo cô bị hắn đẩy ra mà va đập, đau đến nín thở.

Thanh âm xung quanh ồn ào, không ít người vây quanh cầu thang, thì thầm to nhỏ, lại truyền đến tai hắn vô cùng rõ ràng.

"Người này là ai thế? Sao lại ở đây đánh người chứ?"

"Trời ạ! Đánh người á?"

"Đúng vậy, cô nhìn người trên mặt đất mà xem, chậc chậc chậc, cũng sắp đến mức vỡ đầu chảy máu rồi."

"Bác sĩ Thời đâu? Bác sĩ Thời cũng bị hắn đánh sao? Trời ạ, người này bị điên đấy phỏng?"

"Hắn có phải là có tiền sử động kinh không? Nhìn cách ăn mặc cũng ra dáng con người, thế mà lại có thể làm ra chuyện thế này!"

"Tôi nghe nói hắn còn đánh cả chị gái mình, trước đây cô ấy cũng nằm ở viện này mà."

"A____, đưa hắn vào Lục Viện đi, chỗ đó không phải là bệnh viện tâm thần sao, tôi thấy hắn phải vào đó mới đúng, đến đây làm cái gì chứ?"

"Không biết nữa."

Cố Thành nhìn những người vây xem, bọn họ bị ánh mắt thâm trầm của hắn dọa sợ, ngay lập tức im lặng.

"Tránh xa ra, tránh xa ra!"

"Mau đi ra! Tránh xa một chút! Cẩn thận đụng tới hắn!"

"Nói không chừng còn bị lây bệnh!"

"Đi đi đi, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa."

......

Tiêng rêи ɾỉ của Cố Vũ dưới đất, tiếng hít từng ngụm khí của Thời Niệm, còn có tiếng mắng chửi của hai bác sĩ đang ngồi xổm cạnh cô, tất cả hợp lại.

Cầu thang vốn an tĩnh nháy mắt trở nên ồn ào.

"Cố...Cố Thành."

Giữa không gian hỗn loạn, thanh âm mỏng manh của Thời Niệm bị lấn át hoàn toàn.

Không ai nghe thấy tiếng cô cả.

"Anh đừng"

"Ầm vang ____"

Một tiếng vang lớn, một tia sét xuất hiện từ phía chân trời, không hề báo trước mà bổ xuống, vang lên khiến người ta run rẩy da đầu, cũng ngắt lời Thời Niệm.

Mưa rào mùa hạ, vừa dồn dập vừa mãnh liệt, tiếng sấm đùng đoàng xan lẫn tiếng mưa tầm tã.

Nước mưa cuốn trôi không khí oi bức sau giờ ngọ, cũng rửa sạch toàn bộ náo loạn ở chỗ này.

Vô cùng an tĩnh, không một ai mở miệng.

Thật lâu sau,

Cố Thành thu hồi tầm mắt, sắc mặt khôi phục như thường.

"Đi thôi."

Nói xong liền dẫn người ra khỏi cầu thang.

Đám người vây quanh xem náo nhiệt lập tức tản ra, sợ không cẩn thận đụng phải hắn.

"Cố Thành!" Thời Niệm chống eo, miễn cưỡng đứng dậy, vịn vào lan can, cúi đầu nhìn người đàn ông bên dưới.

"Thời Niệm," Đỗ sư tỷ đứng bên cạnh cau mày, "Em gọi hắn làm gì?" Loại người như thế phải nhanh cút đi mới phải, còn gọi hắn làm gì?

Vạn nhất lại lên cơn thì ai mà cản được?

Thời Niệm im lặng, chỉ nhìn Cố Thành không chớp mắt.

Cô cũng không biết vì sao lại muốn gọi hắn, thậm chí còn không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ là bản năng mách bảo cô phải gọi hắn lại.

Ít nhất,

Nói với hắn, vừa rồi hắn không đả thương cô, cô chỉ là ....

Cố Thành dừng bước, không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì, sau đó lại tiếp tục xuống lầu rời đi.

"Cố"

"Bác sĩ Thời," vạt áo blouse đột nhiên bị người bắt lấy, Thời Niệm cúi đầu, Cố Vũ đang nhìn cô, chỉ vào vết thương trên mặt mình, miễn cưỡng nở nụ cười, "Có thể xử lý giúp tôi một chút không?"

Thờ Niệm sửng sốt, do dự ba giây.

".....Được."

Vừa quay đầu, người dưới bậc thang đã rời đi từ lâu.

Thời Niệm nhịn không được muốn đuổi theo lại bị Đỗ sư tỷ túm lại, cả giận mắng: "Em còn theo hắn làm gì? Cách xa loại người này một chút!"

"Em" Thời Niệm nhấp môi.

"Eo của em thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Hay là đi chụp X-quang một chuyến?"

"Em không sao."

Thời Niệm xoa nhẹ eo, vẫn còn hơi đau, nhưng không có chuyện gì lớn.

"Thật sao?" Đỗ sư tỷ không yên tâm, "Em đừng có mà cố nhịn không nói."

"Em thật sự không sao mà," Thời Niệm nói xong lại cùng Đỗ sư tỷ đỡ Cố Vũ dậy, nói với Tiểu Kiều bên cạnh: "Cô gọi điện cho bên ngoại khoa, nói bọn họ chuẩn bị một giường bệnh đi."

"Tôi xử lí đơn giản cho hắn một chút, chờ lát nữa lại chuyển qua đó."

"A a, được." Tiểu Kiều lập tức liên hệ với giáo sư ngoại khoa.

Thời Niệm và Đỗ sư tỷ cùng nhau đỡ Cố Vũ vào phòng trị liệu.

"Sư tỷ, chị về đi," Thời Niệm lấy bông băng, nước sát trùng và thuốc bột từ kệ thủy tinh, đặt trên khay, bưng qua, đặt trên xe đẩy, nói với Đỗ sư tỷ đứng cạnh, "Cũng quá giờ tan tầm rồi, chị về đi, ở đây có em là được rồi."

"Một mình em có được không?" Đỗ sư tỷ không yên tâm: "Hay là gọi người bên ngoại khoa tới đi."

Dù sao lát nữa cũng chuyển tới đó, bây giờ gọi trước cũng không sao.

"Được mà, em làm được," Thời Niệm nói xong thì mở đèn vô khuẩn, đội mũ chữa bệnh và chăm sóc màu lam lên, đi bao tay, đánh giá vết thương trên mặt Cố Vũ, "Dù sao lúc trước em cũng từng làm bên ngoại khoa."

Lão sư bên kia có khi cũng tan tầm rồi, mấy vết thương đương giản thế này các cô còn không xử lí được mà phải nghĩ việc cho bên ngoại khoa sao?

Hơn nữa......

"Cũng được, em tự sắp xếp nhé." Đỗ sư tỷ ghé sát lại, nhìn vết thương trên mặt Cố Vũ, trong lòng thả lỏng.

Nhìn dáng vẻ phó giáo sư Cố thì có vẻ không co chuyện gì nghiêm trọng, vừa rồi đúng là hù chết cô!

"Chị đi trước nhé."

"Được."

Thời Niệm cúi đầu phối thuốc, dùng nhíp gắp miếng bông, dính một chút Povidone, ngẩng đầu nhìn Cố Vũ:

"Ngẩng đầu lên một chút."

Cố Vũ hơi nâng cằm, ánh mắt nheo lại, nhìn cô gái trước mặt.

Cô hơi cúi người, khoảng cách rất gần, khi nói chuyện còn cảm nhận được hơi thở lành lạnh quấn quanh chóp mũi, trong không khí vấn vít mùi nước sát trùng.

"Không thoải mái thì cứ nói."

Thời Niệm nhìn vết thương trên mặt Cố Vũ, ánh mắt chăm chú, vô cùng nghiêm túc.

Ai cũng không lên tiếng, trong phòng trị liệu vô cùng an tĩnh.

Cố Vũ nhìn cô gái trước mặt, khẩu trang màu lam gần như che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Quả thật là một đôi mắt đẹp, lông mi dài như chiếc quạt, khẽ nhấp nháy.

Động tác rất nhẹ, miếng bông dính nước thuốc lành lạnh khẽ khàng chà lau vết máu trên mặt hắn, thỉnh thoảng chạm vào miệng vết thương khiến toàn thân hắn co rúm.

Thời Niệm dừng lại: "Rất đau sao?"

Có chút đau, có chút tê, còn có chút ngứa, động tác của bác sĩ Thời quá nhẹ, tăm bông trong tay tựa như sợi lông chim, cào vào lòng hắn.

Cố Vũ liếc mắt nhìn qua chỗ khác, "Không sao."

"Tôi nhẹ tay một chút," Thời Niệm cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho hắn, "Anh cố chịu một chút, sắp xong rồi."

"Ừ."

Động tác của Thời Niệm lại mềm nhẹ hơn, dịu dàng hơn.

Cố Vũ mở miệng: "Có nghiêm trọng không?"

Thời Niệm lắc đầu: "Không đâu." Ngay sau đó bổ sung: "Sẽ không để lại sẹo."

Cố Vũ bật cười, lại động đến miệng vết thương, rũ mắt, nhìn Thời Niệm.

"Bác sĩ Thời, cô đang nói giúp Cố Thành sao?"

Hắn bị Cố Thành đánh thành như vậy, vết thương trên mặt chồng chất, cô còn có thể trợn mắt nói láo là "Bị thương không nghiêm trọng."

Chắc phải chết đi mới là.... nghiêm trọng nhỉ.

Quả nhiên,

Kẻ được thiên vị thì chẳng có gì phải sợ hãi.

Thời Niệm không trả lời, khử trùng vết thương xong, lại dùng tăm bông bôi thuốc mỡ cho hắn.

"Chờ lát nữa lão sư khoa ngoại tới đây thì anh theo bọn họ qua đó, họ sẽ làm kiểm tra cho anh, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện luôn, sau đó"

"Bác sĩ Thời," Cố Vũ ngắt lời cô, "Cô cảm thấy Cố Thành không hề sai, đúng không?"

Thời Niệm dừng lại.

"Hay là, cô cảm thấy vì tôi là đứa con hoang nên xứng đáng bị hắn đánh?" Cố Vũ có chút xúc động, nhìn Thời Niệm, gần như ép hỏi: "Phải không?"

"Tôi, tôi," Thời Niệm do dự, "Tôi không hề nghĩ như vậy."

Cố Vũ nhìn cô, cười khổ: ".....Thật xin lỗi, tôi hơi mất khống chế."

Thời Niệm mím môi.

"Chắc là do," Cố Vũ bất đắc dĩ cười cười, "Từ nhỏ đến lớn bị đánh quá nhiều, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất bình."

"Dù sao trước nay A Thành đều đối xử với tôi như vậy, chị cả cũng thế," Thanh âm của Cố Vũ thấp dần, như đang nói cho Thời Niệm nghe, lại như đang lẩm bẩm một mình, "Ai cũng thế cả, chỉ cần không hài lòng đều sẽ trút giận lên đầu tôi."

Thời Niệm cau mày, rốt cuộc nhịn xuống, không nói gì.

_____

Xử lý xong chuyện Cố Vũ, lại đi trấn an người bệnh ở Bệnh khu một chuyến, lúc rời khỏi bệnh viện đã hơn 9 giờ tối.

Lúc chạng vạng trời đổ mưa như trút nữa, đến tận bây giờ còn chưa tạnh, trong không khí vẫn còn vài giọt nước mưa bay bay.

Thời Niệm đứng ở cổng lớn bệnh viện, nhìn từng giọt mưa rơi xuống dưới hiên, nện trên mặt đất, bắn lên một vòng bọt nước, có chút ngẩn người.

"Xin chào, tôi muốn hỏi một chút," một người phụ nữ trung niên tiến tới, bà mặc một chiếc váy dày màu xanh biển mộc mạc, trên tay cầm một chiếc ô đã cũ, nhìn Thời Niệm, ngượng ngùng hỏi, "À, khoa thận nằm ở Bệnh khu nào thế?"

Thời Niệm sửng sốt, không kịp phản ứng.

"Chính là, chính là làm phân tách," người phụ nữ biết được nửa vời, khoa tay múa chân giải thích với Thời Niệm, "Làm tinh lọc máu ấy, cô có biết ở đâu không?"

Thời Niệm hồi thần, chỉ vào trong bệnh viện, góc trong cùng, "Chính là khu kia, khu số 5 ấy, bác đi đến đó là được."

"Được được được, cảm ơn cô," người phụ nữ kích động, hỏi một đường, ai cũng bảo là không biết, mãi mới tìm được một người biết đường, vội vàng quay đầu gọi người đàn ông đang ngồi trên ghế đá cách đó không xa: "Mau tới đây đi, tìm được rồi! Nhanh lên!"

Người đàn ông cách khá xa, lẩm bẩm vài câu, chậm rãi bước tới, không có dù, trên người hơi ẩm ướt, lúc gần đến nơi thì bị người phụ nữ giục giã, mắng:

"Sao ông chậm chạp thế, mau lên đi!"

"Ai nha, sao cứ một hai phải đến đây kiểm tra chứ, trong huyện cũng có trạm xá mà."

"Chỗ này tốt hơn, tẩy tốt lắm, vèo một cái đã đổi toàn bộ máu của ông thành máu tốt, ông nhanh lên đi."

"Tôi tự mình đi cũng được, bà cứ đòi đi theo làm gì."

"Mình ông đi, chẳng phải lần trước ông nói với tôi là một mình nằm viện khó chịu lắm sao?"

"Tôi nói thế khi nào? Cái bà này, cả ngày cứ nói linh tinh...."

"Tôi không có....."

Thanh âm tranh cãi càng lúc càng xa, dần dần mất hút trong tiếng mưa, chỉ có thể thấy hai vợ chồng đằng kia vẫn vừa đi vừa nói chuyện, người phụ nữ hơi ghé dù sang phía người đàn ông, bị hắn đẩy trở về.

"Bác sĩ Thời?" Bảo an ngoài cửa thấy Thời Niệm cứ đứng ở đây thì nói: "Có phải cô không mang dù không? Tôi cho cô mượn một cái."

"Không cần đâu," Thời Niệm thu hồi tầm mắt, cười cười, "Mưa cũng không lớn lắm."

"Chị gái," có người kéo quần áo cô, Thời Niệm cúi đầu, là một cô bé đang đứng trước mặt cô, tóc cài hai bím, cười hì hì nhìn cô, "Cho chị."

Thời Niệm nhận lấy, là một cái túi nhỏ, bên trong có một chiếc dù và chút điểm tâm.

"Đây là....."

Thời Niệm ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp chiếc Bentley đang chậm rãi rời đi.

Sửng sốt vài giây, Thời Niệm lập tức đuổi theo.

"Cố Thành! Cố Thành!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi