QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, bông tuyết bay lả tả khắp nơi, dừng trên đầu, trên mặt.

Dừng dưới chân, trước khi tan chảy, từng bông từng bông đua nhau nở rộ.

Tuyết rơi đầy trời, tựa như cánh hoa, bay phấp phới giữa không trung.

Cố Thành cúi đầu, chống trên trán cô, ngay tại thời điểm Thời Niệm định mở miệng, hắn giơ tay chống lên ót cô,

Bờ môi nóng bỏng lại phủ lên.

Ôn nhu như nước, lâm li triền miên.

Một bầu trời đầy tuyết, đèn lồng treo trên cao, ánh đèn nhấp nháy ở bồn hoa, thỉnh thoảng còn có mấy đứa trẻ chạy qua, cười hi hi ha ha.

Cố Thành đứng trước mặt cô, chắn tuyết cho cô, ánh đèn tiểu khu từ trên rọi xuống, lạnh lẽo chói mắt, dừng trong mắt hắn, lại có chút ấm áp tựa ánh dương.

Hàng mi dài hơi rủ, mềm mại đến lạ kỳ.

Thời Niệm rũ mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Thấy được cảm xúc của cô, Cố Thành cúi đầu, khẽ cắn lên môi cô, lại liếʍ ɭáρ một chút, cẩn thận mà khắc chế, còn mang theo vài phần lấy lòng, rồi lại không kiềm chế được mà trở nên mạnh bạo.

Cô cứ mãi thờ ơ, khiến hắn nóng nảy đến mức muốn cắn cô.

Thời Niệm dở khóc dở cười.

Nghe thấy âm thanh đùa vui ầm ĩ của đám trẻ con càng ngày càng gần, cảm nhận được ánh mắt tò mò như có như không quét qua đây, Thời Niệm giật mình, nhéo mạnh Cố Thành một cái, muốn đẩy hắn ra.

"Không thấy còn đang ở bên ngoài sao?"

Da mặt dày y như tường thành, không biết thẹn thùng chút nào.

Cố Thành ôm lấy eo Thời Niệm, chống trán lên trán cô, nhìn vào mắt Thời Niệm:

"Còn tức giận sao?"

Thời Niệm xụ mặt, không trả lời hắn, tránh khỏi tay hắn, muốn đi về lại bị Cố thành lôi vào trong ngực.

"Em đi đâu thế?"

Thời Niệm quay đầu đi, không nhìn hắn, ngữ khí ương ngạnh:

"Về, nhà."

Cô còn có thể đi đâu nữa, cô cũng đâu phải hắn.

"Anh"

"Đừng đi theo em."

Cố Thành vừa muốn mở miệng đã bị Thời Niệm cướp lời, hung dữ trừng mắt với hắn, quơ quơ nắm tay, cảnh cáo hắn:

"Nếu hôm nay anh dám đi theo em, em, em....liền đánh anh!"

Thời Niệm nói xong liền quay người định về, mới vừa đi hai bước đã bị kéo lại.

"A!"

Thời Niệm bực bội, giơ tay đấm Cố Thành một quyền thật mạnh, không hề lưu tình.

Ngay khi nắm đấm rơi xuống, Thời Niệm liền hối hận.

"A!"

Cố Thành có đau không thì cô không biết, chứ cô đau muốn chết đây này!!!

Thời Niệm đau khổ, run run cổ tay.

Cố Thành thở dài, ôm cô vào trong ngực, xoa cổ tay cho cô.

"Đau không?"

Thời Niệm bỗng dưng muốn khóc, cô hít hít mũi, từ lồng ngực Cố Thành bò ra, đứng thẳng người, không nói một lời, muốn đi về.

"Đừng đi cùng em."

Bây giờ cô không muốn thấy hắn nữa.

Cẩu nam nhân.

Một câu giải thích cũng không có, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô, chỉ biết hôn cô.

Sau lưng quả nhiên không có tiếng bước chân, chỉ nói một câu:

"Em không mua nước tương à?"

"....."

Không mua, mua cái gì mà mua, ngày mai mua sau.

Thời Niệm không hé răng, trợn trắng mắt, tiếp tục đi về phía trước.

"Trung tâm vẫn chưa đóng cửa."

Thời Niệm bĩu môi.

Chưa đóng cửa thì sao? Chưa đóng cửa thì cô phải chạy đi mua chắc, nực cười.

Người trước mặt vẫn không nói chuyện, chỉ là bước chân đã chậm lại.

"Tối nay mua luôn, ngày mai không cần tốn công chạy tới đó nữa."

Người trước mặt đi thêm hai bước rồi dừng lại.

An tĩnh ba giây, xoay người lại.

Thời Niệm nhìn Cố Thành, đi lướt qua người hắn.

Cô giận dỗi với người này làm gì, mua đồ xong cô liền về nhà, mới không thèm quan tâm hắn nữa.

Thời Niệm vừa đi qua, Cố Thành đã vô cùng tự nhiên dán tới, nắm chặt tay cô.

Giãy hai lần không thoát, Thời Niệm trừng hắn: "Buông tay." Cô còn đang tức giận đó, da mặt hắn đúng là đủ dày.

"Trời lạnh," Cố Thành đan tay vào tay cô, "Anh sợ em lạnh."

Có bông tuyết rơi trên mặt cô, lạnh căm căm, Thời Niệm chu môi thổi thổi hai cái, sau đó xụ mặt, nhìn Cố Thành:

"Em không lạnh."

"Anh lạnh."

"....."

_____

Trung tâm vẫn đông người như cũ, mấy ngày cuối năm, tối nào cũng mở cửa đến mười giờ.

Cố Thành đẩy giỏ nhỏ có bánh xe, một tay kéo giỏ, một tay túm lấy Thời Niệm, chậm rì rì dạo quanh trung tâm.

Nhìn người đàn ông nhàn nhã trước mặt, hỏa khí trong lòng Thời Niệm lại bốc lên.

Tự nhiên cô lại nghe hắn làm gì, cuối cùng bị hắn kéo đi dạo một vòng trung tâm?

Nghĩ thế, càng cảm thấy khó chịu.

Thời Niệm dứt khoát bất động, mặc kệ Cố Thành lôi kéo, hôm nay cô không muốn lãng phí thời gian với hắn.

Nhận thấy người phía sau không nhúc nhích, Cố Thành quay đầu, nhìn người đang chôn chân tại chỗ.

"Mệt rồi à?"

Thời Niệm hừ một tiếng, không trả lời.

Đúng lúc có một cặp vợ chồng đi ngang qua, đứa bé ngồi trong giỏ, được cha nó kéo đi, ê ê a a, nhìn qua rất vui vẻ.

Cố Thành nhìn chằm chằm, lại quay đầu nhìn Thời Niệm.

Thời Niệm đột nhiên có dự cảm xấu, trước khi Cố Thành mở miệng, lập tức mắng hắn:

"Anh cút đi!"

Nếu hắn dám bỏ cô vào giỏ mà kéo đi, co sẽ đánh hắn máu văng xa ba thước!!!

Cố Thành còn chưa từ bỏ ý định: "Hay là anh đổi lại cái xe đẩy lớn hơn cho em ngồi nhé?"

Hắn bế cô vào, lại bế cô ra, hắn cảm thấy không tồi.

Thời Niệm cố nén xúc động đánh hắn ngay chốn đông người, hít sâu một hơi, "Mau đi mua đi!"

Cố Thành có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ lôi kéo cô đi về phía trước.

Khu vệ sinh đang đẩy mạnh tiêu thụ, gặp ai cũng tiếp thị:

"Kem đánh răng và bàn chải đây, mua ba tặng một, mua năm tặng hai."

"Một cặp gội xả giá chỉ 299 tệ, cam kết hàng chính hãng."

"Khăn giấy mua một lần, đủ dùng một năm, mọi người mua đi, mua đi."

"Mặt nạ đây, mặt nạ đây...."

Càng gần giờ đóng cửa thì càng năng nổ hoạt động.

Nhân viên tiếp thị nhìn thấy hai người thì sôi nổi xông tới, gọi hai người lại.

Cũng không biết tên kia hứng thú chỗ nào mà còn ghé qua từng sạp một, nhân viên tiếp thị cũng càng ngày càng nhiệt tình.

Thời Niệm không nhịn nổi nữa, túm lấy Cố Thành, ghé vào tai hắn nói nhỏ:

"Anh có mua không thế? Không mua thì mau lên đi."

Đỡ mất thời gian của cả bên, khiến người ta tưởng hắn muốn mua nên mới dốc hết sức lực tư vấn cho hắn.

Cố Thành học theo cô, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói:

"Anh muốn xem thêm một chút nữa."

"....."

Trung tâm thương mại thì có gì hay mà xem, chính anh cũng có trung tâm thương mại còn gì, còn chưa xem đủ sao?

Thời Niệm phục hắn.

Hai người ghé sát vào nhau, nhỏ giọng trao đổi, nhìn giống như là hai vợ chồng mới kết hôn, giá trị nhan sắc lại cao, ghé vào nhau, thương lượng nên mua gì, mua thế nào mới lời.

Mấy nhân viên tiếp thị đều là các dì lớn tuổi, quay ra nhìn nhau.

Đã hiểu, nhà này vừa nhìn đã biết nữ làm chủ.

Không cần nhiều lời, lập tức thay đổi chiến thuật tấn công Thời Niệm.

"Tôi nói cho cô này, cô xem bàn chải này của chúng tôi đi, nó là thuần...."

"Mỹ nữ à, cô xem cái này đi, bình thường bán cũng phải bốn năm trăm, bây giờ sắp đến tết nên giảm cho cô một nửa, cô mua về đảm bảo không lo thiệt...."

"Mỹ nữ à, tôi vừa nhìn đã biết da cô rất tốt, bình thường không cần chăm sóc quá nhiều, chỉ cần dùng mặt nạ cấp nước này, cô đắp một lần, tôi đảm bảo với cô, tuyệt đối là...."

Thời Niệm căn bản không chống đỡ lại được làn sóng tiếp thị nhiệt tình này, liên tục lùi về sau, Cố Thành thấy thế thì tiến lên che cho cô, cố ý nói:

"Thôi thôi, không mua nữa."

Mấy nhân viên tiếp thị liền ỉu xìu, nhưng cũng không thể nói thêm gì, đành lui về.

"A," Thời Niệm có chút ngượng ngùng, "Mỗi loại lấy một chiếc đi."

Mấy thứ này mua nhiều một chút cũng không sao, dù sao sau này vẫn dùng đến.

Cố Thành nhéo nhéo ngón tay cô, "Muốn thật à?"

Thời Niệm trở tay, hung hăng bóp bàn tay hắn, dùng lực rất lớn, cắn răng nói:

"Muốn."

Mấy dì cảm thấy Cố Thành vướng bận liền đẩy hắn qua một bên, có chút ghét bỏ, nói:

"Đàn ông như cậu thì biết cái gì, đồ dùng sinh hoạt cũng không biết chọn, mau tránh xa!"

Nói xong, liền đem đồ thả vào trong giỏ hàng, chiếm hơn một nửa không gian trong giỏ.

Nhìn đống đồ đã được xếp gọn, Cố Thành khẽ cào vào lòng bàn tay Thời Niệm, "Đi thôi."

Thời Niệm: "...."

Mắt thấy Cố Thành có xu hướng đi về khu tiếp thị băng vệ sinh, Thời Niệm vội vàng túm chặt tay hắn, "Anh đừng đi nữa."

Mau mua cho xong nước tương rồi còn về, tối thế này rồi, hắn còn định đi dạo đến bao giờ?

Cố Thành nhìn cô: "Không muốn đi dạo nữa à?"

Thời Niệm: "...."

Vô nghĩa.

Mua một lọ nước tương mà hắn còn muốn dạo quanh trung tâm một vòng.

Thanh toán xong thì bên ngoài đã tối đen, tuyết bắt đầu lớn hơn, mênh mông một mảnh đều là tuyết.

Thời Niệm ngáp một cái, lấy nước tương trong túi ra, ôm trong ngực, nhìn Cố Thành:

"Còn lại đều là đồ anh muốn mua, anh tự cầm đi."

"Đêm nay tìm một khách sạn mà nghỉ tạm."

"Sáng mai bắt xe về là được."

An bài thỏa đáng, không hề có ý mang hắn về nhà.

Cố Thành thở dài, nhìn tay Thời Niệm rụt lại trong cổ tay áo.

"Lạnh không?"

Cố Thành nói xong thì duỗi tay lấy lại nước tương, bỏ lại vào túi, nhấc lên.

Anh làm gì thế? Em muốn mang về, lần sau sẽ trả tiền cho anh."

Đồ đều là Cố Thành thanh toán, cô cũng lười tranh trả tiền với hắn, lát nữa gửi lại cho hắn một bao lì xì là được.

Thời Niệm nói xong liền thò tay vào túi, lại bị Cố Thành kéo vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, không nói gì.

An tĩnh vài giây, Thời Niệm nhịn không được.

"Anh nhìn em làm gì?"

Cố Thành hôn lên khóe miệng cô.

"Vì em đẹp."

"....."

Thời Niệm nhịn cười, dưới ánh đèn nhu hòa, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp, khoanh hai tay lại, nhìn Cố Thành:

"Anh phải xin lỗi em, chân thành vào, đừng tưởng vuốt mông ngựa là xong."

Lời ngon tiếng ngọt cũng không biết nói, ngữ khí ngang phè phè, nghe thế nào cũng không thấy giống khen ngợi, lại còn cố tình nói ra, nói thế thà không nói còn hơn.

Kéo cô đi dạo trung tâm một vòng, mua một đống đồ linh tinh vớ vẩn, nói đông nói tây, một câu xin lỗi hẳn hoi cũng không có.

Cố Thành rũ mắt, giật giật khóe môi, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng vẫn không chịu hé răng.

Thời Niệm hít sâu một hơi, xoay người muốn đi, lại bị Cố Thành giữ chặt, cổ tay hơi dùng sức, Thời Niệm bị kéo lên lưng hắn.

Giây tiếp theo,

Cố Thành đứng dậy, trực tiếp cõng cô lên.

"Anh định làm gì thế?"

Thời Niệm nằm trên lưng Cố Thành, nhéo tai hắn, căm giận bất bình, "Lần này anh không xin lỗi em thì em không để yên đâu!"

Giọng của Cố Thành rất trầm, còn mang theo ý cười: "Được."

Thời Niệm giơ tay hung hăng đấm lên cái bóng của hắn trên nền tuyết, lại làm mấy động tác khóa yết hầu, hắn cũng không phản ứng gì, chỉ có mình cô bật cười.

Tuyết càng ngày càng dày dặc, lúc về đến tiểu khu, trên người cả hai đều là tuyết, Thời Niệm bò lên trên một chút, mếu máo.

"Tuyết lớn quá, đêm nay anh ở tạm nhà em đi."

"Được."

"Đừng có nghĩ nhiều, chỉ được nằm sofa thôi."

"Được."

"Sáng mai phải đi ngay."

"Sao anh không nói được nữa?"

Thời Niệm bóp cổ Cố Thành, uy hiếp:

"Nói chuyện."

"Mau nói."

"Nói được đi."

"Không được."

"....."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi