QUẢ NGỌT NĂM THÁNG

Đinh Mật biết chuyện này là cái gai trong lòng Đỗ Minh Vy, trở thành vật cản tình cảm giữa cô và Từ Khiên. Nếu không vì luyến tiếc tình cảm nhiều năm như thế, lấy tính cách của Đỗ Minh Vy, đã sớm chia tay từ lâu.

Nhổ thì đau, không nhổ cũng đau.

Khó lòng lựa chọn.

Nhưng, rốt cuộc lỗi lầm này nghiêm trọng cỡ nào, Đỗ Minh Vy chưa từng nhắc đến.

Lục Thời Miễn mở cửa xe, nhét cô vào ghế lái rồi tự mình vòng qua ghế phụ.

Đinh Mật nhìn anh, vẫn đang đợi anh trả lời.

Lục Thời Miễn gập chân, uể oải tựa vào ghế. Điều hòa phả khí nóng, dưới tác dụng của rượu, người anh hơi nóng, anh nhắm mắt: “Lái xe đi.”

“Anh vẫn chưa trả lời em.”

Lục Thời Miễn nghiêng đầu nhìn cô, anh không thích bàn tán về chuyện tình cảm của người khác, cho dù người này là anh em nhiều năm của anh. Một lát sau anh mới nói: “Hồi mới lập nghiệp ở Bắc Kinh, bố mẹ Đỗ Minh Vy biết chuyện của cậu ta và Từ Khiên, họ không đồng ý, giằng co suốt một thời gian dài.” Anh ngừng giây lát, “Cô gái kia tên Hàn Hạnh, từng theo đuổi Từ Khiên, cụ thể thế nào anh không rõ, nhưng hẳn là chưa có quan hệ tiếp xúc, bằng không lấy cá tính của Đỗ Minh Vy, khi đó đã quyết chia tay.”

Khoảng thời gian đó họ bận tối mắt tối mũi, bố mẹ Đỗ Minh Vy không đồng ý cho hai người qua lại, ngăn cản bằng mọi cách, hơn một năm Đỗ Minh Vy không về nước, hai người liên lạc cũng tương đối ít, từng ồn ào chia tay nhưng không thành, quan hệ rơi vào trạng thái báo động.

Cụ thể thế nào Lục Thời Miễn không rõ, khi ấy chính bản thân anh cũng rối như mớ bòng bong.

Liên quan đến chuyện này, anh không phóng đại, cũng không nói đỡ cho Từ Khiên, chỉ thuật lại những gì mình biết với Đinh Mật.

Đinh Mật cắn môi, đau lòng cho Đỗ Minh Vy.

Vậy là Từ Khiên thực sự từng có một lần lầm đường lạc lối trên tinh thần? Dẫu chỉ là một chút xíu thì cũng khó mà quên được. Sai lầm này, mỗi người có một cảm nhận, nhưng phụ nữ vốn là sinh vật tính toán so đo trên phương diện tình cảm, huống chi còn là người có cá tính như Đỗ Minh Vy.

Lục Thời Miễn vươn tay vò tóc cô, thấp giọng nói: “Về nhà thôi, Đinh Tiểu Mật.”

Đinh Mật gật đầu: “Vâng.”

Mở cửa nhà, Quýt Béo chạy tới lôi kéo ống quần họ. Đinh Mật đút cho nó mấy con cá khô, đoạn quay đầu nhìn người đàn ông uể oải ngồi tựa trên sofa. Trong nhà có bật hệ thống sưởi sàn, anh chỉ mặc một chiếc áo sợi đen, ống tay xắn lên đến khuỷu, các đường cơ rõ ràng, cường tráng mạnh mẽ, làn da trắng hơn hồi đi học một chút, tai nhuốm đỏ, đôi mắt bình thường đen láy cũng có vài tia máu, trông như ngà ngà say.

Lần đầu tiên Đinh Mật thấy dáng vẻ này của anh, cô bước tới, vươn tay sờ trán anh, hơi nóng.

Tay bị anh nắm lấy, kéo một cái.

Đinh Mật ngã ngồi vào lòng anh, nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Lục Thời Miễn, có phải anh say rồi?”

Cả cơ thể Lục Thời Miễn đang tỏa ra hơi nóng, anh cúi đầu vùi trên hõm vai cô, cọ nhẹ: “Say ba phần.”

Đinh Mật mím môi: “Vậy mấy phần mới say đến mức… mất trí?”

Người đàn ông ngẩng đầu, tựa về sofa, cặp mắt một mí cong cong trong trạng thái say rượu càng thêm quyến rũ.

Đinh Mật tò mò nhìn dáng vẻ này của anh.

Lục Thời Miễn đối diện với đôi mắt hiếu kỳ của cô, cúi đầu cười thành tiếng: “Em muốn nói gì?”

Lần say rượu thất thố kia ồn ào như thế, Đỗ Minh Vy chắc chắn đã kể với Đinh Mật, khó cho cô nhẫn nhịn lâu đến vậy mới hỏi.

Đinh Mật cuối cùng hỏi thành lời: “Nghe nói năm ấy sau khi chúng mình chia tay, anh uống say bí tỉ ở trong phòng thí nghiệm, bị chủ nhiệm khoa bắt được, suýt nữa đã bị kỉ luật?” Cô ngừng giây lát, thêm một câu, “Còn hack sập mạng trường…”

Còn ép người khác xóa video…

Lục Thời Miễn liếc cô, Đinh Mật mở to mắt, dáng vẻ vừa tò mò vừa nghiêm túc. Anh cúi đầu nhếch môi tự giễu. Liên quan đến đoạn quá khứ đen tối ấy, anh thật sự rất muốn quên đi, nhưng trí nhớ quá tốt, lại còn từng xem video, có lẽ cả đời này cũng không quên nổi lần thất thố duy nhất ấy.

Không, đã không đơn giản là thất thố.

Rõ ràng là điên rồi.



Chia tay năm ấy, Lục Thời Miễn ăn nói khép nép cầu hòa, nhưng Đinh Mật vẫn kiên quyết dứt khoát rời bỏ anh. Anh giận cùng cực, cũng khổ sở cùng cực, song tháng 5 năm ấy vẫn không nhịn được bay đến thành phố C một chuyến.

Trước cổng đại học H, anh gọi điện cho Đinh Mật.

Khi ấy anh đã nghiện thuốc lá khá nặng, anh hút hết mấy điếu, đợi gần một tiếng đồng hồ Đinh Mật mới đi ra, xuất hiện cùng cô còn có Bùi Dịch.

Ba người cách mấy chục mét nhìn nhau, Bùi Dịch cười nhạt, khoác tay trên vai Đinh Mật, Đinh Mật thoáng cứng đờ, cúi đầu.

Lục Thời Miễn lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, quay người đi.

Lần ấy, anh không quay đầu lại nữa.

Về đến Bắc Kinh, anh càng thêm thờ ơ sa sút.

Đúng, sa sút.

Không chỉ hút thuốc, anh còn uống rượu.

Anh chìm trong cuộc sống bận rộn hỗn loạn. Cuối kỳ nghỉ hè năm ấy, anh trở về Giang Châu một chuyến. Đinh Mật đã chuyển rất nhiều đồ đi, nhưng dọn dẹp chưa sạch sẽ, những dấu vết để lại vẫn chứng minh sự thực cô đã từng sống ở đây suốt hơn một năm.

Anh lật hết một lượt cũng không tìm thấy chiếc bật lửa đỏ kia.

Kỳ hai năm hai, buổi tối trước ngày sinh nhật, anh làm việc trong phòng thí nghiệm với giáo sư. Bảy giờ tối, giáo sư rời đi, anh vẫn ở lại phòng thí nghiệm. Từ Khiên bảo mang cơm đến cho anh, anh nói: “Mang rượu đi.”

Trong kí túc xá có rất nhiều rượu, đều do anh mua, Từ Khiên mang đến không ít.

Rượu đỏ rượu trắng đều có, trước kia Lục Thời Miễn rất ít khi uống rượu trắng, song tối hôm ấy anh lại uống khá nhiều. Say mấy phần? Chắc là bảy phần. Từ Khiên cũng vừa cãi nhau với Đỗ Minh Vy, uống cùng anh không ít, đột nhiên nhắc đến Đinh Mật: “Đinh Mật cắt đứt liên lạc với cả Đỗ Minh Vy rồi, mày biết chưa?”

Khi ấy Lục Thời Miễn đã say, tựa vào tường cười: “Đến chia tay cô ấy còn dám, có gì mà không làm ra được nữa?”

Anh cười đến nỗi đôi mắt đỏ hoe.

Dưới tác dụng của rượu, tâm trạng kìm nén đã lâu cuối cùng bộc phát.

Đầu tiên là đập vỡ vỏ chai, mỗi khi đập một cái, anh lại mắng một câu: “Ông đây coi cô ấy như bảo bối, cô ấy coi ông là cái gì?”

“Ông moi tim móc phổi dâng tất cả những gì có thể cho cô ấy, cô ấy còn gì không vừa lòng? Ông không tin có thằng nào đối xử tốt với cô ấy hơn ông.”

“Chẳng phải chỉ là yêu xa thôi ư? Chuyện to tát gì! Ông đây đã cúi đầu cầu xin cô ấy rồi.”

“Đời này ông chưa từng cầu xin ai…”

“Mẹ nó em không cần anh nữa!”



Từ Khiên chưa từng thấy Lục Thời Miễn như vậy, sững sờ rất lâu, muốn khuyên đôi lời, song lại cảm thấy để anh phát tiết một lúc cũng tốt.

Đúng lúc Đỗ Minh Vy gọi điện cho anh, anh ra ngoài nghe máy.

Lục Thời Miễn say thật, say đến nỗi đập chai rượu vào máy tính, làm chương trình thử nghiệm trước đó loạn hết. Lúc Từ Khiên quay lại mới phát hiện có người đang ở ngoài quay chụp, nhìn vào trong mới biết, hỏng bét.

Phòng thí nghiệm lộn xộn tứ tung, người nọ lắc lư chao đảo, trạng thái say rượu rất rõ ràng, chẳng khác gì kẻ điên… Còn là nam thần Lục Thời Miễn lạnh lùng xa cách của khoa Máy tính ư?

Từ Khiên hét kẻ quay trộm: “Đừng quay nữa, mẹ kiếp, cẩn thận tao tẩn mày!”

Bên trong lại là một tiếng vang lớn.

Từ Khiên nhìn sang, vội lao vào trong đè Lục Thời Miễn lại: “Mẹ kiếp, mày muốn phá phòng thí nghiệm hả?”

Lục Thời Miễn hất anh ra, lấy điện thoại trong túi quần, gọi cho Đinh Mật.

Một phút sau.

Điện thoại rơi mạnh xuống đất, vỡ tan.

“Được lắm, đổi cả số điện thoại.” Anh cúi đầu cười điên cuồng, thân hình cao lớn chán nản tựa vào bàn trượt xuống, cả người ngã ngồi trên đất, gập đầu gối, khom lưng.

Như một kẻ đáng thương không ai cần.

“Đinh Mật không cần tao nữa.”

“Đinh Tiểu Mật, là thật…”

Còn về chủ nhiệm khoa, mẹ nó chứ ai biết thầy sẽ xuất hiện. Thầy thấy phòng thí nghiệm gần như bị phá nát, tức giận mắng mỏ, nhưng thầy có biết Lục Thời Miễn, vậy nên không nỡ mắng quá ác.

Tên đàn em năm nhất thèm đòn kia trốn ở bên ngoài, ghi lại toàn bộ quá trình.

Đoạn video ấy đầu tiên bị lan truyền trong phạm vi nhỏ là khoa Máy tính, được một tiếng thì truyền khắp nơi. Đến nửa đêm, có người tung lên mạng xã hội và mạng trường…

Từ Khiên xem xong, anh gửi cho Tần Dạng và Đỗ Minh Vy mỗi người một bản.

Bạn học cấp Ba Tào Ngụy cũng học ở Bắc Kinh, trường đại học nằm cùng một khu, sau khi thấy video đó trên mạng, cậu ta liền gửi vào nhóm lớp.

Sau đó, người người đều biết.

Đương nhiên, Lục Thời Miễn không bị kỷ luật, song anh phải bồi thường mọi tổn thất, là một số tiền rất lớn.



Nhớ lại đoạn video kinh khủng ấy, Lục Thời Miễn đỡ trán, ảo não nghẹn ra một tiếng trầm khàn từ nơi cổ họng, “chậc”.

Mẹ kiếp.

Thực sự… quá mất mặt.

Anh hy vọng cả đời này Đinh Tiểu Mật đừng xem được đoạn video đó.

Bằng không, đủ cho cô đắc ý suốt một đời.

Anh ngẩng đầu, cười thản nhiên: “Em nhầm rồi, không phải vì em.”

Thực ra lòng anh hận đến ngứa răng. Hừ, mẹ nó, đời ai mà chẳng có vết nhơ.

Có ai mà chưa từng điên cuồng.

Đinh Mật chớp mắt: “Thật sao?”

Giả đấy, ngốc nghếch.

Lục Thời Miễn kéo cô lại, cúi đầu hôn cô: “Đinh Tiểu Mật, giữ cho anh chút mặt mũi, đừng hỏi nữa, nhé?”

Kiếp này của anh, chỉ từng vì Đinh Tiểu Mật phát điên một lần.

Cơ thể đàn ông cường tráng mạnh mẽ, hơi thở nóng hôi hổi phả hết lên mặt và cổ cô. Đinh Mật thấy bản thân cũng nóng ran, cô ôm đầu anh đang chôn trước ngực mình, run giọng: “Vâng, em không hỏi nữa…”

Quýt Béo gặm cá xong không biết đã chạy đi đâu.

Đinh Mật lọt thỏm trong sofa, bị lột sạch sẽ, lại bị anh lật người, tấm lưng trắng như tuyết dán vào lồng ngực nóng hừng hực của anh, bị giày vò không nói nổi thành tiếng.

Làm xong, cô được anh ôm vào phòng tắm, lại bị dằn vặt thêm một hồi, bấy giờ mới được đưa về giường.

Đinh Mật mềm nhũn, ánh mắt thẳng thắn mềm mại nhìn anh: “Thật sự không phải vì em sao?”

Lục Thời Miễn gập một chân, tóc hơi rối, dáng vẻ biếng nhác, cúi đầu liếc cô, dọa dẫm: “Còn hỏi?”

Đinh Mật rụt đầu, lại hỏi: “Sau này anh rất ít khi uống rượu, có phải là vì bị ám ảnh?”

Lập tức bị người nào đó trở mình đè.

Đinh Mật nhất thời run lẩy bẩy, nhắm mắt: “Xin anh tha cho!”

Lục Thời Miễn cười khẽ, nghiêng người đi, cứ thế ôm cô rất lâu.

Lâu đến độ…

Lúc Đinh Mật sắp ngủ thiếp đi, nghe thấy anh ở bên tai cô nói một câu rất nhỏ: “Uống nhiều sẽ nhớ em.”



Video buổi họp báo của Quang Ảnh được chia sẻ trên weibo, tin đồn giữa Bùi Dịch và Đinh Mật bị đánh tan, Giang Nhị đặc biệt đăng một bài, bày tỏ cô đã gặp Đinh Mật và bạn trai cô ấy, hai người vô cùng xứng đôi, cô chúc phúc họ.

Các cư dân mạng có tiếng biểu thị: Ông chủ của Quang Ảnh đẹp trai hơn hẳn Bùi Dịch, Đinh Mật có ngốc mới đến với Bùi Dịch, bao nhiêu năm mới tu được một Lục Thời Miễn chứ?

Mặt Bùi Dịch sưng vù.

Cái tên Đinh Mật càng ngày càng được nhiều người biết đến, bởi vì cô, không ít người bắt đầu hiểu biết về giới lồng tiếng, hiểu biết về những diễn viên lồng tiếng đứng sau màn ảnh.

Cùng với đó, đời tư của họ cũng bị càng nhiều người tò mò chú ý.

Tối 31 tháng 12, Đinh Mật cùng Lục Thời Miễn lên máy bay đến Bắc Kinh.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng đến Bắc Kinh, còn là đến gặp phụ huynh. Đinh Mật rất căng thẳng, không ngừng hỏi Lục Thời Miễn, mẹ anh và ông bà ngoại anh thích những gì? Đến lúc đó cô có thể tìm để tài để trò chuyện với họ.

Lục Thời Miễn đỗ xe, xách hành lý, vò tóc cô: “Em hỏi suốt dọc đường rồi, không chán à?”

Đinh Mật bĩu môi: “Em không chán, anh mới chán.”

Lục Thời Miễn vui vẻ, kéo cô: “Đừng lo lắng thừa nữa, có anh ở đây, sẽ không để em tủi thân đâu.”

Đinh Mật theo sau lưng anh, cũng vui vẻ.

Lúc chờ máy bay, Lục Thời Miễn gọi điện cho Tăng Du. Cúp máy, nhìn thấy tin tức đẩy về điện thoại, anh híp mắt nhìn chằm chằm tiêu đề mấy giây mới mở link ra.

Đọc xong tin này, ánh mắt anh đột nhiên lạnh buốt.

Đinh Mật ngồi trong phòng khách vip của sân bay hưởng thụ café và bánh ngọt, không hề hay biết bản thân lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Lúc Lục Thời Miễn quay lại, cô cười nhìn anh: “Café của anh này, không thêm đường.”

Lục Thời Miễn lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, kéo cô dậy: “Hôm khác chúng ta lại đến Bắc Kinh, hôm nay có việc, không đi được.”

Đinh Mật mù mờ: “Việc gì vậy? Việc của công ty anh à?”

Lục Thời Miễn: “Ừ, việc của anh.”

Đinh Mật bị Lục Thời Miễn dắt ra khỏi phòng khách vip, người qua người lại vội vàng tấp nập, thi thoảng có người nhận ra họ, dù sao họ không phải nghệ sỹ cũng chẳng phải người nổi tiếng.

Chỉ là nhìn thêm mấy cái mà thôi, ánh mắt tò mò dò xét, thấy Lục Thời Miễn bên cạnh cô, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Lục Thời Miễn đi rất nhanh, Đinh Mật cố gắng bước thật dài mới theo kịp anh, lòng cuống lên: “Công ty có việc gấp lắm sao?”

Lục Thời Miễn không đáp, đường nét gò má căng cứng.

Lên xe xong Lục Thời Miễn mới đưa điện thoại cho cô, chuyện này không giấu diếm được, để cô chuẩn bị tâm lý cũng tốt.

Đinh Mật xem xong, sắc mặt tái mét, tức đến nỗi tay run bần bật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi