QUẢ NGỌT NĂM THÁNG

Trên weibo, một tài khoản lớn tiết lộ – Diễn viên lồng tiếng Đinh Mật từng phải ngồi tù hai năm vì tội gây thương tích cho người khác. Người bị hại kia mắc di chứng, tai phải không nghe rõ, hôm trước đi kiểm tra, bác sỹ kết luận tai phải đã hoàn toàn bị mất thính lực.

Bài đăng này rất dài, văn hay hình nét, ảnh vết thương chi tiết, có chứng nhận của bác sỹ, bản án, vân vân.

Phơi bày toàn bộ.

Đinh Mật chưa từng hối hận vì đã kiên trì với vụ kiện năm đó, cũng không hối hận việc đổi hai năm lấy một năm ngồi tù và bị đuổi học của Tiết Ninh. Thế giới này có vài chuyện vốn đã bất công, chỉ có thể đánh đổi, cô không hối hận. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, một chuyện đến người thân mật nhất với mình cũng khó mở lời chia sẻ, lại bị phơi bày trước mắt tất cả mọi người.

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy dòng tiêu đề, cô ngỡ bầu trời đã sập xuống.

Tay cô run bần bật, thậm chí không dám đọc bình luận.

Nhưng tầm mắt quá rộng, cô vẫn nhìn thấy…

“Tội gây thương tích? Ngồi tù hai năm? Mẹ ơi! Hai ngày trước còn đang ê răng vì cặp đôi của họ, vừa chuyển sang hâm mộ, nay lại lộ ra chuyện này.”

“Quang cảnh mười năm, bao nhiêu năm mới tu được một Lục Thời Miễn, không ngờ Đinh Mật lại là người như vậy. Lục Thời Miễn biết chuyện không?”

“Vốn rất thích Đinh Mật, vì cô ấy mà quan tâm giới lồng tiếng, quan tâm diễn viên lồng tiếng. Không ngờ…”



Lục Thời Miễn lấy điện thoại về, xoa đầu cô, kéo cô vào lòng. Đinh Mật vừa giận vừa tủi, khóc rấm rứt: “Chắc chắn là Tiết Ninh, ngoài cô ta ra thì không còn ai biết rõ chuyện này như thế…”

Ngoại trừ Tiết Ninh, còn ai hận cô đến vậy? Hận đến nỗi bất chấp hậu quả cũng phải rêu rao chuyện cô từng ngồi tù, cô ta không muốn thấy cô sống tốt.

Mậu dịch Chính Dương khó mà kinh doanh tiếp, Tiết Chấn bị án treo, bố con hai người đồng thời mất việc. Với tuổi của Tiết Chấn, ông ta khó mà tìm được công việc khác trong ngành, còn Tiết Ninh suốt mấy năm qua chỉ làm việc ở Chính Dương, bảo cô ta ra ngoài tìm việc, khó càng thêm khó.

Lục Thời Miễn không ngờ Tiết Ninh sẽ trả thù lên Đinh Mật, người trong lòng anh khóc nghẹn ngào, tựa như lại biến thành cô gái nhỏ đầy tủi thân năm ấy.

Anh hôn lên tóc cô, thấp giọng nói: “Không sao, chúng ta quay về đã.”

Đinh Mật rúc trong lòng anh, khóc nói: “Làm sao bây giờ… Mọi người đều biết rồi, bố mẹ và ông bà ngoại anh cũng biết rồi…”

Sau này, mọi người sẽ bàn thán thế nào sau lưng cô?

Bố mẹ và ông bà ngoại anh liệu có thể chấp nhận vết nhơ ấy trong cuộc đời cô?

Tất cả mọi chuyện đều do Tiết Ninh sai trước, cô mới là người bị hại nhiều nhất, nhưng sẽ có bao nhiêu người đi truy tìm nguyên nhân thực sự? Những gì người khác nhìn thấy là cô từng đả thương người, từng ngồi tù.

Lục Thời Miễn ôm chặt cô, thấp giọng: “Không sao, họ không để ý.”

Đinh Mật đỏ hoe mắt ngẩng đầu, khóc sụt sịt: “Thật ư?”

Lục Thời Miễn gật đầu: “Thật.”

Có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương cô.

Đinh Mật cắn môi, nước mắt rơi lã chã. Lục Thời Miễn hít sâu một hơi, rút giấy lau nước mắt nước mũi cho cô, lại dỗ: “Đừng khóc nữa nhé? Về rồi nói.”

Đinh Mật ngoan ngoãn gật đầu, điện thoại đổ chuông.

Là Đỗ Minh Vy gọi tới.

Đỗ Minh Vy đọc được tin lập tức gọi tới, cô lo lắng hỏi: “Mật Mật, mày không sao chứ?”

Giọng Đinh Mật mang theo âm mũi: “Không sao, mày đừng lo.”

Đỗ Minh Vy nghe là biết ngay cô vừa khóc: “Bọn mày chưa lên máy bay?”

Lục Thời Miễn đã lái xe đi, Đinh Mật ừm đáp: “Bây giờ quay về.”

Xảy ra chuyện lớn như thế, sao họ có thể rời đi được, đến Bắc Kinh phải đối diện với mẹ và ông bà ngoại Lục Thời Miễn thế nào? Đỗ Minh Vy nói: “Tần Dạng và Từ Khiên đặt phòng mở tiệc Tất niên, bây giờ đọc được tin tức, mọi người đều ở yên đây. Bọn mày có muốn qua không? Hay để bọn tao qua đó?”

“Để tao hỏi Lục Thời Miễn.”

Đinh Mật nói với Lục Thời Miễn, Lục Thời Miễn nói: “Chúng ta về biệt thự đã.”

Sân bay khá gần biệt thự nhà anh.

Trên đường, Lục Thời Miễn liên lạc với trợ lý, bảo anh xử lý bài đăng trên weibo, sau đó gọi điện cho Khang Chính.

Cuối cùng, anh gọi điện cho Lý Chí Bân.

Đinh Mật nghe xong ngẩn ra, quay đầu nhìn anh.

Lục Thời Miễn vươn tay vò tóc cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Sáu năm trước cô một thân một mình đi kiện, anh không ở bên cạnh. Lần này, xảy ra chuyện lớn cỡ nào cũng đã có anh chống đỡ. Đinh Mật cọ đầu vào lòng bàn tay anh, được bao bọc bởi cảm giác an tâm vô cùng tận: “Vâng.”

Trải qua sóng to gió lớn.

Vẫn có Lục Thời Miễn.

Cô không còn gì phải sợ nữa.

Lục Thời Miễn và Đinh Mật trở về biệt thự. Lục Thời Miễn mở máy tính, lại gọi hai cuộc điện thoại, một lát sau, hot search trên weibo bị gỡ bỏ. Bây giờ là mười giờ tối, còn hai tiếng nữa là bước sang năm mới.

“Lục Thời Miễn, chúng ta qua gặp hội Đỗ Minh Vy đi.”

Đinh Mật ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh nói.

Lục Thời Miễn tắt máy tính, rũ mắt nhìn cô: “Em muốn đi?”

Bây giờ Đinh Mật không muốn để ý đến những chuyện kia, cũng không muốn dò đoán người khác sẽ nghĩ thế nào. Điện thoại cô đổ chuông rất nhiều lần, trên weibo có đến mấy nghìn bình luận và tin nhắn, trên weixin cũng có rất nhiều tin nhắn, cô đều không đọc, bởi vì cô không biết trả lời thế nào.

Chuyện này nói ra quá phức tạp, liên quan quá rộng.

Lục Thời Miễn kéo cô dậy, ôm cô ra khỏi phòng sách: “Vậy đi thôi.”

Từ Khiên đặt một phòng lớn, trong phòng rõ ràng đã được trang trí tỉ mỉ, trông khác hẳn trước. Bóng bay bồng bềnh trên không trung, hoa khô được xếp đặt tinh tế. Đinh Mật nghi hoặc, tất niên cần trang trí phòng bao lãng mạn thế ư?

Sao có vẻ giống… khung cảnh cầu hôn.

Trong phòng không đông lắm, khoảng sáu, bảy người, ngoại trừ Tần Dạng, Thẩm Giai và Trương Luân cũng có mặt.

Lục Thời Miễn và Đinh Mật đi vào, Đỗ Minh Vy kéo cô sang một bên: “Mày không sao chứ?”

Trước kia Thẩm Giai và Trương Luân không hề biết chuyện Đinh Mật từng ngồi tù, họ thấy ở trên weibo mới biết. Đỗ Minh Vy kể lại chuyện năm đó một lượt, phụ nữ có thai rất dễ xúc động, Thẩm Giai nghe xong, khóc đỏ bừng mắt.

Đinh Mật cười trừ: “Không sao.”

Thẩm Giai ôm cô, lại muốn khóc: “Đinh Mật, cậu dũng cảm lắm. Nếu đổi lại là tớ, có lẽ tớ không thể làm được như cậu. Tớ thích cậu quá đi mất.”

Đinh Mật dở khóc dở cười, xoa đầu cô: “Tớ bây giờ rất ổn, cậu đừng khóc nữa, không tốt cho em bé.”

Thẩm Giai gật đầu: “Được.”

Ba cô gái túm tụm một chỗ, Đỗ Minh Vy hỏi: “Chuyện này giải quyết thế nào?”

Đinh Mật nói nhỏ: “Ngày mai tao đến Nhất Trung Giang Châu một chuyến.”

Hồi đó Nhất Trung Giang Châu yêu cầu không thẩm tra xử lí công khai bởi vì không muốn chuyện này ồn ào, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, chỉ có cấp trên đi sâu vào điều tra. Nếu muốn công khai thanh minh, họ cần phải thống nhất ý kiến với Nhất Trung Giang Châu, hoặc ít nhất là phải báo một tiếng.

Đỗ Minh Vy cũng nghĩ đến điều đó, thở dài: “Chuyện này do Tiết Ninh làm phải không?”

Đinh Mật gật đầu.

Đỗ Minh Vy mắng: “Đúng là xấu xa hết mức, triệt để biến thành người điếc cho xong.”

Đời này Đinh Mật chưa từng hận một người đến thế, đừng nói là điếc, khoảnh khắc hận nhất năm ấy, cô thật sự hận sao cô ta chết đi. Điện thoại đổ chuông, Đinh Mật cúi đầu nhìn, là Chu Thanh.

Chu Thanh rất ít khi lên mạng, bà nhận được điện thoại của Tiết Chấn mới biết chuyện, chưa nói xong đã cúp máy, vội gọi cho Đinh Mật.

Hot search trên weibo bị gỡ bỏ nhanh như thế, chắc chắn là có người đứng sau thao tác, Tiết Chấn thực sự bị Tiết Ninh làm cho tức chết. Biết rõ Lục Thời Miễn che chở Đinh Mật hết mức, Lục Thời Miễn bây giờ cũng không phải cậu học sinh trẻ năm đó, khó chọc vào thế nào ông biết rất rõ.

Ông chẳng thể ngờ, Tiết Ninh sẽ ngu ngốc tiết lộ chuyện của Đinh Mật.

Tiết Chấn muốn nhờ Chu Thanh nói đỡ mấy câu trước mặt Đinh Mật, sợ đến lúc tất cả mọi chân tướng đều phơi bày, sau này Tiết Ninh phải đối mặt với người khác thế nào? Nhưng Chu Thanh đã không còn là người vợ ông bảo sao nghe vậy năm đó.

Chu Thanh nghe xong lời ông nói, kinh hãi: “Ông nói gì? Tiết Ninh đưa chuyện Tiểu Mật từng ngồi tù lên mạng? Sao nó có thể làm ra chuyện này!”

Tiết Chấn ăn nói nhũn nhặn: “Chắc nó ngã hỏng não rồi, cộng thêm hôm trước kiểm tra, tai phải nó thực sự không nghe thấy gì nữa, vậy nên mới nhất thời hồ đồ… Bà… nói đỡ với Đinh Mật giúp tôi, nhờ con bé…”

Không đợi ông nói hết, Chu Thanh ngắt lời: “Tiết Ninh gây ra chuyện như thế mà ông còn muốn nhờ tôi giúp nó? Ông tưởng tôi còn là vợ ông hả? Tiết Chấn, nếu chuyện này ảnh hưởng đến Tiểu Mật, các người không xong với tôi đâu.”

Dứt lời, trực tiếp cúp máy.

Đinh Mật nghe máy, Chu Thanh vội hỏi: “Tiểu Mật, con không sao chứ?”

Đinh Mật hờ hững: “Không sao, con thì làm sao được chứ, kiện cáo với ngồi tù con cũng vượt qua rồi.”

Chu Thanh khựng lại, thở dài: “Ôi, Tiết Ninh đúng là chết không hối cải.”

Đinh Mật cười trừ, không biết phải đáp thế nào. Năm ấy sau khi cô bị kết án, Chu Thanh ôm cô khóc lã chã. Chu Thanh nói, nếu ngày xưa bà không kết hôn với Tiết Chấn, đổi thành người đàn ông khác, có lẽ sẽ không như thế, cô với Tiết Ninh trời sinh đã khắc nhau.

Đinh Mật không đồng ý, cô chưa từng muốn hãm hại Tiết Ninh, là Tiết Ninh làm chuyện xấu hết lần này đến lần khác, cô ta là đứa trẻ bị chiều hư.

Chu Thanh lo lắng hỏi: “Chuyện này liệu có ảnh hưởng đến con và Tiểu Lục không? Người nhà cậu ấy liệu có…”

Cả công việc của cô nữa.

Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cô và Lục Thời Miễn, nhưng sẽ ảnh hưởng đến những chuyện khác. Đinh Mật không muốn nói những chuyện này với Chu Thanh, ứng phó mấy câu liền cúp máy.

Lục Thời Miễn tựa người trên sofa, lấy bao thuốc lá, liếc thấy Thẩm Giai lại cất về.

Từ Khiên hỏi: “Định làm thế nào?”

Nếu không làm rõ chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống và công việc của Đinh Mật.

Tần Dạng mắng: “Mẹ kiếp, phụ nữ ác lên đáng sợ vãi.”

Lục Thời Miễn cụp mắt, cười nhạt: “Đúng thế, lần đầu tiên trong đời tao có kích động muốn đánh phụ nữ.”

Nếu Tiết Ninh không phải phụ nữ, chuyện đầu tiên anh làm sẽ là lôi cô ta ra đánh một trận.

Từ Khiên nhìn anh, cười khẽ.

E là Tiết Ninh sẽ không sống nổi ở Giang Châu nữa.

Trương Luân bưng rượu đến, hô hào mọi người: “Hơn hai mươi phút cuối cùng của năm nay rồi. Nào, quẳng hết những chuyện kia đi, uống một ly, chúc mừng chúng ta lại đi qua một năm nữa, chúc mừng Lục Thời Miễn và Đinh Mật lại ở bên nhau.”

Từ Khiên liếm mép nhìn sang Đỗ Minh Vy ở góc nọ, sờ chiếc hộp nhung trong túi, tay đầy mồ hôi.

Đỗ Minh Vy đối diện với ánh mắt của anh, chậm chạp cúi đầu, ngoảnh sang nói chuyện tiếp với Đinh Mật: “Đi thôi, chúng ta đi hát.”

Từ Khiên mím chặt môi, đột nhiên thấy trái tim trống hoác.

Thẩm Giai nhắc nhở: “Chỉ được hát nhạc trữ tình, bằng không sẽ ảnh hưởng đến bé cưng nhà tớ.”

Đỗ Minh Vy ôm Đinh Mật, lắc lư đầu, cùng nhau hát bài “Mật ngọt”.

Mật ngọt.

Dù ngọt hơn nữa cũng sẽ có lúc đắng.

Đinh Mật lo lắng nhìn cô, thẽ thọt: “Minh Vy, tối nay Từ Khiên định cầu hôn mày phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi