QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Cố Hiển Thành vừa thay xiêm y xong thì Tô Chinh và Phó Ngạn đến.

Phó Ngạn đương nhiên là đã bắt được Liễu Thấm, tốc độ cực kì nhanh, đến mức Cố Hiển Thành cũng không ngờ tới, mà đúng lúc Tô Chinh và Lục Thời An đều đang ở đây.

"Tướng quân! Liễu Thấm ở đây! Chỉ đợi Đại tướng quân xử trí!"

Phó Ngạn dẫn theo mười mấy thị vệ của Cố Hiển Thành, ngữ khí tràn ngập khí phách, lúc này, mặt mũi ai nấy đều mang vẻ tức giận, Tô Chinh cùng Lục Thời An liếc nhau, cũng không có ai đi lên ngăn cản.

Bởi vì người ở đây ai cũng được, nếu không giết, khó có thể trấn an quân tâm.

Chuyện này, hiển nhiên đã khơi dậy lòng phẫn nộ của Thành Dương quân.

Liễu Thấm bị giải đến trước doanh trướng của Cố Hiển Thành, nơi này đã có rất nhiều binh lính Thành Dương quân đứng vây quanh, lúc này Cố Hiển Thành đi ra.

Liễu Thấm nhìn chằm chằm vào hắn, có lẽ cũng biết kết quả của mình, nên không hề cầu xin tha thứ. Cố Hiển Thành cũng không dài dòng, lại càng không cần tái thẩm, hắn lập tức rút trường kiếm của mình, trước mặt mọi người, một kiếm cắt đứt yết hầu.

Liễu Thấm hừ một tiếng rồi ngã xuống.

Một đao lưu loát cho ả chết một cách thống khoái cũng là sự nhân từ cuối cùng của Cố Hiển Thành.

"Tướng quân! Uy vũ!

"Uy vũ!"

Thành Dương quân cùng nhau kêu lên hò hét, Tô Chinh cùng Lục Thời An liếc nhau, cũng xem như đã nhìn ra, ở Thành Dương quân này, Cố Hiển Thành chính là trời, cũng có nghĩ là, tất cả mọi người cam tâm tình nguyện vì hắn mà ra sức.

Liễu Thấm đã chết, vậy tiếp theo cần thương lượng đối sách về sau.

Mấy người cùng nhau vào doanh trướng.

Tô Chinh mở lời: "Ta đã tấu rõ với Bệ hạ chân tướng vụ việc, dù sao cũng chỉ là một ả mật thám, cho dù Ngô Vuong biết, cũng không dám nói gì."

Cố Hiển Thành hừ lạnh một tiếng: "Bản tướng còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn còn muốn nói gì?"

Tô Chinh đáp: "Hiển Thành nói cũng có lý, lần này, hắn quả thực khiến ngươi chịu thiệt rồi."

Cố Hiển Thành không nói lời nào.

Lục Thời tiếp tục: "Ta nghĩ, Ngô Vương hẵn sẽ là không nói gì đâu, bởi vì hiện tại hắn hẳn là còn bận rộn chyện khác nữa."

"Chuyện gì?"

"Đại nhân quên rồi sao? Huyện lệnh mới của huyện Võ Công chưa được định ra đâu."

Tô Chinh bừng tỉnh đại ngộ.

Lần này, bọn họ vừa giải quyết xong Chu Chí thì Cố Hiển Thành xảy ra chuyện, hai vị đại nhân cũng cần phải về triều báo cáo lại, thời điểm này, Ngô Vương có thể tranh thủ tạo dựng quan hệ, thay thế vị trí huyện lệnh huyện Võ Công thành người của mình.

"Trước đó không phải Tướng quân tiến cử Thời An sao, Thời An cảm thấy không ổn, nhưng tình hình hiện tại tràn ngập nguy cơ, nếu không chọn người thích hợp, Thời An cũng nguyện ý đi trước."

Cố Hiển Thành vừa rửa tay xong, đang dùng tấm khăn lau khô, mắt thì liếc bọn họ một cái.

"Trước ta có nhắc đến Trịnh Hữu Hải với hai vị đại nhân, hôm qua hắn vừa đưa thiếp, nói muốn đến đây báo cáo chuyện sửa đường, Tô đại nhân, ngài cùng hắn tâm sự một chút."

Mắt Tô Chinh sáng lên, "Có cơ hội tốt như vậy sao, ta cũng đã tra xét qua, tên Trịnh Hữu Hải này, làm quan cũng coi như thanh liêm, Bệ hạ đích xác có ý định thăng cấp cho hắn, lần này để hắn cùng Thời An nhậm chức, cũng coi như một cơ hội khảo nghiệm."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng, "Tô đại nhan lo liệu ổn thoả là được."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Mấy người trong doanh trướng đàm luận cả một buổi sáng, rất nhanh đã đến thời gian ăn trưa.

Tống Điềm ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy, khi tỉnh lại liền nghe thấy chuyện Liễu Thấm bị giết.

Trong lòng nàng cũng không có gì gợn sóng, chỉ là lờ mờ nhớ lại lần đó ở Xuân Lai lâu, Cố Hiển Thành nói với nàng: "Bản tướng nhất định sẽ thay nàng trút giận."

Trong lòng Tống Điềm ấm áp, quả thật, Cố Hiển Thành là người nói được làm được, chỉ là người như Liễu Thấm không xứng để lại ấn tượng trong lòng nàng, cả Đậu Khấu nữa, nên chuyện này rất nhanh bị ném ra sau đầu.

Nàng thu dọn chăn gối rồi đi đến nhà bếp.

Vừa mới vào liền nghe thấy tiếng mọi người sôi nổi trò chuyện.

"Nghe nói a... tối hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy... một người ba chân... lại còn đi tới đi lui ở hậu viện quân doanh chúng ta nha..."

"Thật hay giả, ở đâu ra người ba chân chứ?"

"Ai biết, lính gác cũng nhìn thấy mà, dù sao ngươi kia cũng rất cao, lại còn có ba chân, thật doạ người mà..."

Tống Điềm: "..."

*

Màn đêm dần buông.

Đêm nay lính gác đều tăng cường cảnh giác, nhưng tinh thần của bọn họ chỉ có thể đối phó với người thường, còn đối với Cố Hiển Thành mà nói, chỉ như một bữa ăn sáng.

Cho nên, lúc nhóm lính gác kia còn chưa nhận ra, Cố Hiển Thành đã đến trước doanh trướng mà hắn tâm tâm niệm niệm cả một ngày dài.

Tống Điềm chưa ngủ, đang ngồi trên giường, ánh mắt phức tạp nhìn hắn chằm chằm.

Cố Hiển Thành vui vẻ, "Đang đợi ta à?"

Tống Điềm phồng má, nghe được lời này lại càng cáu kỉnh, tiện tay cầm cái áo ngoài bên cạnh ném về phía hắn!

Cố Hiển Thành bắt được, đuôi mày ngập tràn ý cười.

Nàng rõ ràng đang tức giận, nhưng đầu Cố Hiển Thành không hề đau chút nào, thế nên hắn biết, nàng cũng không thực sự giận, thế là liền cợt nhả sấn tới, "Làm sao, ai chọc nàng?"

Còn có thể là ai?

Tống Điềm trừng hắn, hiện giờ tâm ý đã rõ, nàng cũng không sợ hắn, tự nhiên cũng dám bộc lộ tính nết với đối phương.

Cố Hiển Thành không giận chút nào, đĩnh đạc ngồi xuống chiếm cứ phân nửa giường của nàng, phảng phất như hắn mới là chủ nhân nơi này, tiện thể kéo tay nàng qua, nắn bóp trong tay mình.

Tống Điềm muốn rút tay về, tức giận nói: "Chàng không biết hôm nay trong quân mọi người nói gì sao?"

"Nói cái gì?"

"Bọn họ nói... buổi tối có một người ba chân đi lại trong doanh! Chàng đoán xem là ai?"

Ba chân?

Cố Hiển Thành ngẩn người, sau đó quay ra nhìn cái nạng bên cạnh, chợt hiểu ra.

Hắn cong môi cười: "Dựa vào bọn họ, muốn bắt bản tướng khó lắm. Nếu không phải bản tướng bị thương chân, bọn họ có khi cái bóng còn chẳng thấy ý chứ."

Tống Điềm: "..."

Lại còn kiê ngạo như vậy?

Tống Điềm không để ý đến hắn nữa.

Hai người không nói gì, trong trướng liền trở nên yên tĩnh, nhưng Cố Hiển Thành lại không hề ghét điều này chút nào, ngược lại, càng yên tĩnh hắn lại càng không kiêng nể gì.

Không kiêng nể gì ư, không kiêng nể làm những điều hắn thực sự muốn làm.

Tống Điềm bị ánh mắt của hắn nhìn liền thấy không được tự nhiên, nàng cố ý dịch người cách xa hắn một chút.

"Ngồi xa như vậy làm cái gì?"

Cố Hiển Thành hiển nhiên không vui.

Tống Điềm: "..."

Nàng không đáp chỉ quay qua nhìn hắn, ánh mắt kia tràn ngập cảnh giác, Cố Hiển Thành cũng ý thức được hai ngày nay mình quá mức...

Thế là hắn khẽ ho một tiếng.

"Mười lăm tháng mười một, ngày này thế nào?"

Tống Điềm nghi ngờ nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Cố Hiển Thành sáng quắc. Nháy mắt, Tống Điềm liền hiểu ý hắn.

Sao mà... sao mà nhanh như vậy đã xem ngày xong rồi?!

Tống Điềm kinh ngạc.

Nàng vốn cảm thấy hai người tiến triển nhanh, không ngờ Cố Hiển Thành vậy mà lại nhanh đến chừng này, tất cả mọi người còn chưa biết đâu, hắn ngay cả ngày cũng đã chọn xong rồi!

"Quá nhanh... rồi a?"


Cố Hiển Thành thu hết vẻ kinh ngạc của nàng vào trong mắt, nói: "Nhanh chút không tốt à? Nàng không biết biệt hiệu của bản tướng sao?"

"Là gì?"

"Tật Phong (1) tướng quân!" Giọng nói Cố Hiển Thành lúc này cực kì khí phách. "Bản tướng dẫn binh đánh trận, trước giờ đều là đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng."

(1) Tật Phong có nghĩa là gió lớn thổi mạnh, ý chỉ tốc độ nhanh như gió.

Tống Điềm: "...Đây có phải đánh trận đâu."

Cố Hiển Thành dừng một chút, có vẻ là cũng nghe vào mấy câu.

Hắn lần nữa cầm lấy tay Tống Điềm, "Vậy nàng nói xem, ngày nào thì được."

"Ta... sao ta biết được..." Tống Điềm nhỏ giọng nói.

Cố Hiển Thành nghĩ ngợi rồi đáp: "Ta biết rồi, lễ cầu thân ta sẽ bảo Phúc Quý nhanh chóng chuẩn bị, bản tướng có cái gì, đều cho nàng."

Tống Điềm: "..."

Cố Hiển Thành là người nói được làm được, sự quyết đoán này khiến trong lòng Tống Điềm có cảm giác hạnh phúc mà nàng chưa từng cảm nhận được trước đây.

Nàng bị Cố Hiển Thành chọc cười, cuối cùng cũng không trốn tránh nữa: "Cũng khong cần toàn bộ đều cho ta..."

Cố Hiển Thành nghi ngờ nhìn về phía nàng, "Chàng... chàng tặng ta một cây trâm đi." Tống Điềm ngượng ngùng nói ra tâm nguyện của mình, "Chàng đừng có cười ta, ta chưa từng nhận được cây trâm nào cả, ở quê nhà ta... cây trâm... là tín vật định tình giữa hai người. Nam tử dùng trâm thay nữ tử búi tóc, như vậy hai người liền định chuyện cả đời..."

Trong lòng Tống Điềm, nàng kì thật rất hâm mộ nhưng đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt kia. Nhất là khi ở Cố gia thôn lúc đó, hàng năm cứ vào lễ Thất tịch, cây cầu nhỏ trong thôn đều có cảnh tượng như vậy.

Cầu kia tuy đơn sơ, so ra vẫn kém xa cầu Hỉ Thước, nhưng trong mắt Tống Điềm, đó là mong muốn tốt đẹp không biết bao giờ nàng mới có được.

Mắt Cố Hiển Thành sáng lên, "Ngày mai ta lập tức cho người đưa tới."

Tống Điềm cong khoé môi: "Cũng... cũng không cần gấp như vậy..."

Hầu kết Cố Hiển Thành lăn lộn. Hắn rất gấp.

Đời này cũng chưa từng vội vã như vậy.

Kỳ thật, hắn chưa bao giờ là người nóng vội. Một đám đại nam nhân trong quân, mỗi ngày ngoại trừ đánh trận, ăn cơm, ngủ nghỉ thì đề tài nói chuyện nhiều nhất chính là vợ con ở nhà, chưa có vợ thì cũng mơ mộng nữ nhân. Nhưng trước giờ Cố Hiển Thành đều chưa từng nghĩ qua, mỗi ngày trong đầu hắn chỉ có đánh trận như nào, làm thế nào để nhanh chóng đuổi bọn man di kia khỏi bờ cõi.

Mãi cho đến khi...

Lửa nóng trong mắt Cố Hiển Thành lại bùng lên, Tống Điềm đối với ánh mắt này của hắn đã không còn xa lạ gì, nàng lập tức dịch người ra xa, chỉ tiếc, sức lực của nàng so với hắn không có ích gì, một lát sau đã bị kéo về trong ngực Cố Hiển Thành.

Chẳng qua lần này, Cố Hiển Thành chưa kịp làm gì, giường nhỏ bên cạnh đã truyền đến tiếng cười khúc khích, hai người giật mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiểu Bảo không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi trên giường ngậm ngón tay, hứng thú nhìn hai người.

Tống Điềm tỉnh lại trong nháy mắt, vội vàng dùng hết sức bình sinh đẩy Cố Hiển Thành ra, Cố Hiển Thành dù da mặt có dầy thế nào thì lúc này cũng thấy lúng túng.

"Sao lại tỉnh rồi Tiểu Bảo à?" Tống Điềm đi lại hài rồi đến giường nhỏ ôm lấy con. Tiểu Bảo ê ê a a cũng không biết muốn gì, chỉ là mắt hết nhìn mẫu thân lại nhìn về phía "người lạ" đang ngồi trên giường.

Tống Điềm bất đắc dĩ xoay người nói: "Chàng về trước đi."

Cố Hiển Thành ho nhẹ một tiếng, "Ôm qua đây, để ta."

Tống Điềm hỏi: "Chàng muốn làm cái gì vậy..."

Cố Hiển Thành không nói. Tống Điềm bất đắc dĩ, đành phải ôm Tiểu Bảo qua, vừa đặt con lên đùi hắn, Tiểu Bảo đã vươn tay quơ loạn.

Cố Hiển Thành cười, bế phắt oắt con đứng lên rồi nâng lên cao, Tiểu Bảo rõ ràng rất vui vẻ, trong nháy mắt liền cười khanh khách.

Cố Hiển Thành thấy thế liền nâng đứa nhỏ cao hơn nữa, cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, vài lần như vậy, lần nào Tiểu Bảo cũng cười, Tống Điềm còn lo lắng đứa nhỏ bị sặc.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy.

Chơi trong chốc lát, đứa nhỏ mệt mỏi, Cố Hiển Thành liền ngừng lại, ôm vào ngực rồi nhẹ nhàng vỗ về mấy cái, Tiểu Bảo ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

Tống Điềm đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

"Hình như... Tiểu Bảo rất thích chàng."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

Hắn nhìn bé con trong lòng, đột nhiên nói: "Bản tướng nhất định sẽ coi nó như con ruột mình."

Tống Điềm khẽ ừ.

Chỉ là, đột nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện, "Tiểu Bảo mấy tuổi rồi?"

"Hai tuổi."

Cố Hiển Thành sửng sốt, "Hai tuổi?"

Nhưng hắn nhớ rõ, sổ sách trong quân ghi lại, Cố Yến...

Cố Hiển Thành tựa hồ hiểu ra điều gì, không thể tin nhìn Tống Điềm, Tống Điềm hơi mím môi nói: "Ừm, kỳ thật Tiểu Bảo cũng không phải... do ta sinh..."

Chuyện này cũng không giấu được, nàng liền kể lại sự tình nhặt được Tiểu Bảo trên núi cho Cố Hiển Thành, nhưng cũng chỉ kể chuyện này, về phần lúc trước nàng gả đến Cố gia như nào, chuyện chưa bao giờ gặp mặt Cố Yến, Tống Điềm hơi do dự, xong cũng không nói ra.

Nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến Cố Hiển Thành trầm mặc hồi lâu.

"Bản tướng nhớ, hai năm trước chiến sự phức tạp, lại đúng lúc gặp nạn hạn hán, rất nhiều dân chúng còn không có cơm ăn, vậy mà nàng..."

Tống Điềm gật đầu.

"Dù sao thì, cũng không thể mặc kệ mà, may mà... mẹ chồng ta lúc ấy cũng không phản đối, có lẽ là vì cô đơn..."

Trái tim Cố Hiển Thành đau đớn, nhưng mà giờ phút này Tống Điềm cũng không hề thương tâm, như vậy đây là tự đáy lòng hắn phát ra, hắn bỗng nhiên giang tay ôm Tống Điềm vào lòng, "Về sau, có ta chăm sóc mẹ con nàng."

Trong lòng Tống Điềm mềm mại. "Ừm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi