QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Ngày hôm sau, huyện lệnh huyện Thanh Sơn Trịnh Hữu Hải tới quân doanh, lúc biết tin Tống Điềm cũng rất vui vẻ.

Cũng coi như được gặp lại người quen cũ.

Mà nàng nghỉ ngơi vài ngày sau, cũng bắt đầu lu bu công việc trở lại.

Trịnh Hữu Hải dù sao cũng là huyện lệnh, bữa tối nay hẳn phải dụng tâm lo liệu một chút, vừa qua giờ trưa, Tống Điềm liền tới nhà bếp chuẩn bị.

Hai ngày trước vừa mổ heo, thịt heo đương nhiên là phải làm, mà hôm nay nguyên liệu đưa tới trong quân còn có một loại hải sản tươi mới, tôm.

"Điềm Điềm tỷ! Tôm này to thật!" Tiểu Điệp trước giờ chưa thấy thấy qua con tôm nào lớn như thế, dài bằng cả bàn tay, Tống Điềm nhìn thoáng qua nói, "Loại tôm này rất hiếm, làm tôm xào tỏi cùng canh tôm đậu phụ đi."

Lại là các món ăn mà mọi người chưa nghe qua bao giờ, Tiểu Điệp lập tức nói: "Được! Điềm Điềm tỷ, tỷ nói đi, chúng ta phải làm như thế nào?"

Loại tôm này so với tôm sông sạch sẽ hơn nhiều, nhưng Tống Điềm vẫn cẩn thận xử lý, rạch lưng, lấy chỉ tôm, một nửa đem hấp, một nửa để hầm canh với đậu phụ.

Thịt tôm chín rất nhanh, có thể làm cuối cùng, nguyên liệu đưa tới hôm qua cũng có giò heo chất lượng, Tống Điềm quyết định làm cả chân giò hầm.

Chân giò phải được hầm cho đến khi lớp da bên ngoài trở nên trong suốt, chất thịt mềm rục, hấp thu đầy đủ vị của nước canh vào từng thớ thịt, chỉ cần dùng một chiếc đũa đâm vào là có thể xuyên qua.

Ăn vào, mỡ mà không ngán, lại cực kì đưa cơm, dù là người không thích ăn thịt mỡ cũng sẽ bị hương vị này thuyết phục.

Tôm hấp phải là loại tôm tươi, sau đó trộn với một ít bột tỏi do Tống Điềm tự mình làm, thêm một vài nguyên liệu bí mật vào, khi ăn cũng có hương vị đặc biệt.

Canh đậu phụ hầm tôm tươi phát huy độ ngon của thịt tôm lên cực hạn, nguyên liệu là tương tự, tôm làm sạch băm nhỏ xong trộn bột viên thành từng viên tròn nhỏ. Canh được đun trong nồi đất, thả tôm viên, đậu phụ vào canh cho ngấm nước canh, rắc thêm chút tiêu cho thơm, khi ăn quả là mỹ vị.

Đến giờ Dậu, Phúc Quý truyền lời tới có thể dọn thức ăn lên.

Tống Điềm gật đầu, rửa tay xong liền bê đồ ra, ai ngờ vừa ra khỏi bếp liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Trước cửa nhà bếp có một phụ nhân đang hỏi đường, mắt Tống Điềm sáng lên, gọi nàng: "Xuân Hoa tỷ!"

Đỗ thị quay đầu nhìn thấy Tống Điềm, cũng bật cười.

"Muội muội!" Đỗ thị thân thiết gọi, Tống Điềm vui vẻ đi đến chỗ nàng ấy, "Sao tỷ lại ở đây? Như thế nào lại đến đây?"

Đỗ thị còn đang định giải thích, Phúc Quý đã nhanh mồm nhanh miệng, "Tướng quân biết Trịnh huyện lệnh muốn tới quân doanh, cũng biết cô nhớ thương vị tỷ tỷ này, cho nên phái người đưa tin, người cần gặp đến rồi đấy."

Đỗ thị cười nói, "Đúng vậy, lúc ta nghe tin còn giật mình, còn tưởng muội xảy ra chuyện gì, không sao chứ muội muội?"

Tống Điềm: "Không sao, không sao hết."

Nàng nghe thấy là Cố Hiển Thành mời Xuân Hoa tỷ đến, trong lòng liền mềm mại, nàng nói: "Xuân Hoa tỷ, tỷ đợi ta một lát, ta đi đưa cơm xong sẽ quay lại đây tìm tỷ."

"Được, muội cứ bận rộn đi, ta không vội."

Tống Điềm lập tức đi theo Phúc Quý đến đại doanh trướng, trên đường, Phúc Quý liên mồm khen Đại tướng quân tốt thế này, săn sóc thế kia, lại nói Đại tướng quân có bao nhiêu thích nàng,...

Tống Điềm nghe mà hai má đỏ rực, mãi cho đến khi đến trước doanh trướng mới vội nói: "Ta biết rồi... ngươi đừng nói nữa..."

Phúc Quý cười đáp, "Được được được, ta không nói, có lời gì, cô tự đi nói với Đại tướng quân đi nha."

Phúc Quý nói xong liền chạy biến mất, Tống Điềm bị hắn chọc cười, vén rèm đi vào.

Trịnh Hữu Hải quả nhiên đã đến, đang nghị sự cùng Tô Chinh và Lục Thời An, sắc mặt Cố Hiển Thành nghiêm túc, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Tống Điềm, hắn như thay đổi hoàn toàn, vẻ lạnh lùng hoàn toàn biến mất, chỉ có dịu dàng hiếm thấy.

"Các vị đại nhân, bữa tối chuẩn bị xong rồi."

Tô Chinh cùng bọn họ ngừng lại, cười nói: "Tống trù nương, hôm nay có món gì thế, ngươi vừa đến cửa doanh trướng ta đã ngửi thấy mùi rồi."

Tống Điềm đáp: "Hôm nay có một ít tôm được đưa tới, làm canh tôm hầm đậu phụ cùng với tôm hấp."

"Tốt tốt tốt, nghe là thấy thèm rồi." Trịnh Hữu Hải gặp lại Tống Điềm cũng rất vui vẻ.

Tống Điềm cười nói: "Vậy mời các vị đại nhân từ từ dùng."

Tống Điềm xoay người định rời đi, Cố Hiển Thành bỗng nhiên ho một tiếng, mọi người liền nhìn qua hắn.

"Vất vả rồi." Cố Hiển Thành nhẹ giọng nói.

Tống Điềm sửng sốt, sau khi hắn nói xong trên mặt Tô Chinh cùng Lục Thời An cũng có ý cười, cười mà không nói, Tống Điềm đỏ mặt: "Là bổn phận của ta."

Nói xong, nàng liền vội vã rời đi.

Trong trướng, ngoại trừ Trịnh Hữu Hải không cảm thấy gì, những người còn lại đều ý vị thâm trường nhìn về phía Cố Hiển Thành.

Cố Hiển Thành giả vờ không có việc gì cầm đũa lên, "Dùng bữa trước đi."

Tống Điềm trở về, trên đường đi khoé môi không nhịn được cong lên. Đến khi về đến bếp đã thấy Tiểu Điệp làm quen Đỗ tỷ xong xuôi.

"Xuân Hoa tỷ."

Đỗ thị thấy Tống Điềm trở về, vội vàng nghênh đón, "Muội về rồi à? Ai nha, nhà bếp của các muội náo nhiệt thật, tiểu cô nương này miệng ngọt lắm, thật biết nói chuyện."

Tiểu Điệp cười nói: "Ta cũng giống như Điềm Điềm tỷ, gọi một tiếng "tỷ tỷ". Điềm Điềm tỷ, tỷ đi nghỉ ngơi đi, nhà bếp có bọn muội lo liệu."

Tống Điềm cũng muốn trò chuyện cùng Đỗ thị, liền gật đầu: "Được, vậy vất vả các muội rồi."

Nói xong, nàng liền dẫn Đỗ thị về doanh trướng của mình.

"Ai nha, muội muội à! Nơi này tốt nha, lúc trước nghe muội nói muốn đến quân doanh ta liền lo lắng, tưởng phải chung phòng chung giường với mọi người, không ngờ muội lại được ở riêng một trướng đâu."

Tống Điềm cười nói: "Thảo nguyên lớn như vậy mà, phòng ở không thiếu."

"Ai nha, vẫn là mệnh muội tốt, hơn nữa còn có bản lĩnh."

Tống Điềm cười không đáp, xoay người rót cho Đỗ thị chén trà. Đỗ thị đã lâu không gặp Tiểu Bảo, vui vẻ ôm đứa nhỏ lên chơi đùa một lát.

Hai người ngồi xuống hàn huyên một lúc lâu.

Nói được một lát, Tống Điềm biết được hiện tại ở Trần gia thôn có rất nhiều việc, sạp hàng của Đỗ thị cũng làm ăn rất khá.

"Đều nhờ muội a, ta học muội làm mì, làm cá còn có lương bì, bây giờ được mọi người yêu thích lắm, nhất là lương bì ý, nhiều người nói muốn theo ta học làm, ta bận đến chân không chạm đất."

Tống Điềm cười đáp: "Vậy là tốt rồi, chuyện gì khó đều vượt qua được hết, nhưng mà hẳn là cũng sẽ có người học theo tỷ, thừa cơ hội này, tỷ học thêm mấy món khác đi, cũng sắp vào đông rồi, cũng không thể chỉ bán lương bì."

Đỗ thị nghe lời này, ánh mắt liền sáng lên, cười nói: "Nói thật, lần này ta đến, cũng chính là vì muốn nhờ muội việc này, chẳng qua là ta cảm thấy có chút xấu hổ..."

Tống Điềm nói: "Này có là gì, ta ở nhà bếp cũng dạy bọn họ, chỉ là vài món ăn thôi mà."

"Tốt, vậy ta liền theo muội học, a đúng rồi, khi mới tới ta có nghe Phúc Quý nói, trong quân sắp có việc vui, lại có liên quan đến muội, là việc vui gì thế?"

Đỗ thị hỏi xong Tống Điềm liền thấy xấu hổ, tên Phúc Quý này cũng thật là...

Nàng nghĩ ngợi cuối cùng vẫn quyết định nói: "Kỳ thật... lần trước vốn định về Trần gia thôn thăm tỷ, thuận tiện nói chuyện này với tỷ, chỉ là gặp chút chuyện nên chậm trễ."

"Chuyện gì a, còn thần thần bí bí như vậy."

Tống Điềm đỏ mặt, nói ra chuyện giữa mình và Đại tướng quân.

Sau khi nói xong, nàng có thể nhìn thấy rõ Đỗ thị trợn mắt há hốc miệng, một câu cũng nói không nên lời.

"Ta biết, chuyện này có thể khó tiếp thu, kỳ thật ta cũng không rõ ràng, nhưng mà... nó cứ thế xảy ra thôi... Xuân Hoa tỷ, trước khi ta đến biên quan, là tỷ chăm sóc ta, cũng là người ta tín nhiệm nhất, cho nên, ta cảm thấy chuyện này vẫn nên nói với tỷ một chút."

Đỗ thị lúc này mới hồi phục tinh thần, nàng vỗ đùi: "Ai nha! Ai ai nha! Muội đương nhiên phải nói cho ta biết rồi! Ta đã bảo mà! Ha ha ha!"

Tống Điềm thấy nàng cười còn vỗ đùi đen đét liền ngại ngùng, nhịn không được hỏi: "Xuân Hoa tỷ... tỷ..."

Đỗ thị vui vẻ cực kì: "Nói thật, không gạt muội. Trước đó lúc Đại tướng quân đến thôn chúng ta sửa đường, ta đã thấy có chút mờ ám, nhưng khi đó ta không dám nói linh tinh a, lại còn là chuyện liên quan đến Đại tướng quân nữa chứ... Nhưng cũng là từ lúc đó, ta cảm thấy Đại tướng quân đối với muội không giống người khác, nơi nào không giống ta cũng không nói rõ được. Muội có nhớ lần đó không, chính là lúc Đại tướng quân đột nhiên tìm tới tận cửa, nói muốn dẫn muội đến quân doanh, khi đó ta liền cảm thấy hắn đối với muội tốt vô cùng."

Tống Điềm ngẩn người, nói nhỏ: "Khi đó... cũng làm gì có chuyện gì a... ta vốn là có thư giới thiệu của Lưu tướng mĩ, Đại tướng quân cũng vì nhìn thư giới thiệu mà đồng ý đấy chứ."

"Ai~~~" Đỗ thị cười.

"Muội không hiểu nam nhân rồi. Chẳng phải có câu, chuyện không có lợi không cần gắng sức sao, chuyện nam nữ cũng vậy thôi. Trên thế gian này, quả phụ có biết bao nhiêu, vì sao Đại tướng quân lại cố tình lưu tâm đến muội? Đại tướng quân có thân phận gì chứ, chủ động đến tìm muội dẫn đi quân doanh? Mấy chuyện này, muội chưa từng nghĩ tới sao?"

Tống Điềm ngẩn ra.

Nàng quả thực chưa từng nghĩ tới.

Đỗ thị càng nói càng cao hứng, còn liệt kê ra vài cái ví dụ ở Trần gia thôn, tỷ như nhà ai cùng nhà ai qua lại, nam nhân nhà nọ theo đuổi nữ nhân nhà này bao lâu, Tống Điềm nghe liền sửng sốt, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười.

"Muội cười gì?"

"Không... không có gì... chỉ là..."

Tống Điềm cười không ngừng được, "Xuân Hoa tỷ, trước tỷ không phải là người thích bát quái nha, sao bây giờ lại thay đổi rồi..."

"Ta... đó là... ta... ai da... muội không ở đây, ta không có ai hàn huyên cùng! Lại thêm việc mở sạp hàng, mỗi ngày tiếp xúc nhiều người lắm, nên cũng nghe được nhiều chuyện dù không có cố ý nó cũng nhảy vào lỗ tai đó, muội nói ta phải làm thế nào."

Tống Điềm nghẹn cười: "Tốt lắm, như vậy, mỗi ngày đều mới mẻ."

"Muội đừng cười, chúng ta nói chuyện nghiêm túc! Chính là muội cùng Đại tướng quân nha, ta thật sự mừng thay cho muội! Muội muội à, như vậy cũng coi như là khổ tận cam lai! Chỉ là... người nam nhân trước kia của muội..."

"Tra được rồi, người... quả thật... không còn..."

Đỗ thị thở dài, "Ai... cũng coi như là ý trời, muội nói xem, trước đây mặt hắn còn chưa thấy đã để muội phải thủ tiết... Việc này, Đại tướng quân có biết không?"

Tống Điềm lắc đầu: "Không nói."

"Sao lại không nói cho hắn biết?"

Tống Điềm cười: "Ta cảm thấy cũng không quan trọng... qua rồi thì cũng thôi, hắn cũng chưa bao giờ hỏi, hắn chỉ biết chuyện của Tiểu Bảo thôi."

Đỗ thị: "A... vậy là hắn biết Tiểu Bảo không phải do muội thân sinh?"

"Ừm, Tiểu Bảo lớn lên bao tuổi cũng không giấu được mà... cho nên chuyện này, ta cũng không muốn gạt hắn."

Đỗ thị đáp: "Đúng rồi! Ai... dù sao các muội bây giờ cũng đã xác định, sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi."

Tống Điềm ừm một tiếng.

Hai người trò chuyện một lúc lâu xong, Đỗ thị đưa mắt nhìn bên ngoài, "Huyện lệnh đại nhân chỉ nói cùng ta đến đây, nhưng không nói khi nào về nha... Đại nhân khi nào đi vậy?"

Tống Điềm nghĩ nghĩ, đáp: "Vừa nãy lúc ta vào thấy bọn họ còn đang nói chuyện, không gấp, đường xá cũng xa, đêm nay Xuân Hoa tỷ liền ngủ lại đây đi, ở thêm mấy ngày cũng được, dù sao thứ gì cũng có đủ hết, cứ kệ Trịnh huyện lệnh đi, ngày mai ta bao một chiếc xe ngựa để tỷ về cũng được!"


Đỗ thị cười: "Cũng được! Vậy đêm nay ta ở lại, ngủ cùng với muội!"

Tống Điềm cười càng vui vẻ.

Tin tức Đỗ thị ở lại với Tống Điềm đêm nay là Phúc Quý nói cho Cố Hiển Thành, lúc đó vừa đến giờ Hợi, Trịnh Hữu Hải và Tô Chinh vừa rời khỏi doanh trướng, Cố Hiển Thành còn đang định qua tìm người, ai ngờ lại nghe tin Đỗ thị ngủ lại đêm nay.

Cố Hiển Thành nhăn mày nói: "Quân doanh chúng ta, không còn doanh trướng nào khác sao?"

Phúc Quý sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của Đại tướng quân.

"Có ạ, nhưng để làm gì?"

Cố Hiển Thành đau đầu, "Thôi, không có gì."

Phúc Quý nghiêng đầu khó hiểu.

Tống Điềm cùng Đỗ thị trò chuyện vui vẻ đến nửa đêm mới ngủ, mà Cố Hiển Thành thì rõ ràng có chút phiền muộn, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, cuối cùng hắn dứt khoát bò dậy, nghĩ đến lời nói tối qua của Tống Điềm, Cố Hiển Thành liền đi đến trước bàn, lấy ra một con dao găm nhỏ cùng một khối gỗ, bắt đầu cẩn thận chạm khắc cái gì đó, dường như chỉ có tập trung làm gì đó mới có thể xoa dịu nội tâm nóng nảy lúc này của hắn.

Ánh mặt trời sáng choang.

Tối qua Tống Điềm ngủ ngon, sáng sớm liền cùng Đỗ thị đến nhà bếp.

"Muội muội, sáng nay chúng ta làm gì?"

Đỗ thị nhịn không được muốn học làm thêm vài món, Tống Điềm cười nói: "Hôm nay chúng ta làm canh chua thịt bằm cùng sủi cảo trứng."

Đỗ thị vừa nghe vậy liền đáp: "Ta đây phải học thật tối mới được."

Tiểu Điệp cũng tới, Tống Điềm vừa lúc bớt được việc phải dạy lại lần nữa.

"Canh chua thịt băm cũng không có gì khó cả, chủ yếu là băm thịt xong xào qua, rồi thêm nhiều loại rau, như khoai tây, cà rốt, mộc nhĩ, giá đỗ... Tiểu Điệp, muội thái mấy cái này trước đi."

"Được!"

"Sủi cảo trứng cũng đơn giản, chủ yếu là làm vỏ sủi cảo hơi tốn công một chút, Xuân Hoa tỷ cũng biết làm rồi đấy, hôm nay chúng ta chỉ học một loại nhân mới thôi, dùng đồ chua làm nhân."

"Đồ chua?"

"Phải."

Từ lúc Tống Điềm đến nhà bếp quân doanh, thứ không thiếu nhất chính là đồ muối chua, trước đó vài ngày nàng có muối một ít cải bắp, hiện tại đã không còn màu xanh như lúc ban đầu mà chuyển sang hơi vàng vàng, lại có mùi chua đặc trưng xộc lên mũi, cải bắp sau khi muối ăn cực kì giòn, thái nhỏ làm nhân sủi cảo rồi chiên qua một lần, ăn vào lại càng có cảm giác.

Mọi người xung quanh nghe nàng nói liền ồ lên.

Sủi cảo trứng chính là, sau khi gói sủi cảo xong thì lấy mấy quả trứng đánh đều, đổ vào chảo một lớp mỏng, tranh thủ lúc trứng chưa chín thì nhanh chóng xếp sủi cảo lên sao cho đẹp. Đợi rán vàng một mặt thì hất chảo để lật sao cho còn nguyên vẹn, đợi vàng đều hai mặt thì đổ ra đĩa một hình tròn hoàn chỉnh.

Quá trình này cũng cần có kĩ thuật, lại càng kiên nhẫn. Tống Điềm làm xong thì Tống Điềm cùng Đỗ thị đều lần lượt lên thử, không hề ngoài ý muốn, lần đầu tiên hai người họ làm đều thất bại.

Đỗ thị níu lưỡi, "Nhìn thì đơn giản nhưng thao tác thực tế lại rất khó nha."

Tống Điềm cười nói: "Cho nên phải luyện tập một chút."

Sủi cảo bình thường ăn đã ngon giờ sủi cảo trứng lại càng ngon hơn.

Trứng gà rán vàng, sủi cảo điểm xuyết như hình hoa trông tinh xảo cực kì, cắn một miếng vừa trứng vừa sủi cảo, nhân bánh nóng hổi tràn vào miệng, vừa thơm vừa ngon, không cần chấm thêm gì cũng có thể ăn một lúc mấy cái.

Trong lúc các nàng thử làm sủi cảo, một bên Tống Điềm cũng chuẩn bị xong canh chua.

"Canh chua này có thể bỏ thêm mì vào làm món nước, không cần hầm quá lâu, so với các món khác đơn giản hơn nhiều, nhưng mì không được trần rối quá lại càng không thể quá mềm, vừa phải có độ giòn sần sật là được rồi." Tống Điềm vừa nói, vừa vớt mì đã trần xong ra, rồi thả vào trong bát canh đã chuẩn bị sẵn, lại thêm hai muỗi hành hoa thái nhỏ, mì hấp thu nước canh nở ra một chút, ăn vào nhất định rất đã.

Mọi người bắt đầu nuốt nước miếng, bữa điểm tâm sáng này, Tống Điềm làm không nhiều nhưng nếu đã làm liền muốn mang cho Cố Hiển Thành một phần, cho dù nàng không phải phụ trách bữa sáng của hắn.

Nhưng lỡ như... hắn chưa ăn, thì không phải là vừa đúng lúc sao.

Vì thế Tống Điềm đi ra phía trước nhìn thử, đúng lúc gặp Phúc Quý cầm cháo và bánh bao đi qua, nhìn thấy Tống Điềm, hai mắt Phúc Quý toả sáng.

"Tống trù nương."

Tống Điềm dừng bước nhìn hắn, trong tay hắn là bữa sáng đơn giản, giống như binh lính bình thường mà so sánh với cái khay trong tay Tống Điềm, Phúc Quý liền hí ha hí hửng, "Tống trù nương, đây là đặc biệt làm cho Đại tướng quân sao?"

Đặc biệt? Cũng không phải là đặc biệt...

Tống Điềm giải thích: "Buổi sáng ta làm cùng Xuân Hoa tỷ, nghĩ làm thêm một chút, đưa qua..."

Phúc Quý cười nói: "AI nha, cô đừng xấu hổ như vậy, sủi cảo chính là món Đại tướng quân thích nhất, đi mau đi mai, cùng ta đưa vào, Đại tướng quân biết nhất định vui chết mất!"

Tống Điềm: "..."

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hôm nay Cố Hiển Thành phá lệ dậy muộn. Bởi vì cả đêm hôm qua hắn không ngủ, trên mặt rõ ràng có chút mệt mỏi.

Dù vậy, vừa thức dậy hắn lập tức ngồi vào bàn, hoàn thành nốt "đại nghiệp" tối qua đang dang dở.

Cho nên, lúc màn trướng được vén lên, hắn tưởng là Phúc Quý nên cũng không nghĩ nhiều, Phúc Quý cười nói: "Đại tướng quân, Tống trù nương mang bữa sáng cho ngài nè."

Cố Hiển Thành giật mình ngẩng đầu lên, trong nháy mắt bao nhiêu kinh ngạc đều được viết hết trên mặt hắn, sau đó, hắn luống cuống tay chân vơ hết toàn bộ đồ trên bàn vào trong ngăn kéo.

Phúc Quý cùng Tống Điềm: "..."

"Tướng quân, ngài bận bịu làm gì thế?" Phúc Quý hỏi.

Cố Hiển Thành ho nhẹ một tiếng, "Không có gì."

Tống Điềm cũng nhìn thấy nhưng nàng không hỏi nhiều, mà trước tiên đem khay đặt đến trước mặt hắn, "Dùng bữa sáng trước đã."

Cố Hiển Thành nhìn thấy đồ ăn trước mặt, hai mắt liền toả sáng: "Đặc biệt chuẩn bị cho ta?"

Tống Điềm nhướn mày, cũng lười giải thích: "Phải..."

Lông mày Cố Hiển Thành giãn ra, tâm tình rõ ràng tốt vô cùng, lập tức thấy có khẩu vị.

Tống Điềm cũng muốn cười.

Tuy rằng nàng biết Đại tướng quân rất dễ thoả mãn nhưng lúc này, thân phận hai người đã có chút khác biệt so với lúc trước...

Nàng cũng muốn hắn vui vẻ, vì vậy liền nói: "Vậy sau này, ta thường xuyên làm cho chàng."

Phúc Quý đứng ở cách đó không xa, liếc mắt nhìn trộm.

Sau khi Tống trù nương nói xong, sau lưng Đại tướng quân giống như mọc thêm một cái đuôi to, vẫy liên tục không ngừng.

Aida, hắn nhầm rồi, hắn không muốn bị đánh đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi