QUAN BẢNG

Đệ Ngũ Bối Xác nhìn chiếc xe jeep biến mất trước mắt, trên mặt nhất thời lộ ra một loại vẻ mặt cáu giận, thật là xui xẻo, làm sao lại đụng phải chuyện như vậy? Nếu đổi lại là người nào khác, mình còn có thể thông qua thân phận, tạm thời giữ Tô Mộc lại. Chỉ cần giữ Tô Mộc lại, nàng có thể lấy lại thứ đã thả trên người Tô Mộc. Hiện tại người đi, cũng mang theo vật đi luôn rồi.

- Tổ trưởng!

Khi Đệ Ngũ Bối Xác đang oán hận, bên cạnh lại đi tới mấy nam nhân mặc thường phục, sau khi nhích tới gần thấp giọng nói:

- Tổ trưởng, hai người kia cũng mang đi sao?

- Mang đi, mang hết đi!

Đệ Ngũ Bối Xác liếc nhìn hai nam nhân kia, trên mặt lộ ra vẻ tức giận:

- Mang hết về cục, nếu không vì bọn hắn, nhiệm vụ của tôi đã không thất bại. Mang về, thẩm vấn kỹ lưỡng, tôi muốn biết bọn họ do ai phái tới, rốt cuộc muốn làm gì?

- Vâng, tổ trưởng!

Đám người rất nhanh tản ra, một số lữ khách đứng xem bởi vì đứng khá xa, cũng không nghe rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Chiếc xe jeep vững vàng lao đi, Phương Thạc cười nói:

- Nghe nói cháu ở dưới làm việc rất khá, thế nào? Có gặp phải khó khăn gì không? Cứ nói ra, để Chú Phương tham mưu cho.

- Chú Phương, nếu không có vấn đề gì thì chú qua chào hỏi chủ tịch tỉnh chúng cháu, để ông ấy trực tiếp ủy nhiệm cháu làm bí thư huyện ủy luôn đi.

Tô Mộc cười nói.

- Bí thư huyện ủy? Cháu thật là lợi hại! Cháu mới bao nhiêu đã muốn làm bí thư huyện ủy, cháu kêu ta phải nói gì đây.

Phương Thạc cười nói.

- Hắc hắc!

Tô Mộc chính là muốn thông qua nói chuyện như vậy để kéo gần quan hệ với Phương Thạc. Mặc dù mình là cháu trai của Từ Trung Nguyên, nhưng nếu không có quan hệ tốt với Phương Thạc, đối với con đường làm quan sau này của hắn tuyệt đối cũng không phải chuyện gì sáng suốt.

- Tô Mộc. Có suy nghĩ chuyện tới thủ đô không?

Phương Thạc trầm tư một lát, sau đó trực tiếp hỏi.

Những lời này thật sự khiến Tô Mộc có chút giật mình, nhưng trên mặt hắn vẫn không toát ra bao nhiêu kinh ngạc:

- Chú Phương. Bây giờ cháu vẫn muốn ở dưới cơ sở cọ xát thực tế. Bộ máy ở huyện Hình Đường vừa bày ra, nếu không nhìn bọn họ lớn lên, cho dù cháu bị điều đi, trong lòng cũng thấy không nỡ.

- Như vậy...

Phương Thạc chậm rãi nhắm mắt lại, không tiếp tục dây dưa với đề tài này nữa.

Thật ra Phương Thạc có hảo ý, phải biết rằng nếu Tô Mộc làm việc ở thủ đô, chuyện này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc lên chức sau này của hắn. Hơn nữa với thực lực của Phương Thạc, hắn thật ra muốn an bài nhất chính là để cho Tô Mộc tiến vào văn phòng quân ủy.

Nhưng bây giờ nghe thấy lời nói của Tô Mộc, biết thái độ của hắn, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dù sao tiền đồ của Tô Mộc vẫn phải do Từ Trung Nguyên đánh nhịp cuối cùng, mình chẳng qua chỉ thử dò xét mà thôi.

Biệt viện Tây Sơn.

Đợi sau khi chiếc xe jeep lái qua, Tô Mộc mới thấy được cái gì gọi là đề phòng nghiêm ngặt. Mặc dù chiếc xe jeep có đeo biển số xe, mặc dù thân phận của Phương Thạc còn ở đó, nhưng các vệ binh canh gác vẫn thực hiện chức trách của mình, nghiêm khắc tiến hành kiểm tra. Cho đến khi xác định Tô Mộc không có vấn đề mới cho đi.

Sau khi thông qua cánh cửa thứ nhất, Tô Mộc mới xem như đi vào biệt viện Tây Sơn. Mà tình cảnh hiện lên trước mắt, khiến cho hắn có loại cảm giác như đặt mình trong đại quan viên. Tất cả mọi thứ đều xa không thể chạm, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Căn biệt thự nằm cách biệt tạm thời chưa nói đến, chỉ riêng trạm gác đã chuẩn bị sẵn sàng, cứ cách một đoạn lại có một người đứng gác. Nếu để cho Tô Mộc biết, những thứ này chỉ là bên ngoài, ở trong tối còn có vô số trạm gác khác, đoán chừng hắn sẽ càng thêm kinh ngạc.

Người ở đây là ai? Đó đều là nguyên lão quốc dân đảng, bất cứ người nào cũng là nhân vật có thể oanh động một phương. Nếu an toàn của bọn họ còn không được bảo đảm, chẳng phải là thiên hạ đại loạn?

- Tô Mộc, có phải rất muốn biết người nào đã từng ở đây? Hiện tại người ở đây là ai không?

Phương Thạc cười nói.

- Chú Phương, đừng nói ra, cháu sợ không giữ được bí mật.

Tô Mộc cười nói.

- Cái này cũng không phải bí mật gì, chỉ cần hơi chút suy nghĩ là có thể tìm ra. Nhìn thấy ngôi biệt thự bên kia không? Đó là...

Theo Phương Thạc giới thiệu, trong đầu Tô Mộc bất chợt hiện ra từng gương mặt quen thuộc, những người này đều là nhân vật rất lợi hại. Trước kia những người này chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh, hiện giờ mình lại có thể xuất hiện bên cạnh bọn họ gần như vậy. Nói không kích động, đó là giả dối.

- Tô Mộc, nơi này chính là nhà của lão thủ trưởng.

Trong nháy mắt chiếc xe jeep dừng lại, Phương Thạc chỉ lên ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách phương Đông trước mặt nói.

- Chú Phương, chúng ta vào thôi.

Tô Mộc nói.

Hai người rất nhanh tiến vào bên trong, Từ Trung Nguyên cũng không đợi ở bên ngoài, mà là trong thư phòng, lúc này đang cầm bút vận khí, trên cái bàn trước mặt trải một tờ giấy Tuyên Thành. Không có ý tứ dừng lại, Từ Trung Nguyên thậm chí cũng không có nửa điểm nháy mắt, cứ như vậy viết liền một mạch.

Nhất thời trên tờ giấy Tuyên Thành rõ ràng xuất hiện bốn chữ to: vì dân chờ lệnh!

Từ Trung Nguyên có thể được xưng là nho soái, thư pháp thật sự không phải thổi phồng, lối viết xinh đẹp, trong liều lĩnh để lộ ra một luồng ngạo nghễ, chỉ nhìn một cái, liền có thể cảm thấy được một luồng khí tức nghiêm nghị.

- Lão thủ trưởng!

Phương Thạc đứng ở ngoài thư phòng trầm giọng nói.

- Đón được chưa?

Từ Trung Nguyên xoay người nhìn qua, sau khi phát hiện hai người đứng ở cửa, liền cười chào hỏi:

- Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào đi.

- Chữ đẹp, gia gia viết chữ nào cũng đẹp!

Tô Mộc cười nói.

- Đẹp chỗ nào?

Từ Trung Nguyên thuận thế hỏi.

- Cháu nói đẹp, cũng không phải chỉ có chữ đẹp, chữ của gia gia tuyệt đối là nhất đẳng, cháu thấy cho dù là những nhà thư pháp hiện tại cũng không dám vượt qua ngài. Cháu nói đẹp, phần lớn là ám chỉ hàm nghĩa đứng sau bốn chữ này.

Tô Mộc cười nói.

- Vì dân chờ lệnh, nói một chút xem.

Từ Trung Nguyên bưng chén trà bên cạnh, uống một hớp tùy ý nói.

- Từ cổ chí kim có rất nhiều quan viên vì dân chờ lệnh, mà trong chuyện này nổi tiếng nhất không ai qua được Hải Thụy. Người cổ đại cũng biết vì dân chờ lệnh, còn một số đảng viên của chúng ta lại quên hết căn cơ của mình, không biết mình có thể ngồi vào chiếc ghế kia, rốt cuộc là người nào ban cho. Bên ngoài thì làm bộ như trách trời thương dân, bên trong kì thực là cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, la hét phần lớn là những lời êm tai, còn thật ra thì sao? Bên trong chính là một đám sâu mọt.

Giọng điệu của Tô Mộc bỗng nhiên trở nên bén nhọn.

Khụ khụ!

Phương Thạc ở bên cạnh đột nhiên ho khan, hắn thật sự không ngờ, Tô Mộc lại lớn mật như vậy, ngay lần đầu tiên gặp mặt Từ Trung Nguyên, liền công khai nói ra những lời như vậy, quả thực có chút quá càn rỡ.

- Đừng ho khan, để cho hắn nói tiếp!

Từ Trung Nguyên thản nhiên nói:

- Tô Mộc, những lời này từ trong miệng cháu nói ra, mặc dù ta không biết cháu rốt cuộc đang nghĩ điều gì, nhưng cháu nói như vậy không khỏi có chút quá mức phiến diện? Phần lớn cán bộ đảng viên của chúng ta đều là người tốt.

Từ đáy lòng Từ Trung Nguyên không muốn tin tưởng lời nói của Tô Mộc. Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, rừng lớn loại chim nào cũng có. Nếu Tô Mộc dám nói ra lời này, vậy tuyệt đối không phải là bắn tên không đích.

- Gia gia, thật ra cháu căn bản không cần nhiều lời, cháu chỉ có một câu, là ai ban cho các vị vinh hiển, hiện tại các vị lại đang tước đoạt vinh hiển của người đó.

Tô Mộc bình tĩnh trả lời.

- Tô Mộc, lần này tới đây cháu định ở mấy ngày?

Từ Trung Nguyên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, trực tiếp chuyển đề tài.

- Gia gia, cháu còn chưa nghĩ kỹ, nhưng bước đầu cháu đã xin huyện nghỉ một tuần.

Tô Mộc nói.

Tô Mộc cũng không muốn vừa mới bắt đầu đã chế tạo loại không khí nồng nặc mùi thuốc súng, mặc dù hắn biết Từ Trung Nguyên sẽ không chấp nhặt với hắn, nhưng có mấy lời nên dừng là tốt nhất. Nếu Từ Trung Nguyên đã chuyển hướng đề tài, hắn dĩ nhiên cũng không thể nói tiếp.

Làm như vậy, chắc chắn là tự rước lấy không vui.

- Một tuần lễ, biết rồi.

Từ Trung Nguyên gật đầu:

- Đợi sau khi hoàn thành, cháu hãy chuyển đến thủ đô đi. Nếu ta nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cháu tới đây?

- Đúng vậy, gia gia, ấn tượng của cháu đối với thủ đô cũng chỉ dừng lại trong tưởng tượng, cháu chưa tới lần nào.

Tô Mộc cười nói.

- Yên tâm, ta khẳng định sẽ cho cháu đi dạo cho đã nghiền.

Từ Trung Nguyên nói:

- Cháu nên biết lần này cháu tới đây là vì cái gì chuyện, ở đây không có người ngoài, cháu đàng hoàng nói cho gia gia biết, bệnh của Phương Thạc có thể chữa không? Cháu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?

Nghe thấy câu hỏi của Từ Trung Nguyên, tâm tình Phương Thạc bắt đầu căng thẳng. Nếu chuyện không liên quan đến mình thì không sao, nhưng nếu là chuyện liên quan đến mình..., há lại chỉ có chờ đợi lo lắng, dùng hình ảnh tim phổi cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng hình dung cũng không quá đáng.

Phương Thạc không sợ chết, nhưng cũng không muốn chết biệt khuất như vậy.

Có thể sống, không có ai nguyện ý đối mặt với quan tài lạnh như băng.

- Gia gia, bệnh của Chú Phương cháu thật sự đã sớm biết, nhưng cháu muốn nói là, bệnh của chú ấy và gia gia không giống nhau. Muốn chữa khỏi bệnh cho Chú Phương, tất phải có thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được!

Tô Mộc nghiêm túc nói.

- Thiên thời? Địa lợi? Nhân hòa? Là cái gì?

Từ Trung Nguyên cau mày nói, hắn cũng không nhận ra Tô Mộc đang ra vẻ mê hoặc, bởi vì không cần thiết làm như vậy.

- Thiên thời chính là thời cơ tốt nhất, thời cơ này chính là buổi trưa, khi mặt trời nóng nhất, bởi vì khi đó thành công tương đối lớn. Địa lợi chính là cháu chỉ phải đến nơi dương khí dồi dào nhất ở thủ đô, nhân hòa chính là chỉ cháu muốn Chú Phương tâm phải thuần nhất, hoàn toàn vứt bỏ mọi chuyện, giống như một tờ giấy trắng. Chỉ có như vậy, cháu mới có thể có mười phần nắm chắc trị lành bệnh cho Chú Phương.

Tô Mộc nói.

- Thiên thời, nhân hòa đều không có bất cứ vấn đề gì, chính là địa lợi, cháu nói nơi dương khí dồi dào nhất là chỉ nơi nào?

Từ Trung Nguyên khẽ cau mày nói:

- Ở thủ đô, nơi nào dương khí thịnh nhất?

- Gia gia, đây là ngài đang kiểm tra cháu sao? Nơi có dương khí thịnh nhất còn phải nói nữa sao?

Tô Mộc cười nói.

- Chẳng lẽ cháu nói là...

Tâm tư Từ Trung Nguyên khẽ động.

- Không sai, gia gia, ngài đã đoán đúng, chính là chỗ đó!

Tô Mộc dừng lại, chậm rãi nói:

- Quân khu thủ đô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi