Nếu như nói nơi dương khí thịnh nhất ở dưới gầm trời này, quân khu tuyệt đối đứng vị trí đầu não. Một quân khu, nếu không có không khí sát phạt, còn gọi gì là bảo vệ quốc gia? Chớ nói chi hiện giờ vị trí của Tô Mộc, tính toán chính là quân khu thủ đô. Đây cũng là quân khu bảo vệ yếu địa kinh đô và vùng lân cận, bất kể là bố trí theo đúng tiêu chuẩn quân đội, hay là rèn luyện quân sự hàng ngày của quân nhân, tuyệt đối đều là trình độ nhất lưu.
Tô Mộc cũng không phải nói xằng nói bậy.
Lựa chọn thời điểm dương khí thịnh nhất vào buổi trưa, lựa chọn địa điểm dương khí thịnh nhất quân khu, lựa chọn thời khắc Phương Thạc tâm vô tạp niệm, chính là để chiếm cứ dương cương! Quan bảng cho ra phương án trị liệu rất rõ ràng, mượn năng lượng ôn nhu của ngọc thạch, để tuyệt đối bao trùm tất cả khí thế, lấy mảnh đạn ra. Chỉ có dương cương, mới có thể bảo đảm mảnh đạn sẽ không bị hủy diệt, sẽ không xuất hiện sai lầm, từ đó nguy hiểm đến tính mạng của Phương Thạc.
- Quân khu thủ đô?
Từ Trung Nguyên ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó cũng không quá hoảng hốt, dù sao hắn cũng đoán được là chỗ này rồi. Hơn nữa quân khu đối với người khác rất khó vào, ở trong mắt Từ Trung Nguyên, thật sự không có bao nhiêu khó khăn.
- Gia gia, thật ra cũng không cần một nơi quá trọng yếu. Chỉ cần ở trong một doanh trại, hoặc phòng bếp quân khu đều được.
Tô Mộc nói.
- Vậy làm sao được? Chuyện này cháu đừng quản, cứ để ta an bài!
Từ Trung Nguyên lãnh đạm nói.
Thật ra Từ Trung Nguyên muốn là một Phương Thạc vui vẻ, chứ không phải là một Phương Thạc u buồn. Nếu hiện tại Tô Mộc có biện pháp chữa trị, vậy Từ Trung Nguyên nhất định phải bố trí nơi chữa trị tốt nhất.
- Vậy cháu nghỉ ngơi đi. Ngày kia chúng ta sẽ bắt đầu.
Từ Trung Nguyên suy nghĩ một lát nói.
- Không thành vấn đề!
Tô Mộc nói.
- Ngọc thạch có phải giống như lúc chữa trị cho ta không?
Từ Trung Nguyên hỏi.
- Gia gia, trước kia lúc chữa bệnh cho ngài, đó là tình huống có chút khẩn cấp, hiện tại, Chú Phương ngày kia mới phải giải phẫu, chuyện ngọc thạch ngài cũng đừng quan tâm, cứ giao cho cháu là được. Coi như cháu hiếu kính Chú Phương.
Tô Mộc cười nói.
- Vậy làm sao được? Một phó huyện trưởng nhỏ bé như cháu, đi đâu tìm ngọc thạch chứ?
Phương Thạc vội vàng phất tay nói.
- Chú Phương, mặc dù cháu chỉ là một phó Huyện trưởng, nhưng cháu cũng có tài nghệ trong người. Ngài chỉ cần nói cho cháu biết trong thủ đô, nơi nào là chỗ chơi đồ cổ, còn lại cứ giao cho cháu là được.
Tô Mộc cười nói.
- Tô Mộc? Đừng nói với ta, cháu còn thông thạo đồ cổ?
Phương Thạc ngạc nhiên nói.
- Hiểu sơ sơ!
Tô Mộc ngượng ngùng nói.
Hiểu sơ sơ, Từ Trung Nguyên và Phương Thạc liếc mắt nhìn nhau. Nhìn Tô Mộc nói lời này, con mắt không ngừng chuyển động, có một loại vọng động muốn đánh cho hắn một trận. Hai người thật sự không biết Tô Mộc còn biết giám định đồ cổ. Nhất là Từ Trung Nguyên, mặc dù trong tay có khối tỳ ấn lão Lý đưa tới, nhưng cũng không biết rõ khối tỳ ấn này ban đầu chính nhờ Tô Mộc giám định mới có được.
- Nếu thật sự như vậy, chờ sau khi cháu nghỉ ngơi xong, hãy theo ta đi đi dạo, ở chỗ ta có không ít thứ tốt, nhất định phải để cháu giám định.
Từ Trung Nguyên cười ha ha nói.
- Tuân lệnh!
Tô Mộc khép hai chân lại, cung kính chào.
Hắn cố ý làm ra động tác như vậy khiến không khí bên trong thư phòng rõ ràng vui vẻ hơn không ít. Bây giờ là năm giờ chiều, Tô Mộc lại đi theo Từ Trung Nguyên hàn huyên mấy câu, sau khi nhìn thấy hắn có vẻ mệt mỏi, Từ Trung Nguyên liền chủ động kêu hắn đi nghỉ ngơi, còn mình thì đi theo Phương Thạc ra ngoài.
- Chú Phương, tối nay cháu không ở đây, cháu phải đi tìm người.
Tô Mộc cười nói.
- Là đi tìm tiểu tử nhà Lý lão kia sao?
Phương Thạc cười nói.
- Đúng là không thể qua mắt được chú!
Tô Mộc nịnh bợ nói.
- Đi đi, có muốn ta điều cho cháu một chiếc xe hay không?
Phương Thạc cười nói.
- Thật sự không cần thiết!
Tô Mộc nói:
- Chỉ cần Chú Phương đưa cháu đi là được, đợi trưa ngày mai, cháu sẽ về nhà ăn cơm với gia gia. Sau đó cháu sẽ cầm ngọc thạch tới đây. Chú Phương, chuyện này ngài cũng đừng quan tâm.
- Vậy cái mạng già này của Chú Phương giao cho cháu.
Phương Thạc cười nói.
- Cháu sẽ cố gắng!
Tô Mộc nghiêm túc nói.
Phương Thạc rất nhanh an bài cho Tô Mộc, đợi sau khi chiếc quân xa trở về, Tô Mộc liền đứng ở ven đường, đốt một điếu thuốc. Nhìn xe cộ đi tới đi lui như thủy triều trước mắt, trên mặt lộ ra một thần tình khó hiểu.
- Đây chính là thủ đô. Xe như nước chảy, ở trung tâm chính trị này, tùy tiện ban bố một quyết định, cũng có thẻ ảnh hưởng đến vận chuyển của cả đất nước. Có thể sống ở chỗ như thế, cũng là một loại hạnh phúc.
Đợi hút xong điếu thuốc, Tô Mộc liền lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc, chờ một hồi lâu cũng không thấy bên kia bắt máy. Khi Tô Mộc đang chuẩn bị tắt máy, bên kia lại bỗng nhiên tiếp nhận. Chỉ có điều bên kia không phải truyền đến giọng nói của Lý Nhạc Thiên, mà là một cô gái rất có mùi vị. Chỉ nghe thanh âm này, có thể khiến cho xương của ngươi cũng mềm yếu.
Chỉ có điều thanh âm như vậy, khiến Tô Mộc không khỏi nhíu mày.
- Đây không phải điện thoại của Lý Nhạc Thiên sao?
Tô Mộc không vui nói.
- Xin chào, đây là điện thoại của Lý tổng, Lý tổng hiện tại đang bận, có chuyện gì ngài cứ nói với tôi, tôi là thư ký của ông ấy.
Lê Thanh nói.
- Nói với Lý Nhạc Thiên, kêu hắn nghe điện thoại!
Khẩu khí của Tô Mộc không khỏi lạnh lùng.
- Anh cho anh là ai? Tôi đã nói hiện giờ Lý tổng đang bận, không thể nghe điện thoại.
Lê Thanh cũng tức giận kêu lên.
Kể từ khi trở thành thư ký của Lý Nhạc Thiên, Lê Thanh thật sự chưa thấy ai dám lấy khẩu khí như vậy nói chuyện với Lý Nhạc Thiên. Bối cảnh của Lý Nhạc Thiên nàng có thể đoán được lờ mờ, ở trong mắt nàng, người đang điện thoại đến chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
- Tít tít!
Tô Mộc không có ý tứ tiếp tục nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại. Hắn biết nếu Lý Nhạc Thiên kinh doanh công ty giải trí, bên cạnh khẳng định không thiếu nữ nhân. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Lý Nhạc Thiên lại dùng nữ nhân như vậy, hơn nữa nữ nhân này còn cầm điện thoại của hắn.
Nghĩ đến Lý Nhạc Thiên không phải đang làm việc, mà đang chà đạp thanh xuân, Tô Mộc liền cảm giác một trận phiền não.
Ở đất thủ đô này, Tô Mộc cũng chưa quen thuộc, trực tiếp gọi một chiếc xe ta xi, kêu tài xế đưa mình đến một quán bar không tệ.
Khi Tô Mộc mới vừa ngồi vào bên trong xe đồng thời trong một câu lạc bộ tương đối nổi tiếng ở thủ đô, Lý Nhạc Thiên thoáng có chút men say từ trong một gian phòng đi ra, vừa vặn bắt gặp Lê Thanh đang đặt điện thoại xuống.
- Điện thoại của ai vậy?
Lý Nhạc Thiên theo bản năng hỏi.
- Không có ai cả, dù sao em cũng không quen, khẩu khí nói chuyện cũng rất cao ngạo, giống như Lý tổng anh thiếu tiền hắn vậy. Không cần để ý đến hắn!
Lê Thanh cười chuẩn bị bỏ điện thoại di động vào trong bao, đồng thời áp sát vào lồng ngực Lý Nhạc Thiên.
Khẩu khí cao ngạo? Người em không quen?
Lý Nhạc Thiên chính xác bắt được mấy chữ này, vươn tay ôm lấy Lê Thanh đồng thời nhận lấy điện thoại di động từ trong tay nàng, khi hắn tùy ý liếc nhìn lịch sử cuộc gọi, mới phát hiện người vừa gọi đến là Tô Mộc, vẻ mặt không khỏi lạnh lẽo.
- Vừa rồi cô đã nói gì với hắn?
Lý Nhạc Thiên lạnh lùng nói.
Lúc này Lê Thanh không chú ý tới vẻ mặt Lý Nhạc Thiên đã có phần lạnh lùng, phối hợp làm nũng:
- Em có thể nói gì, em không nói gì cả, chẳng qua hắn kêu em đi gọi anh, nhưng anh đang ở trong phòng đàm luận, làm sao em có thể quấy rầy Lý tổng đúng không? Cho nên em không đi, kết quả hắn trực tiếp cúp điện thoại, Lý tổng, nếu em nói...
Bốp !
Lê Thanh bị Lý Nhạc Thiên tát một cái ngã trên mặt đất, cho đến lúc này nàng cũng không rõ rốt cuộc mình đã làm chuyện gì sai, có chút vô tội trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía Lý Nhạc Thiên.
- Lý tổng, anh làm sao vậy? Làm sao anh lại đánh em?
Lê Thanh ủy khuất nói.
- Đánh cô là còn là nhẹ! Có phải tôi đã nói với cô, điện thoại di động của tôi không phải ai cũng có thể nghe, chỉ cần điện thoại của tôi vừa vang lên, cô nhất định phải lập tức báo cho tôi biết, tôi có nói như vậy hay không?
Lý Nhạc Thiên tức giận nói.
- Đúng! Nhưng..
Lê Thanh còn muốn giải thích cái gì, lại bị Lý Nhạc Thiên trừng mắt nói:
- Nhưng cái gì? Có phải cô cho rằng tôi bổ nhiệm cô làm thư ký, là cô có thể làm xằng làm bậy? Không đặt lời nói của tôi bên tai? Lê Thanh, có phải cô thật sự cho rằng mình có chút vẻ thùy mị, là có thể mê hoặc được tôi. Cô có biết nếu tôi muốn đùa chết cô, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt hay không.
Lê Thanh thất sắc!
Nàng đương nhiên biết rõ năng lượng của Lý Nhạc Thiên, cũng biết rõ lời nói của hắn có phân lượng nặng như thế nào. Chỉ cần hắn muốn làm như vậy, tuyệt đối có thể hoàn toàn chôn vùi tiền đồ của nàng. Lê Thanh là loại người mà huyết dịch hư vinh lưu động trong máu, nếu thật sự bị tước đoạt tất cả mọi thứ hiện tại, vậy quả thực chính là hành hạ sống không bằng chết, còn khiến nàng khổ sở hơn là giết chết nàng.
- Lý tổng, em...
- Cô câm miệng cho tôi !
Lý Nhạc Thiên nổi giận nói:
- Một lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô!
Vừa nói Lý Nhạc Thiên liền vội vàng bấm số điện thoại của Tô Mộc, lúc này Tô Mộc vẫn ngồi trong xe, nhìn thấy Lý Nhạc Thiên gọi tới, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười thú vị, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp tắt máy.
Khi trong điện thoại di động truyền đến thanh âm tít tít, Lê Thanh có chút phát mộng.
Rốt cuộc là người nào lại dám cúp điện thoại của Lý Nhạc Thiên như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết Lý Nhạc Thiên là ai? Nếu thật sự như vậy, vậy rõ ràng là không nể mặt Lý Nhạc Thiên, đây là không muốn sống sao?
Nhưng điều khiến Lê Thanh giật mình hơn chính là, Lý Nhạc Thiên chẳng những không tức giận, trên mặt ngược lại có thêm một loại co quắp, sau khi điện thoại di động bị cắt, vội vàng gọi lại lần nữa, lần này Tô Mộc không tiếp tục cắt điện thoại, mà nghe máy.
- Huynh đệ, xin lỗi, thật xin lỗi, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, là người tôi an bài vô sỉ, đợi sau khi gặp mặt tôi nhất định nhận lỗi với cậu!
Lý Nhạc Thiên nói như khóc.
- Nói xong chưa?
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Nói xong rồi!
Lý Nhạc Thiên cười nói.
- Tài xế, dừng xe ở ven đường, quán này đi, tôi thích cái tên này. Còn nữa, tài xế, làm phiền anh nói địa chỉ ở đây cho bạn tôi.
Tô Mộc trực tiếp đưa điện thoại di động tới, đợi tài xế nói xong địa chỉ, Tô Mộc mới nói tiếp:
- Nghe rõ rồi thì tới đây đi!
- Huynh đệ? Cậu đang ở thủ đô? Đến đây lúc nào? Làm sao tới cũng không báo cho tôi một tiếng? Cậu không phải là huynh đệ rồi, vừa rồi còn khiến tôi mất nước bọt hồi lâu, tôi nói huynh đệ...
Lý Nhạc Thiên còn muốn tiếp tục om sòm, bên kia Tô Mộc đã cúp điện thoại, cất bước đi vào một quán rượu bên đường, quán rượu này có cái tên đúng là rất có tình thơ ý hoạ, hơn nữa nhìn qua cũng rất tốt.
Quán rượu tên là: Lưu Tô!