QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1012: Cậu Phí cứu tôi với!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Trong một ngôi biệt thự độc lập, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Từ lúc kinh tế quốc dân phát triển vững chắc, trong nước ngày càng lắm kẻ có tiền, việc kinh doanh của câu lạc bộ Duy Đức cũng ngày càng phát đạt. Có đủ loại người đến câu lạc bộ để tiêu xài, người thế nào cũng có.

Thật ra chuyện này đã bắt đầu vi phạm dự định ban đầu của câu lạc bộ Duy Đức. Lúc đó, câu lạc bộ Duy Đức có chương trình tham dự nghiêm khắc, có quy định rõ ràng về việc thẩm tra tư cách hội viên, không chỉ có tiền là có thể đến vui chơi. Nhưng sau khi Lý Hâm chuyển nhượng cổ phần, thành phần cổ đông câu lạc bộ đã ít nhiều thay đổi. Những cổ đông còn lại dần dần lơi lỏng các quy định, việc thẩm tra tư cách hội viên cùng các điều kiện hạn chế và yêu cầu khác chỉ còn trên danh nghĩa.

Câu lạc bộ Duy Đức cũng từ một nơi sang trọng trở thành chốn ăn chơi bình thường. Đương nhiên mức độ xa hoa bên trong vẫn đứng đầu Đại Ninh như trước, các khách sạn khác không thể sánh được, là nơi mà đám nhà giàu mới nổi đến chơi.

Trong ngôi biệt thự độc lập này, đang có khoảng hai mươi người cả nam lẫn nữ tụ tập. Phần lớn đều còn trẻ, cũng có vài người đàn ông trung niên. Sau khi ăn cơm chiều xong, hai mươi người này kéo đến đây la hét đập phá một trận, tình cảm hay ức chế bấy lâu được bộc phát rồi kéo nhau thực hiện cuộc vận động piton cổ xưa.

Tinh lực dư thừa đã phát tiết hết mới bắt đầu trò vui khác.

Một góc phòng khách là một sòng bài được trang hoàng tinh xảo. Bốn người vây quanh đánh bài, hai ba người khác thì đứng cạnh xem cuộc chiến. Vài người khác thì ca hát, còn có những đôi thanh niên nam nữ vẫn chưa nguôi bớt tình cảm, vẫn đang ở phòng trong chiến đấu hăng hái không ngừng.

Mấy người ngồi chơi mạt chược cũng là những nhân vật đỉnh đỉnh đại danh trong đám con ông cháu cha ở tỉnh Sở Nam. Trong đó có một vị là đại lão gia khoảng hai mươi bốn tuổi, trên tai xỏ rất nhiều lỗ, mỗi một lỗ đều đeo một vòng bạch kim sáng loáng, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, đúng là Phí Tiểu Sơn, con trai Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Phí Hạ Vĩ. Bình thường cạnh gã phải có Thiệu Thanh. Ả ta đang ngồi cạnh gã, ăn mặc rất diêm dúa, trang điểm đậm, cố gắng tìm cách che giấu những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt.

Hai người kia có một người còn khá trẻ, khoảng hai sáu hai bảy tuổi, Phí Tiểu Sơn gọi y là Thái ca. Thiệu Thanh thì cậy già lên mặt, gọi y là tiểu Thái. Tính tình tiểu Thái dường như hơi hướng ngoại, vừa đánh bài vừa cười ha hả nói chuyện với người khác. Còn một vị trung niên, mặc âu phục, mang giày tây, nghiễm nhiên có khí thế của ông chủ lớn. Nhưng bọn người kia thì rất tự nhiên, duy chỉ có ông chủ lớn này có vẻ rất căng thẳng. Khi nói chuyện với tiểu Thái, ông ta luôn gật đầu, tươi cười đầy mặt, dường như sợ tiểu Thái nổi giận.

Từ khi bắt đầu đánh đến giờ đã được hơn một giờ, cơ bản rất bất hòa, luôn chỉ có một bên bỏ tiền. Mỗi một ván bài thắng thua đều từ mấy trăm đến một ngàn. Vào giữa thập niên 90, số tiền đặt cược này là lớn vô cùng. Hơn một giờ, ông chủ lớn này đã thua trên dưới hai mươi ngàn.

Nhưng ông ta vẫn vui vẻ theo luật, khi bỏ tiền ra không hề có chút thái độ nào. Có thể thấy được, ông ta cũng là một tay già đời chứ không phải tân binh. Sở dĩ ông ta vẫn chưa thắng được, ngoài vấn đề vận may ra, hẳn là còn có nguyên nhân khác.

Ngồi cạnh xem bài, còn có một người khoảng gần bốn mươi tuổi, hình dung xấu xí đáng khinh, đúng là Hàn Kim Tỏa. Hàn Kim Tỏa ngồi cạnh Phí Tiểu Sơn, ngồi rất ngay ngắn, trên mặt gần như không lúc nào ngừng cười. Trong một giờ này, Hàn Kim Tỏa thật sự rất bận rộn, luôn phải mở to mắt quan sát, chỉ cần ly nước của Phí Tiểu Sơn, Thiệu Thanh hoặc tiểu Thái vừa hết, gã đã vội vã đi rót trà mới pha vào. Cứ cách một thời gian nhất định lại lấy thuốc lá Trung Hoa ra, cung kính đưa cho Phí Tiểu Sơn và tiểu Thái, lại lấy một điếu thuốc có hương bạc hà dành cho phụ nữ đưa cho Thiệu Thanh, sau đó vội vàng châm lửa cho đám con ông cháu cha này.

Phí Tiểu Sơn, Thiệu Thanh và tiểu Thái rất thản nhiên, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên.

Nhưng sự ân cần của Hàn Kim Tỏa chỉ giới hạn trong ba người này. Ngay cả ông chủ lớn khí thế ngời ngời kia Hàn Kim Tỏa cũng chẳng thèm để ý.

Lại chơi thêm nửa giờ nữa, ông chủ lớn này lại thua càng nhiều. Thiệu Thanh và tiểu Thái thắng lớn, Phí Tiểu Sơn cũng thua không ít. Rõ ràng tiền mặt trước mặt Phí Tiểu Sơn ngày càng ít, chỉ còn khoảng một ngàn. Hàn Kim Tỏa vội vàng mở cặp táp màu đen mang theo bên người, lấy ra hai mươi ngàn tiền mặt, nhẹ nhàng đặt trước mặt Phí Tiểu Sơn, không hé lời nào.

Cảnh tượng như thế không phải diễn ra lần đầu, nhưng không ai kinh sợ trước cảnh tượng như vậy. Không ngờ lần này lại có sự biến hóa, Phí Tiểu Sơn liếc nhìn hai mươi ngàn tệ, cười ha hả, xếp tiền thành hai chồng, nhẹ nhàng đứng dậy nói:

- Giám đốc Vương, anh tới thay tôi một lúc, đầu tôi choáng váng quá, tôi ra ban công hưởng gió, hít thở không khí trong lành.

Nói xong, cũng không đợi người khác lên tiếng, lập tức rời khỏi bàn bài.

Một người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh xem bài, mỉm cười đứng dậy, nói với Hàn Kim Tỏa:

- Giám đốc Hàn, hay là anh đánh đi, tôi ngồi xem được rồi.

- Ha ha, không được, không được, tôi đánh kém lắm, giám đốc Vương nên đánh là hơn.

Hàn Kim Tỏa cười ha hả, tiện tay xếp hai chồng tiền bỏ vào cặp, liên tục cúi đầu với Thiệu Thanh và tiểu Thái, khom lưng, cũng rời khỏi bàn bài, chầm chậm bước theo sau Phí Tiểu Sơn, ra ngoài ban công, thuận tay khép cửa kính thông giữa phòng khách và ban công, lấy bao thuốc, cung kính cúi đầu khom lưng đưa cho Phí Tiểu Sơn.

Phí Tiểu Sơn nhận lấy điếu thuốc, ngậm lên miệng. Hàn Kim Tỏa lại nhanh chóng đốt thuốc cho gã.

- Giám đốc Hàn, có tâm sự sao?

Phí Tiểu Sơn tựa vào lan can, rít một hơi thuốc, mỉm cười hỏi.

Hàn Kim Tỏa cuống quýt xoay người, ngẩng đầu, nhìn lên ra vẻ ngưỡng vọng. Thật ra y cũng không thấp hơn Phí Tiểu Sơn bao nhiêu. Vì muốn có được bộ dáng này, hai đầu gối hơi khép lại, khuỵu ra phía trước, eo vẫn cong lại, không thẳng lên được.

- Cậu Phí thấu hiểu mọi việc, không thể qua được mắt anh. Đầu óc ngu muội của chúng tôi, xếp hàng trăm cái cùng một chỗ cũng còn kém xa.

Phí Tiểu Sơn bật cười ha hả, quơ tay nói:

- Giám đốc Hàn, mỗi lần nhìn thấy anh, miệng của anh lại càng lợi hại hơn, thật sự là bản lĩnh này rất giỏi.

Hàn Kim Tỏa vội vàng nói:

- Cậu Phí khách sáo quá, nể tình rồi. Thật sự miệng tôi rất ngu, nhưng chuyện khâm phục và kính ngưỡng cậu Phí xuất phát từ nội tâm.

- Ha ha, giám đốc Hàn, mọi người đều là người quen cũ. Những lời khách khí không cần phải nói nữa, không có ý nghĩa.

Phí Tiểu Sơn vẫn cười ha hả như trước, nói đông nói tây với với Hàn Kim Tỏa, không chịu nói đến vấn đề chính.

Hàn Kim Tỏa cắn răng, cúi đầu khom lưng nói:

- Cậu Phí, lần này, tôi thật sự có thể gặp rắc rối to. Xin cậu Phí tìm cách giúp tôi một lần, tôi vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.

Phí Tiểu Sơn cười, thong thả nhả một vòng khói, cũng không vội lên tiếng. Có lẽ gã rất thích nghe những lời nịnh nọt của Hàn Kim Tỏa. Nhiều người nghe nịnh nhiều quá đã thành nghiện.

Đợi cho Hàn Kim Tỏa nịnh hót xong, Phí Tiểu Sơn mới từ từ nói:

- Giám đốc Hàn, rốt cuộc là chuyện phiền toái gì?

- Ha ha, cậu Phí, cậu biết đó, chính là chuyện của nhà máy cơ giới Sở Giang. Vốn cũng không có việc gì, nhưng có nhiều người lại nhìn méo mó. Đặc biệt Mạc Ngôn luôn có thành kiến với tôi, luôn muốn trả thù tôi. Cậu Phí, cậu nói đi, hắn ta đường đường là phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, cứ luôn dõi theo tôi, không phải là cố ý sao?

Hàn Kim Tỏa nói xong, vẻ mặt rất oan ức.

Thật ra, Hàn Kim Tỏa cũng hiểu được, thật sự muốn trừng trị y, không chỉ có mỗi Mạc Ngôn, còn có cả nhân vật lợi hại hơn là Lưu Vĩ Hồng. Nhưng Hàn Kim Tỏa cũng không dám nhắc đến tên Lưu Vĩ Hồng trước mặt Mạc Ngôn. Hai vị này đều thuộc đảng con ông cháu cha, ai biết bọn họ có qua lại gì không? Nếu chẳng may Phí Tiểu Sơn cũng sợ Lưu Vĩ Hồng thì sao?

Trước tiên hãy nói đến Mạc Ngôn đã.

- Giám đốc Hàn, chuyện của các anh ở Cửu An, tôi cũng không rõ lắm.

Phí Tiểu Sơn thong thả nói.

Hàn Kim Tỏa trong lòng hận đến ngứa cả răng.

Tên khốn khiếp này!

Chuyện lúc trước ở nhà máy cơ giới Sở Giang cũng không phải chủ ý của một mình Hàn Kim Tỏa tôi. Nhưng giờ cậu cứ vờ như không. Nếu không phải cậu Phí ở phía sau đâm lén một dao, chỉ dựa vào mỗi Hàn Kim Tỏa tôi, có thể nhốt Mạc Ngôn vào nhà giam sao? Giờ thấy tình hình bất lợi, cậu lại muốn toàn thân trong sạch sao? Đã nhiều năm rồi, tôi cống nạp cho cậu nhiều như vậy, tất cả đều là công cốc sao?

Chỉ có điều trong lúc này, Hàn Kim Tỏa không dám trở mặt với Phí Tiểu Sơn. Phí Tiểu Sơn và Thiệu Thanh là hai cọng rơm cuối cùng có thể cứu mạng y.

- Cậu Phí, dù thế nào, tôi nhất định xin cậu giúp tôi chuyện này. Mạc Ngôn kia, cậu cũng biết đấy, chỉ là đồ ngốc, một cây thịt. Ai hắn ta cũng dám cắn. Hôm nay hắn ta chỉnh tôi, ngày mai còn không biết chỉnh tới ai. Không thể để cho hắn ta nhúng tay vào.

Hai mắt Phí Tiểu Sơn hơi nheo lại, hiện lên chút bối rối.

Những lời của Hàn Kim Tỏa có hàm ý khác.

- Giám đốc Hàn, sao tôi nghe nói, ở thành phố các anh, quan hệ giữa Chủ tịch thành phố Lục và Bí thư Lưu cũng không tồi?

Được một lúc sao, Phí Tiểu Sơn đột nhiên nhắc đến người kia.

- Ha ha, cậu Phí, mấy việc này thì đừng tính tới. Trong lòng mấy người lãnh đạo đó nghĩ gì, ai có thể hiểu được rõ ràng? Hôm nay quan hệ tốt, không chừng đến ngày mai đã thay đổi. Tâm tư của mấy đại nhân vật đó, luôn đổi tới đổi lui mà.

Mày Phí Tiểu Sơn nhíu lại, chậm rãi đặt điếu thuốc lên miệng, rít một hơi. Hai mắt gã nhìn ra bờ Sở Giang lấp lánh sáng cách biệt thự không xa, thật lâu không lên tiếng.

Hàn Kim Tỏa liền cúi người, khom lưng, rất kiên nhẫn chờ đợi.

- Thế này vậy, tôi nể tình bạn bè, sẽ gọi điện thoại hỏi thăm thử.

Một lúc sau, Phí Tiểu Sơn mới từ tốn nói một câu như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi