QUAN GIA

Đối với Phó cục trưởng Lưu cao to, đẹp trai, giàu có mà nói, thuận tay cho người khác tiền boa, chính là việc hoàn toàn chính đáng. Tiền hắn quả thật quá nhiều, không xài hoang phí chút, thì đã sao nào?

Ai ngờ hành động thuận theo tự nhiên này lại hù cho Tiểu Tiệp hết hồn, hai tay phất liên hồi, nói:

- Không được không được, tôi không thể lấy nhiều tiền thế này, tôi… tôi thối tiền cho anh…

Nói xong, Tiểu Tiệp liền luống cuống tay chân

Tiểu Tiệp đến bán hoa ở khách sạn Xuân Thành tuy thời gian không dài, nhưng cô dáng vẻ xinh đẹp, nếu so với Trịnh Hiểu Yến, đương nhiên có chỗ không bằng, hơi có vẻ ngây ngô, nhưng cũng là một người đẹp hiếm thấy, thường xuyên có không ít mấy tên bại hoại có ý đồ xấu với cô. Dĩ nhiên, đến được khách sạn Xuân Thành tiêu xài, đều là người có tiền, hướng tới cuộc sống xã hội thượng lưu, cho dù có ý đồ xấu, hơn nửa cũng sẽ không mạnh bạo, đều là dùng tiền dụ dỗ. Đã có không ít người dùng cách cho tiền boa để trêu chọc cô.

Tiểu Tiệp tiếp xúc xã hội chưa nhiều, tạm thời vẫn chưa phân biệt được là ai thật sự cho tiền boa, ai là bụng dạ khó lường. Theo cô nghĩ, bảo vệ mình là phương thức tốt nhất, chính là không ham món lợi nhỏ, bán hoa đúng quy tắc, làm người đúng quy tắc, không để người khác nắm thóp

Lưu Vĩ Hồng không khỏi khẽ mỉm cười, lại nhẹ nhàng lắc đầu, lại không nói gì nữa.

Trịnh Hiểu Yến lại tiến lên, ngăn cản Tiểu Tiệp, cười nói:

- Tiểu Tiệp, đừng tìm, hắn có tiền, là người giàu có. Yên tâm đi, anh ấy sẽ không có ý đồ xấu với cô đâu. Cô về trước đi, có thời gian rảnh tôi tìm cô tán chuyện

- Không được không được, cô phóng viên…

Trịnh Hiểu Yến sắc mặt liền hơi trầm xuống, nói:

- Tiểu Tiệp, tôi nói không cần tìm là không cần tìm. Sao nào, cô đến lời tôi cũng không nghe hả?

Làm như cô ta cùng con gái nhà người ta rất quen thuộc vậy, nói sao mà nghe hay thế

Nhưng không phải nói chứ, chiêu đó của Trịnh Hiểu Yến quả thật dùng được, mắt thấy Trịnh Hiểu Yến như có chút tức giận, Tiểu Tiệp lại hoảng sợ, không biết làm thế nào cho phải, gấp đến độ mặt đỏ hồng.

- Cứ đi đi, nói không chừng ngày nào đó, chúng tôi qua làm khách nhà cô. Đến lúc đó, cô mời chúng tôi ăn bữa cơm là được

- A, hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh các cô đến nhà tôi làm khách, nhà tôi ngay tại Công nghiệp Bắc Lộ bên kia...

- Tôi biết, nhà ở bị người ta dỡ xuống, hiện tại sống trong túp lều

Trịnh Hiểu Yến nói chuyện thẳng như ruột ngựa, lời vừa ra khỏi miệng, liền có vài phần hối hận. Tiểu Tiệp rõ ràng không phải là người trong giới của cô, lòng tự trọng là cực kỳ mẫn cảm. Ký túc xá công nhân viên chức bị công ty Bất động sản Đại Giang cưỡng chế dỡ bỏ, không phải là điều công nhân thất nghiệp thế đơn mỏng manh bọn họ có thể chống đỡ nổi

Quả nhiên, Tiểu Tiệp sắc mặt trắng bệch, tròng mắt ngấn lệ

Trịnh Hiểu Yến vội vàng áy náy nói:

- Thật xin lỗi, Tiểu Tiệp, tôi không cố ý

Đừng thấy Trịnh đại tiểu thư nhà ta ở trước mặt cán bộ và bọn con ông cháu cha hay giở thói kiêu kỳ, nhưng khi đứng trước mặt quần chúng bình thường, Trịnh đại tiểu thư cũng là rất có lòng nhân ái. Nếu đổi lại là đối mặt Phó cục trưởng Lưu, thì bạn thử coi Trịnh đại tiểu thư có xin lỗi không nào?

Không dễ gì dỗ được Tiểu Tiệp, để cô khỏi khách sạn, Trịnh đại tiểu thư vừa nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực đặt trên mặt bàn, đảo mắt cái, liền tiện tay cầm lên, nói:

- Tiểu Tiệp, chờ chút, cô đem bó hoa này mang về đi, Đại lão gia người ta, không thích hoa hồng đâu…

Trịnh Hiểu Yến nghĩ, hoa này vẫn còn rất xinh tươi, có thể bán lấy tiền

- Làm gì đó? Hoa là do tôi mua, đặt đó đi!

Phó cục trưởng Lưu lập tức liền trán đầy mây đen, rất không vui nói.

Tiểu Tiệp sớm đã chạy mất, một mạch chạy vào thang máy, mới thở hồng hộc, giơ bàn tay nhỏ xinh, vỗ nhè nhẹ lên phần ngực mềm mại của mình, khóe miệng lại hiện lên vẻ tươi cười.

Cô phóng viên này và người bạn Phó cục trưởng của cô ấy, đúng là rất có ý tứ, nhìn qua cũng là người tốt, hoàn toàn khác với bọn có tiền hay có chủ ý xấu với cô

- Í, Phó cục trưởng Lưu, thực nhìn không ra nha, anh còn rất lãng mạn đầy, thích hoa hồng. Hì hì, tính hoa này tặng cho cô gái xinh đẹp nào đấy?

Trịnh Hiểu Yến thuận tay đóng lại cánh cửa phòng 606, cười hì hì trêu chọc nói.

Lưu Vĩ Hồng nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói:

- Đừng càn quấy, về ngay phòng mà thay quần áo, chúng ta phải đi rồi

Trịnh Hiểu Yến lập tức sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Đi? Đi đâu?

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp:

- Công nghiệp Bắc Lộ, đi làm khách nhà Tiểu Tiệp

Trịnh Hiểu Yến lúc này mới chú ý tới, Lưu Vĩ Hồng đã thay một chiếc áo thun ca-rô trắng xanh, rất mộc mạc

- Hứ! Tôi còn nghĩ phải tìm cho anh thú vui mới chứ, ai biết anh đã sớm an bài xong. Được, anh chờ tôi một chút, lập tức xong liền!

Trịnh Hiểu Yến rất là hưng phấn, thuận tay đem hoa hồng đặt trên mặt bàn, xoay người chạy ra ngoài. Chiều hôm nay, Trịnh đại tiểu thư tới đơn vị lịch sự nhã nhặn của sở Văn hóa tỉnh cùng bà mẹ nói chuyện phiếm, cách ăn mặc đến trang điểm cực xinh đẹp, cứ để vậy mà tới túp lều ở Công nghiệp Bắc Lộ, khác nào dọa cho đám công nhân thất nghiệp chết khiếp, còn gì là “Cải trang vi hành”

Đợi Trịnh Hiểu Yến rời khỏi gian phòng 606, Lưu Vĩ Hồng cầm lấy bó hoa hồng kia, đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó đặt lên mặt bàn

Ước chừng mười phút sau, Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến và Lý Cường, đón thang máy khách sạn, trực tiếp xuống tới bãi đỗ xe ở tầng ngầm, nơi đó sớm đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe Santana màu đen cũ kỹ

Lý Cường đơn giản giải thích một câu:

- Vương Triệu Tung bọn họ chuẩn bị sẵn đấy, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh phái người theo dõi bên ngoài khách sạn

Điểm này, thật ra cũng dễ lý giải.

Cái gọi là “đi cùng toàn bộ hành trình” mà Cao Thụ Sơn dặn dò Lý Bảo Lương, bên trong đã bao gồm sự an bài này. Nói thật, cục Giám sát loại đơn vị “không được hoan nghênh” này, tới địa phương điều tra nghiên cứu khảo sát, muốn thu hoạch được tình hình thật tế, thì so với Ủy ban Kỷ luật và ban ngành chính trị pháp luật có thể nói là khó càng thêm khó. Dù sao đó là cơ quan lớn mạnh được đảng và quốc gia thừa nhận, thời điểm tất yếu, hoàn toàn có thể trốn tránh Đảng uỷ và chính phủ địa phương, một mình làm việc. Đảng uỷ và chính phủ địa phương, cũng không dám ngăn trở công khai, nhiều lắm là lợi dụng ưu thế địa bàn, tiến hành một số “Công tác” ngầm

Cục Giám sát thì sẽ không tiện làm như thế, thế cho nên đường đường là Phó cục trưởng thường trực của cục Giám sát, chỉ có thể vào đêm hôm khuya khoắt làm cái việc cải trang vi hành lén lút, dù gì cục Giám sát cũng không phải là đơn vị hành chính chấp pháp chính thức

Đối với Lý Cường, Trịnh Hiểu Yến vẫn khá tò mò. Cô ở Cửu An được ba tháng, cùng Lý Cường giao tiếp không ít lần, tuy nhiên Lý Cường trầm mặc ít lời, gần như cho tới bây giờ cũng chưa từng chủ động nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến. Dù là Lý Cường điều tạm tới Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, trở thành cấp dưới trực tiếp của Trịnh Hiểu Yến, Lý Cường vẫn là rất ít nói chuyện, nói tới thì, đúng là đối với người lãnh đạo trực tiếp như Trịnh Hiểu Yến, quả thực là hơi bất kính.

Tuy nhiên Trịnh Hiểu Yến biết, Lý Cường trên thực tế chính là cận vệ của Lưu Vĩ Hồng, phỏng chừng là Lưu Thành Gia an bài. Tư lệnh Lưu chỉ có mỗi đứa con trai này, an bài như thế, cũng không thái quá. Rất nhiều ông bố của nhà quyền quý thế gia, thậm chí còn phái ra cảnh vệ viên cấp cục của cảnh vệ trung ương đến để bảo vệ cho sự an toàn của con cháu. Đương nhiên, chỉ giới hạn vị con cháu được coi trọng nhất phải gánh vác tương lai và hy vọng của toàn gia tộc

Ba người tiến vào Santana, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đều ngồi ở ghế sau, Lý Cường lái xe rời khỏi tầng ngầm bãi đỗ xe

Một chiếc Santana khác cũng bình thường giống vậy, không nhanh không chậm theo sát phía sau.

Không lâu sau, Santana liền chạy tới Công nghiệp Bắc Lộ. Đã là buổi tối, Công nghiệp Bắc Lộ vẫn rất là náo nhiệt, một số tiểu thương ương ngạnh, vẫn đang giữ vững trận địa. Biết rõ buổi tối sẽ không buôn bán được mấy, nhưng bọn họ luôn hy vọng thử vận may, có thể kiếm thêm được một hai tệ cũng tốt

Hệ thống chiếu sáng công cộng của Công nghiệp Bắc Lộ khá tệ hại, dọc theo đường đi cứ cách mấy chục mét thì có một cột đèn, nhưng đèn đường này, phần lớn là không sáng, nhóm tiểu thương chủ yếu là tập trung dưới mấy ngọn đèn vẫn còn sáng sủa, hò hét rao hàng.

Trịnh Hiểu Yến liền bĩu môi mong, nói:

- Đây mà là tỉnh thành gì chứ, tôi thấy thua xa Cửu An

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng kiên trì, rất nhiều phương tiện công cộng của Cửu An đều được cải thiện rõ rệt, hệ thống chiếu sáng công cộng chính là trọng điểm.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không có hé răng.

Đây không phải vấn đề năng lực, mà là vấn đề trách nhiệm. Người đương quyền trong đầu có quần chúng, số công tác này có thể làm tốt, làm đến nơi đến chốn. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng đương nhiên sẽ không tùy tiện phê bình người cầm quyền của thành phố An Bắc

Tình trạng giao thông của Công nghiệp Bắc Lộ vào đêm, dĩ nhiên không chật chội như ban ngày, Santana miễn cưỡng có thể chạy qua được. Ở cua quẹo phía trước, chạy lên con đường gồ ghề hơn, rất rõ ràng, đây là một con đường tạm bợ. Hai bên đường tối đen như mực, nhìn không thấy bóng người. Lại chạy thêm mấy trăm mét, phía trước cuối cùng cũng có vài ngọn đèn thưa thớt, trong màn đêm le lói vài tia sáng mờ ảo

Lý Cường dừng Santana ở ven đường, lấy ra một đèn pin, nói:

- Thủ trưởng, xe không thể chạy tiếp rồi

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, bước xuống xe, đi về phía trước, Trịnh Hiểu Yến khẩn trương đi theo. Lưu Vĩ Hồng vươn tay về phía cô, Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, giơ tay nắm lấy bàn tay thô to của Lưu Vĩ Hồng

Lưu Vĩ Hồng đây là sợ cô vấp ngã

Đừng thấy người đàn ông này ngày thường hống hách vô lối, kỳ thật rất biết chăm sóc phụ nữ

Đi trên con đường nhỏ gập ghềnh được vài phút, rốt cục có thể nhìn thấy rõ ràng, phía trước là một gò đất rộng, lộn xộn dựng lên rất nhiều túp lều tạm bợ, dưới ánh đèn pin chiếu rọi, có thể nhìn ra được, những túp lều này “đủ hình đủ dạng”, có cái là ván gỗ dựng lên, có cái là gạch và ngói a-mi-ăng hợp thành, còn có cái trực tiếp chính là lều trại. Đương nhiên, không phải là lều trại đúng nghĩa đúng cách, chỉ là giống bộ dáng lều trại, mặt trên vá đắp chằn chịt

Thấy tình hình như vậy, Trịnh Hiểu Yến lại hít một ngụm khí lạnh, ken két nói:

- Đây là chỗ ở của công nhân viên chức thất nghiệp hả?

- Đúng. Nơi này tổng cộng có 213 hộ gia đình đang sống, ước chừng hơn 700 người

Lý Cường lại đơn giản đáp lại

Hoá ra bọn họ sớm đã thăm dò tìm hiểu rõ tình hình này

Trịnh Hiểu Yến lập tức cả giận nói:

- Thật là quá đáng, vì một công ty bất động sản muốn kiếm tiền, liền đuổi hơn hai trăm hộ công nhân viên chức ra khỏi nhà? Ai cho bọn chúng cái quyền này?

- Tự bọn họ cho!

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, lập tức lại thêm một câu.

- Ông đây thiên hạ đệ nhất!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi