QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1050: Gia đình tiểu Tiệp

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Ba người bước thấp bước cao tiến về phía trước, Trịnh Hiểu Yến suýt chút nữa bị trẹo chân, lại tức giận nói:

- Bọn họ làm gì vậy chứ? Mấy trăm người sống ở nơi như thế này, cũng không mắc đèn đường?

Lưu Vĩ Hồng không khỏi thở dài, cười khổ nói:

- Đại tiểu thư, nếu tôi nói cô đần, cô cũng đừng thấy không phục. Trong quy hoạch đô thị, hơn bảy trăm người này cơ bản không tồn tại, điều này cô có biết không?

Thật ra Trịnh Hiểu Yến vừa nói xong cũng biết mình đã nói sai rồi, giống như Lưu Vĩ Hồng nói, giả sử Ủy ban nhân dân thành phố lắp đèn đường trên con đường này, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận những túp lều ở đây. Ủy ban nhân dân thành phố rõ ràng biết thực trạng này đang tồn tại, nhưng lại không hề áp dụng biện pháp xử lý nào, chẳng phải vạch áo cho người xem lưng sao? Các cán bộ có ai không phải là người thông minh, những chuyện dễ hiểu như vậy, đương nhiên họ biết rất rõ.

- Hừ, bọn họ không sợ sớm muộn gì cũng có ngày bị bại lộ sao?

Trịnh Hiểu Yến vẫn còn cứng miệng.

- Bại lộ thì đã sao?

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại một câu.

Trịnh Hiểu Yến rốt cuộc cũng không biết nói gì nữa, không nói thêm nữa.

Đúng vây, lộ thì đã sao?

Ai có thể làm gì được bọn họ?

Cho dù là một Phó cục trưởng Lưu hùng hổ của cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước Quốc vụ viện, đến nói này rồi, có thể thay đổi một chút tình cảnh túng quẫn của những công nhân viên chức mất việc, cũng đã rất giỏi rồi. Nói tới việc truy cứu trách nhiệm của những cán bộ liên quan, đâu có nói dễ dàng như vậy?

Mạng lưới quan hệ phức tạp này, tuyệt đối không phải nói làm rõ ràng là làm rõ ràng được.

Cũng bởi vì việc truy cứu trách nhiệm của những cán bộ có liên quan khó khăn như vậy, nên những cán bộ có liên quan mới càn quấy như thế, dám ủng hộ cho Công ty Bất động sản Nam Giang đuổi những công nhân viên mất việc đi, cưỡng chế phá bỏ tòa nhà ký túc xá để xây dựng tòa nhà thương mại.

Còn hàng trăm công nhân viên mất việc thấp cổ bé họng và người nhà của họ, trước sự kết hợp của quyền lực và thế lực xấu của xã hội, họ đáng là gì?

Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, những việc vì cưỡng chế mà phát sinh những sự cố xấu ở đời sau, xuất hiện vô số, thậm chí chính quyền cũng không thể ngăn cản nổi, chung quy cũng bởi vì chưa có một cán bộ lãnh đạo chân chính, cho nên những việc như vậy vẫn chưa hề được xử lý. Thật sự cho đến khi sự việc bùng nổ rồi, liền sử dụng biện pháp vô song ‘công nhân thời vụ’. Răn dạy người ta một chút, rồi mọi chuyện lại êm đẹp.

Nhưng bây giờ không phải lúc nói với Trịnh Hiểu Yến những chuyện này.

Khoảng mấy phút sau, cuối cùng cũng vào tới khu lều, một mùi thối theo gió thổi tới. Trịnh Hiểu Yến không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị làm cho chóng mặt, vội vàng lấy tay bịt mũi, rồi nôn khan.

- Mùi gì vậy…

Thật không dễ dàng gì Trịnh Hiểu Yến mới bình tĩnh lại, thở hồng hộc nói.

Cảm giác nôn khan, thật không dễ chịu gì.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Đây là những túp lều tạm bợ, không có đường thoát nước, không có nhà vệ sinh. Mấy trăm người sống ở đây, đương nhiên mùi hương cũng không thể dễ chịu được. Đi thôi, vào xem thử…

- Tôi…

Trịnh Hiểu Yến do dự, không biết có nên đi theo vào hay không, thật sự cô đã bị mùi thối này dọa chết khiếp. Nhưng nếu để một mình cô đứng ở nơi tối như mực này, cho dù Trịnh đại tiểu thư lớn gan, lại có Nhu đạo, cũng cảm thấy kinh sợ.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Nếu cô thật sự chịu không nổi, vậy để Lý Cường đưa cô về trước, đợi lát nữa đến đón tôi cũng được.

Trịnh Hiểu Yến lập tức lắc đầu, nói:

- Vậy không được, anh ở đây không quen biết, tuyệt đối không thể đi một mình. Tôi chịu khó một chút vậy.

Nói xong, Trịnh Hiểu Yến liền lấy từ trong bóp nhỏ của mình ra một cái khăn ướt thơm, đưa lên mũi ngửi ngửi, để mùi thơm át đi mùi thối, tuy hiệu quả không tốt lắm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Toàn bộ khu lều đều rất lộn xộn, vốn dĩ là nơi tạm thời dựng lên để trú thân, cơ bản không thể nói đến quy hoạch hay không quy hoạch. Tuy nhiên những ‘đường phố’ cơ bản cũng có, hơn nữa còn đủ rộng để hai ba người cùng đi.

Trong những túp lều nhỏ có những ánh sáng yếu ớt lọt ra, không cần dùng ánh sáng từ đèn pin, cũng có thể miễn cưỡng thấy đường để đi, dù sao cũng tốt hơn con đường từ bên ngoài vào một chút, có thể thấy những người công nhân mất việc đến sống ở đây, cũng đã có san bằng đơn giản.

Đi về phía trước không xa, liền nghe thấy trong một túp lều nhỏ vang lên một trận ho nặng nề, mùi thuốc bắc xộc đến.

- Lão Đỗ, ngồi dậy uống thuốc đi…

Giọng nói của một người phụ nữ.

Hàng lông mày của Trịnh Hiểu Yến hơi nhíu lại, cô đã nhận ra, giọng nói này chính là của người phụ nữ trung niên trưa nay đã đánh giày cho cô, cũng chính là mẹ của tiểu Tiệp.

Lưu Vĩ Hồng nói đến làm khách nhà tiểu Tiệp, quả thật không phải nói đùa.

Nghĩ vậy, Trịnh Hiểu Yến không khỏi ngẩng đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng. Công việc điều tra chính thức, hôm nay mới bắt đầu, Lưu Vĩ Hồng cả ngày đều có người đi cùng, Long Vĩ Hân và Liễu Tề đi nơi khác điều tra, cũng có người đi cùng giống như vậy, mà hắn làm sao có thể tìm được nhà tiểu Tiệp, điều này khiến Trịnh Hiểu Yến cảm thấy thắc mắc vô cùng.

Chẳng lẽ Lưu Vĩ Hồng còn ột số những người khác cũng âm thầm đến Liêu Trung, trong đoàn đi không phải chỉ có mười một người?

Những nghi ngờ đó cứ luẩn quẩn trong đầu Trịnh Hiểu Yến.

Chỉ là trước mắt, không thể hỏi được gốc gác rõ ràng.

Túp lều của nhà tiểu Tiệp, là dùng gạch vụn, ngói và giấy bố dựng lên, diện tích rất nhỏ, cũng chỉ khoảng mười mấy m2. Cửa không đóng, bên ngoài lều có một bếp than, bên trên có đặt một ấm nước. Vừa mới đến trước của, liền có một luồng khí nóng ập tới. Trời mùa nóng, chen chúc trong một túp lều như thế này, sự nóng nực không cần nói cũng có thể hình dung được.

- Chào anh, cho hỏi đây có phải là nhà của đồng chí Đỗ Hải không?

Lưu Vĩ Hồng đứng ngoài cửa túp lều, nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi.

Túp lều này, cũng chỉ cao hơn so với Lưu Vĩ Hồng một chút, Lưu Vĩ Hồng vừa đưa tay là có thể với tới mái ngói trên nóc lều.

- Ai vậy?

Phùng Thục Mai – người phụ nữ trung niên liền cảnh giác hỏi.

- Chị à, là tôi, người mà lúc trưa chị đánh giày giúp.

Trịnh Hiểu Yến liền đáp.

Trời tối om như vậy, mấy người không mời mà đến tự nhiên gõ cửa, Phùng Thục Mai trong lòng đương nhiên rất căng thẳng, lúc này, nên để đồng chí Trịnh Hiểu Yến trả lời, sẽ dễ đánh tan tâm lý phòng bị của bọn họ hơn.

- Chà, chào cô chào cô…

Phùng Thục Mai vội vàng từ trong lều đi ra, nhanh miệng nói, vừa ra khỏi của đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như Lưu Vĩ Hồng, lại bị dọa chết khiếp, không tự chủ lùi về phía sau một chút.

- Ông chủ… các anh có chuyện gì vậy?

Một lúc sau, Phùng Thục Mai mới sợ hãi hỏi, ngọn đèn rất mờ, không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cô, có lẽ cũng rất sợ hãi.

Nếu là ban ngày, có mấy người rõ ràng không phải là người nơi này đến đây, có lẽ còn có thể chấp nhận được, nhưng đêm hôm như thế này, mấy người Lưu Vĩ Hồng đột nhiên xuất hiện, bảo người ta làm sao không căng thẳng được?

Lưu Vĩ Hồng nhã nhặn đáp:

- Chị Phùng, chào chịu, tôi họ Lưu, là cán bộ thuộc Quốc vụ viện, đến đây để điều tra về việc ngừng sản xuất của Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 và tình hình đời sống sinh hoạt của những công nhân viên chức bị mất việc.

- Chào anh chào anh, lãnh đạo Lưu, chào anh…

Phùng Thục Mai lại liên tục nói, giọng nói vẫn rất sợ hãi, chứ không vì chức vụ của Lưu Vĩ Hồng mà xúc động.

- Chị Phùng, mong chị đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ tìm hiểu tình hình, không có ý gì khác, xin hỏi, chúng tôi có thể vào nhà ngồi được không?

- À… mời vào mời vào…

Phùng Thục Mai do dự một lúc, mới quyết định mời họ vào nhà.

Cho dù thế nào, để khách đứng ở ngoài là không được. Hơn nữa, bây giờ trong nhà đã ra hình dạng thế này rồi, cho dù mấy người Lưu Vĩ Hồng là người xấu, cũng có thể làm gì được? Nơi này, ngay cả kẻ trộm cũng không muốn đến.

Có cái gì để mà trộm đâu!

Sau khi xác định trong nhà mình cũng không có cái gì đáng giá, Phùng Thục Mai liền không sợ nữa.

Lưu Vĩ Hồng cúi đầu bước vào.

Lúc ở ngoài cửa, hắn cũng đã có thể nhìn bao quát được bố trí bên trong căn lều, là một căn lều rất nhỏ, mặt tường phía trong, đặt một chiếc giường trúc, một người đàn ông nằm bên trên, ho không dứt, dường như đang mắc bệnh.

Ngoài ra, còn có một cái bàn nhỏ và mấy cái ghế gỗ.

Căn lều rất nhỏ, khoảng chục m2, một bên kia, còn trổ một cái cửa sổ, dùng bức màn vải để ngăn ra, có lẽ bên kia là chỗ tiểu Tiệp nằm ngủ, cũng có thể bỏ được một cái giường.

- Lãnh đạo Lưu, cô… cô phóng viên, mời ngồi mời ngồi!

Phùng Thục Mai luôn miệng mời, cũng giống như tiểu Tiệp, cho Trịnh Hiểu Yến là người làm nghề phóng viên.

Lưu Vĩ Hồng không vội ngồi xuống, đến bên giường, nhẹ nhàng hỏi:

- Ông Đỗ?

Người đàn ông nằm trên giường mang một cặp kính, khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Vĩ Hồng. Trên trần nóc lều, có mắc một cái đèn nhỏ, có lẽ cũng khoảng 15W, ánh đèn quá mơ hồ, không thể nhìn rõ được khuôn mặt người đàn ông, chỉ có thể nghe được tiếng thở của lão.

- Phải… là tôi, tôi là Đỗ Hải, xin hỏi anh là?

Người đàn ông mang kính thở dốc một lúc, cuối cùng cũng có thể nói được một câu.

- Tôi là Lưu Vĩ Hồng, là người phụ trách của cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, được sự ủy thác của các lãnh đạo Quốc vụ viện để đến An Bắc điều tra về tình hình cải cách doanh nghiệp Nhà nước. Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 An Bắc, là trọng điểm điều tra của chúng tôi. Ông Đỗ, trước đây ông là kỹ sư trong nhà máy phải không?

Lưu Vĩ Hồng đứng trước giường, nhẹ nhàng nói.

- Đúng, trước đây tôi là kỹ sư cơ khí trong nhà máy… Anh, anh thật sự là lãnh đạo lớn của Quốc vụ viện?

Giọng nói của Đỗ Hải rõ ràng có vẻ không tin.

Tuy lão không biết cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện là một cơ quan có tính chất và cấp bậc như thế nào, nhưng nếu đã mang danh Quốc vụ viện, có lẽ đơn vị nào cũng rất lợi hại. Mặc dù trong căn lều nhỏ ánh sáng rất yếu ớt, nhưng cũng có thể nhận ra, Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ, chỉ nghe giọng nói thôi cũng có thể xác định được một chút rồi. Một người lạ còn trẻ tuổi, đột nhiên đến căn lều của lão, nói với lão hắn là lãnh đạo từ Quốc vụ viện đến, bảo Đỗ Hải trong lúc nhất thời, làm sao có thể tin hoàn toàn được?

Lưu Vĩ Hồng cười cười, lấy thẻ công tác từ trong áo ra, đưa cho Đỗ Hải, nói:

- Ông Đỗ, mong ông đừng nghi ngờ, đây là thẻ công tác của tôi, ông xem đi.

- Xin lỗi, tôi, mắt tôi không tốt lắm…

Lý Cường nghe vậy, lập tức bước lên, mở đèn pin ra, chiếu vào thẻ công tác đó.

- Lưu Vĩ Hồng… cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, chức vụ, Phó cục trưởng thường trực… Chủ trì công tác hàng ngày…

Dưới ánh sáng của đèn pin, Đỗ Hải chậm rãi đọc những thông tin trên tấm thẻ công tác lên.

CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ

Merry Christmas And Happy New Year

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi