QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1053: Ván bài chính trị thật sự

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Căn cứ theo tình hình điều tra bước đầu của chúng tôi, việc phá sản của Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 và Nhà máy nồi hơi Huy Thánh, đều có mối liên quan nhất định đến Công ty Bất động sản Đại Giang dưới tay Hàn Vĩnh Quang. Hai nhà máy này, đều có lịch sử lâu dài, và cùng nằm ở vùng trung tâm thành phố An Bắc. Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc có hơn năm ngàn công nhân, diện tích đất chiếm hơn một ngàn mẫu, Nhà máy nồi hơi Huy Thánh diện tích nhỏ hơn một chút, nhưng cũng có khoảng một ngàn công nhân, diện tích đất khoảng hai trăm mẫu, hai nhà máy này cộng lại, riêng đất cũng đã hơn 80.0000 m2, hơn nữa đều nằm trong vùng đất vàng. Nếu có thể nắm trong tay hai mảnh đất này, thì số tiền thật sự rất nhiều, con số không thể tính nổi. Bất động sản Đại Giang không cần làm gì, chỉ cần bán hơn 80.000m2 đất này thôi, ít nhất cũng có thể kiếm được hàng chục thậm chí trăm triệu tệ.

Long Vũ Hiên tiếp tục báo cáo tình hình điều tra của mình.

Một trăm triệu!

Một trăm triệu những năm 94, so sánh giá cả, có thể tương đương với mấy tỷ đời sau, tuyệt đối là một khối tài sản khiến ai cũng phải phát điên, hèn gì Hàn Vĩnh Quang bán sức cho chính quyền như vậy, không quan tâm đến hậu quả, không quan tâm đến cái giá phải trả.

- Vậy bọn họ có dự định thế nào với Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 và Nhà máy nồi hơi Huy Thánh?

Một vị cán bộ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên giường không nhịn nổi hỏi.

Lúc này cục Giám sát có đến ba mươi mấy nhân viên, đều là những cán bộ đắc lực mà Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đã chọn lựa kỹ càng, Lưu Vĩ Hồng rất kỳ vọng vào họ, một lần nữa nhấn mạnh phương thức làm việc của mình, bảo mọi người cứ phát biểu ý kiến, chỉ cần có lợi cho công việc, bất kỳ ai cũng có thể phát biểu ý kiến và suy nghĩ của mình.

Long Vũ Hiên nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:

- Ý kiến ban đầu của Ủy ban nhân dân thành phố An Bắc, là cho hai nhà máy này phá sản hết, tái cơ cấu lại. Thay đổi địa điểm, chuyển qua Khu công nghiệp nằm ở ngoại thành. Đất của hai nhà máy đó, toàn bộ bán đi, lấy đó làm tiền bồi thường sau khi phá sản và vốn để tái cơ cấu lại.

Lưu Vĩ Hồng hơi vuốt cằm, nói:

- Về lý, biện pháp này khả thi.

Liễu Tề nói chen vào:

- Nhưng, xây dựng nhà máy mới thì nhà máy cũ nhất định phải đóng cửa đã, nếu không, chính là hại công lợi tư.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Căn cứ theo tình hình thị trường hiện tại và phân tích theo lực lượng kỹ thuật và sức sản xuất thực tế của hai nhà máy này, cả hai nhà máy hoàn toàn không cần thiết phải phá sản để tái cơ cấu, chỉ cần tổ hợp lại một chút nữa là có thể tiếp tục hoạt động rồi.

Liễu Tề gật đầu, nói:

- Tôi cũng nghĩ vậy.

- Ha ha, cậu là người làm kinh doanh chuyên nghiệp, cậu còn nói có thể, thì chắc chắn là có thể rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, thuận miệng khen ngợi Liễu Tề một câu.

Liễu Tề liên tục xua tay, ngượng ngùng nói:

- Phó cục trưởng, đừng nói như vậy, người khác nói thì tôi xem như khích lệ, còn anh nói, tôi lại xem như châm chọc…Trước mặt anh, tôi nào dám xưng là người lành nghề?

Đối với Liễu Tề mà nói, Lưu Vĩ Hồng là lãnh đạo, lại là ‘người dẫn dắt’, có rất nhiều quan niệm quản lý doanh nghiệp của y, đều có từ Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cười khoát khoát tay.

Đây cũng là tác phong từ trước đến nay của Lưu Vĩ Hồng, đối với những cấp dưới mà hắn coi trọng, từ trước đến nay không tiếc lời khen ngợi, cũng như không tiếc việc đề bạt.

- Nói như vậy, trọng điểm bây giờ của chúng ta là đột phá được Hàn Vĩnh Quang này?

Một nhân viên khác xen lời.

Long Vũ Hiên nhẹ nhàng gật đầu, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Theo tình hình mà phân tích, đột phá Hàn Vĩnh Quang, quả thật là một đường tắt. Tuy chỉ là một người dân, không phải cán bộ, nhưng vị trí trung tâm trong mạng lưới lợi ích, trực tiếp hoặc gián tiếp ảnh hưởng đến việc cải cách của rất nhiều doanh nghiệp vừa và lớn. Nếu như mở một bước đột phá trên người y, rất nhiều vấn đề còn tồn tại trong việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước ở thành phố An Bắc cũng như toàn tỉnh Liêu Trung, không thể nói được là được giải quyết triệt để, nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết được một nửa. Nhưng Long Vĩ Hiên đã từng là Bí thư Đảng ủy Công an, là một công an lâu năm, trong lòng y biết rõ hơn ai hết, Hàn Vĩnh Quang là tên lưu manh xuất thân thấp bé, hoàn toàn không có gia đình, nhưng có thể đạt được địa vị như hôm nay, hiên ngang xưng mình là ‘Thị trưởng ngầm’ của thành phố An Bắc, tuyệt đối không đơn giản. Những tập đoàn lưu manh mà y có liên quan, đạt đến số lượng ngàn người, Cục trưởng Công an thành phố ngang nhiên bao che cho y tung hoành, tất cả những điều này, đều chứng minh muốn hạ y, tuyệt đối không phải chuyện dễ.

Nếu Lưu Vĩ Hồng nhậm chức ở An Bắc, thì cũng giống như ở Cửu An, nắm quyền lớn trong cơ quan chính trị pháp luật của thành phố An Bắc, có lẽ việc hạ Hàn Vĩnh Quang cũng không phải quá khó. Nhưng bây giờ Lưu Vĩ Hồng chỉ là một ‘vị khách’, cơ quan chính quyền của An Bắc cũng như tỉnh Liêu Trung, đều nằm trong tay người khác, cho dù là lấy chứng cứ hay điều tra, đều rất khó khăn.

Cần biết tình hình thao túng ở Cửu An, lúc cuối cùng phát động tổng tiến công, cũng phải mượn sự ủng hộ của Đảng ủy Công an tỉnh Sở Nam, Bí thư Đảng Ủy Công an Tỉnh ủy Bùi Võ Quân đích thân trấn thủ, triệu tập hơn một ngàn cảnh sát và cảnh binh, cuối cùng mới có thể càn quét sạch sẽ những thế lực lưu manh như Cửu An.

Quy mô của nhóm lưu manh của Hàn Vĩnh Quang, nhóm lưu manh ở Cửu An hoàn toàn không thể so sánh được, bản thân Hàn Vĩnh Quang, còn là khách quý của những vị cán bộ cao ở tỉnh, điều này, bọn lưu manh như Thẩm Vân Thiên ở Cửu An không thể so sánh được.

Nếu nói, Thẩm Vân Thiên chỉ đang ở ‘giai đoạn bắt đầu’ của xã hội đen, thì Hàn Vĩnh Quang đã bước vào ‘giai đoạn cao cấp’, y và nhóm lưu manh của y, là những tên xã hội đen thực sự.

Huống hồ, chức vụ hiện nay của Lưu Vĩ Hồng, lại là Phó cục trưởng cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, không phải là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An. Hắn đến An Bắc để điều tra, là vì chỉ đạo công tác cải cách doanh nghiệp Nhà nước, không phải đến để dẹp loạn. Vừa ra mặt đã ra tay với Hàn Vĩnh Quang, không tránh khỏi việc bị người khác hiểu lầm, Lưu Vĩ Hồng chỉ còn biết âm thầm làm đối thủ của bọn lưu manh!

Đây cũng không phải thủ đoạn chính trị đúng đắn trong ván bài chính trị.

Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy hứng thú hỏi cán bộ kia:

- Vậy cậu nói thử xem, phải làm thế nào mới đột phá được Hàn Vĩnh Quang?

- Điều này…

Người cán bộ kia liền không biết nói thế nào nữa.

Đúng vậy, Hàn Vĩnh Quang làm điều ác là rõ ràng, hầu như hơn một nửa người dân của thành phố An Bắc đều biết y là một tên đầu sỏ xã hội đen lớn nhất trong tỉnh Liêu Trung, nhưng cho dù nói như thế nào, bắt người cũng cần phải có chứng cứ, cũng cần có cơ quan có quyền lực ra tay.

Cục công an thành phố An Bắc, cũng không thể phục tùng mệnh lệnh của Phó cục trưởng Lưu của cục Giám sát.

- Cho nên nói, có những việc, nhìn qua rất đơn giản, nhưng khi làm, mói biết không hề dễ dàng.

Lưu Vĩ Hồng cười dạy bảo một câu, sau đó nghiêm túc nói:

- Cho dù như thế nào, mấy ngày điều tra khảo sát này, cũng đã rất có hiệu quả, mọi người cứ tiếp tục phát huy. Tranh thủ tìm hiểu rõ ràng tình hình thêm một chút. Chúng ta càng nắm bắt chi tiết tình hình, quyền chủ động lại càng lớn.

- Vâng, Phó cục trưởng.

Tất cả những người tham gia hội nghị cùng đồng loạt nói.

- Liễu Tề, nói một chút về những tình hình phía cậu tìm hiểu được đi.

Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng sang Liễu Tề.

- Vâng…

Liễu Tề gật đầu, đang chuẩn bị báo cáo, điện thoại của Lưu Vĩ Hồng đang đặt trên bàn, lại đột ngột vang lên.

Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại, nhấn nút nghe, rồi nói:

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.

- Phó cục trưởng Lưu, tôi là Đỗ Hải…

Đầu dây bên kia trầm tư một lúc, rồi mới vang lên giọng nói chần chừ của Đỗ Hải.

- Xin chào, ông Đỗ.

- Phó cục trưởng Lưu, xin hỏi bây giờ anh có thời gian không?

- Có.

Lưu Vĩ Hồng đáp không chút do dự.

- Vậy, tôi và một người bạn muốn đến gặp anh.

- Được, rất hoan nghênh, ông Đỗ, ông qua đây tiện không? Hay là như thế này đi, bây giờ ông đang ở đâu, tôi cử người đến đón ông, chính là người mà mấy ngày trước ông cũng đã gặp, là đồng nghiệp của tôi.

Đỗ Hải chần chừ một chút, rồi nói một địa chỉ, cũng ở Khu công nghiệp Bắc Lộ, một khu nhà ký túc xá của công nhân viên Nhà máy cơ khí hạng nặng 2.

Cúp máy, Lưu Vĩ Hồng lập tức bảo Lý Cường đến Khu công nghiệp Bắc Lộ đón Đỗ Hải và người bạn của lão.

Lý Cường là quân nhân chuyên nghiệp, năng lực ‘phá án’ rất mạnh, cho đến ngày hôm nay, các đồng chí trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Liêu Trung và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố An Bắc không hề biết Lý Cường đã tự mình chuẩn bị một chiếc xe, đã thực hiện không biết bao nhiêu lần ‘hành động ngầm’. Về phần Vương Mão, Triệu Tung và Hà Mẫn, thì càng không có người biết đến sự tồn tại của họ.

Lý Cường nhận lệnh rồi đi.

Lưu Vĩ Hồng lập tức kết thúc cuộc họp hội ý, chỉ để Long Vũ Hiên, Liễu Tề và Trịnh Hiểu Yến lại.

Đợi các đồng chí khác vừa đi khỏi, Lưu Vĩ Hồng liền chau mày. Mấy ngày hôm nay, Lưu Vĩ Hồng không chỉ điều tra ở An Bắc, tình hình phía Bắc Kinh, cũng liên tục được truyền đến. Hắn chưa từng mất liên lạc với mấy người anh em Hồ Ngạn Bác, Trình Huy, Cao Thăng. Trong đó điều khiến Lưu Vĩ Hồng quan tâm nhất là, ngày hôm trước Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn đã đến Bắc Kinh, gặp Thủ tướng Vương Bỉnh Trung.

Phải nói, Cao Thụ Sơn thân là Chủ tịch tỉnh Liêu Trung, gặp mặt Thủ tướng của Quốc vụ viện, báo cáo tình hình công việc của tỉnh Liêu Trung, cũng là một việc bình thường. Nhưng lại đúng lúc Lưu Vĩ Hồng đang tiến hành điều tra ở tỉnh Liêu Trung, bảo Lưu Vĩ Hồng đừng có suy nghĩ gì khác, đương nhiên là điều không thể được. Giác ngộ chính trị của Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải thấp đến như vậy.

Xem ra, Cao Thụ Sơn rất cảnh giác đối với việc thành lập cục Giám sát và tỉnh Liêu Trung lại là mục tiêu điều tra này.

Theo lý mà phân tích, hành trình ở tỉnh Liêu Trung là do cục Giám sát ‘mở đường’, chắc chắn phải làm ra chút động tĩnh, giả sử không có động tĩnh gì, chẳng những cục Giám sát mất tiếng tăm, Phó Thủ tướng Hồng cũng sẽ rất mất mặt.

Thể diện của Lưu Vĩ Hồng cũng không lớn lắm, hắn có mất mặt hay không, Cao Thụ Sơn không quan tâm. Nhưng Phó Thủ tướng Hồng đâu phải bình thường?

Hành động này của Cao Thụ Sơn, khiến Lưu Vĩ Hồng cảm nhận được một áp lực rất lớn.

Nói thật, Lưu Vĩ Hồng hy vọng trong cục diện rối loạn của việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước ở tỉnh Liêu Trung, Cao Thụ Sơn chưa liên lụy quá sâu. Mặc dù theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, hành vi của vị Chủ tịch tỉnh Cao này rất không tốt. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không muốn y sẽ là người đứng mũi chịu sào trong việc này.

Đòn thứ nhất kể từ khi cục Giám sát được thành lập, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên phải toàn lực ứng phó, Phó Thủ tướng Hồng cũng rất kỳ vọng vào lần đi Liêu Trung này của hắn. Tìm được mấy con ‘gà’ đủ lớn đem ra giết, kinh sợ thiên hạ, vẫn là sách lược đầu tiên.

Nhưng vấn đề quan trọng là, Cao Thụ Sơn không phải ‘gà’, y là khỉ, hơn nữa là con khỉ lớn!

Đòn thứ nhất, nếu trực tiếp đánh vào Cao Thụ Sơn, Phó cục trưởng Lưu thật sự vẫn chưa chắc chắn được. E rằng ngay cả Phó Thủ tướng Hồng, cũng còn chưa thể chắc chắn được!

Khó khăn rất lớn!

Tới cấp bậc cán bộ cao như Cao Thụ Sơn, tuyệt đối không thể dựa vào một chút vấn đề về kinh tế hay vấn đề về phương diện khác để có thể đánh gục được. Đó là một ván bài chính trị thực sự, phải dùng toàn lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi