QUAN GIA

Nhìn qua cũng coi như là một quy hoạch phát triển kinh tế toàn tỉnh có bài bản, trong nháy mắt, liền cho Lưu Vĩ Hồng nói đến không đúng tý nào. Ra vẻ mới là nói một vấn đề tài nguyên khoáng sản, mặt khác còn chưa từng đề cập tới

Nhưng Chu Kiến Quốc cảm thấy, Lưu Vĩ Hồng thật sự không có nói chuyện giật gân, quả thật nói rất có đạo lý, có chuyện như vậy

- Ừ, rất có đạo lý. Hôm qua tôi cũng cùng Đặng Trọng Hòa đề cập qua mấy vấn đề này, đương nhiên, không có tỉ mỉ như cậu nói. Chủ tịch huyện Đặng nói, đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Muốn kinh tế của huyện Lâm Khánh thực hiện phát triển cách thức vượt qua, thì phải có đầu tư tài chính số lượng lớn. Tài chính huyện khẳng định lấy không ra khoản tiền này, thu hút đầu tư không hiện thực. Lâm Khánh chúng ta là địa khu đất liền hẻo lánh, giao thông không tiện, khách thương lớn sẽ không tới đây. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể phát động tài chính dân gian

Chu Kiến Quốc nhíu mày nói.

Kỳ thật đây chính là câu nói giành thể diện, hôm qua Chu Kiến Quốc cũng thật sự không có đề xuất nghi ngờ gì về quy hoạch phát triển này với Đặng Trọng Hòa. Những lời này, là bản thân Đặng Trọng Hòa giải thích với Chu Kiến Quốc, nhằm khiến quy hoạch của bản thân làm ra hoàn toàn hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể bắt bẻ

- Về phần tài nguyên khoáng sản, không thể dễ dàng phát động tài chính dân gian. Nói thật, vốn tư nhân của nước ta, trước mắt căn bản không thành thục. Lính đánh thuê là bức chân dung duy nhất của họ. Trách nhiệm xã hội, có thể tiếp tục phát triển những thứ này, họ căn bản sẽ không đi suy xét. Nhưng những nhân tố này, chính phủ là nhất định phải suy tính

Lưu Vĩ Hồng nói xong, đứng dậy pha ly trà cho bản thân. Một hơi nói nhiều như vậy cũng có chút khát nước

- Vậy theo ý cậu, nên làm thế nào?

Chu Kiến Quốc càng ngày càng có hứng thú, nhìn thần thái của Lưu Vĩ Hồng, thằng nhóc này dường như có chủ ý của bản thân. Chu Kiến Quốc rất muốn nghe xem chủ ý này, xưa nay rất nhiều sự tình nói rõ, Lưu Vĩ Hồng trên sự tình trọng đại như vậy, dường như còn chưa bao giờ nói khoác. Hoặc là không nói, một khi nói rồi, dường như nói ra nhất định trúng!

Lưu Vĩ Hồng bưng ly trà uống một ngụm, lại ngồi xuống bên cạnh Chu Kiến Quốc, nói:

- Tổng thể mà nói, với kinh tế khoáng sản là phương hướng phát triển chủ yếu của vài năm sau, điểm xuất phát này không sai. Nhưng tôi cho rằng, tài nguyên khoáng sản không thể tái sinh, quyền khai thác và tiêu thụ nhất định phải nắm trong tay chính phủ. Chúng ta nên thành lập một cơ cấu chuyên môn, thống nhất quản lý khai thác và tiêu thụ tài nguyên than đá. Một công ty tài nguyên than đá đại hình, nhà nước hóa. Chính phủ phải chiếm phần lớn. Có thể thích đáng thu hút một phần tài chính dân gian, nhưng không thể chiếm cổ phần lớn. Toàn bộ quyền sở hữu và quyền quản lý của công ty đều phải nắm trong tay chính phủ. Vốn tư nhân tham dự quản lý. Công ty nhà nước này, hẳn là chế độ cổ phần, chính phủ chủ đạo, phái người quản lý. Đại diện tài chính khác, có thể thành lập hội đồng giám sát, công ty giám sát vận tác

Chu Kiến Quốc cẩn thận suy nghĩ lời nói của Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Chủ ý này khả thi. Quyền quản lý và quyền kinh doanh trong tay chính phủ, thu thuế và lợi nhuận sẽ chạy không thoát, đây là nguồn tài chính rất quan trọng. Có nguồn tài chính này thì linh hoạt hơn, muốn xây dựng cơ sở cũng có tiền

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Bí thư nhìn xa trông rộng, đúng là đạo lý này. Nói thật, Lâm Khánh chúng ta, có lẽ nói là toàn bộ địa khu Hạo Dương đều rất lạc hậu. Vốn chính là miền núi mà, nếu không phải khoáng sản cũng sẽ không phong phú như vậy. Chúng ta xây dựng cơ sở, so sánh với thành phố phát đạt địa khu phát đạt thật sự, kém xa vạn dặm. Xây dựng cơ sở làm có tốt hay không, là điều kiện tiên quyết kinh tế có thể phát triển hay không. Kinh tế muốn phát triển, thành phố phải thay đổi, nông thôn phải giàu có, từng cái cọc đều phải tốn tiền. Không có một nguồn tài chính thu vào ổn định, đơn thuần dựa vào thu thuế, dựa vào các chi phí phân chia, nhiều lắm là duy trì cân bằng thu chi mà thôi, không thể có dư tiền dư gạo để xây dựng

Chu Kiến Quốc bị Lưu Vĩ Hồng nói đến gật đầu hưng phấn

Nếu Chu Kiến Quốc hiểu rõ địa phương, tất nhiên sẽ không dễ dàng hưng phấn như vậy

Chẳng phải chỉ vừa mới lên làm Bí thư huyện ủy sao? Nhất thời không nhìn ra tiền đồ tốt đẹp, tất nhiên phải hưng phấn không ngừng

Tuy nhiên, Chu Kiến Quốc rất nhanh lại nhớ tới sự thật bên trong, nhíu mày nói:

- Mấu chốt là tài chính! Tài chính làm sao đến là trọng điểm!

Nói xong, Chu Kiến Quốc lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong mắt thoáng qua biểu hiện hy vọng

Lưu Vĩ Hồng liền cười, nói:

- Bí thư, tiền thật sự không là vấn đề. Tôi cũng thật chưa thấy qua, giữ một tòa bảo sơn mà sầu tiền. Tôi suy đoán, tài chính huyện quả thật là đủ, có thể đem tiền lương của cán bộ công nhân viên chức phát đầy đủ coi như rất tốt rồi. Chuyện này chúng ta không nghĩ cách, có khó khăn, tìm cấp trên. Bí thư, chúng ta đem quy hoạch tổng thể lấy ra trước, báo cáo với địa khu và tỉnh. Chỉ cần cấp trên duyệt, thì có cách xử lý được một phần tài chính. Đây là một thử nghiệm mới, tôi tin rằng lãnh đạo địa khu và tỉnh đều có hứng thú. Ngoài ra, chúng ta có thể tìm ngân hàng nghĩ cách, xem có thể nhập vào một phần tài chính hay không. Tài nguyên than đá của Lâm Khánh phong phú, đây là chuyện mọi người đều biết, chỉ cần kinh doanh thích đáng, triển vọng là có thể mong muốn. Tôi thấy, bên ngân hàng cũng sẽ động lòng. Có hai khoản tài chính này rồi, chúng ta mới thích đáng dung hợp bộ phận tài chính dân gian, trên căn bản cũng không chênh lệch nhiều!

Lưu Vĩ Hồng nói vậy, chẳng qua là thủ đoạn thao tác rất tầm thường, nghe vào tai của Chu Kiến Quốc lại như xối nước lên đầu, hưng phấn đến đứng lên, bước đi thong thả trong văn phòng

- Tốt, tốt, tôi thấy chủ ý này tốt, có thể làm được

Chu Kiến Quốc tay phải nắm thành nắm đấm, không ngừng gõ vào lòng bàn tay trái, liên tục nói.

- Ngoài ra, trên phương án quy hoạch tài chính huyện, về phần sau này làm thế nào xúc tiến nông thôn kinh tế phát triển, cũng không có phương pháp quá cụ thể có hiệu quả, trên căn bản coi như sơ lược

Kỳ thật, đây mới hẳn là trọng điểm. Lâm Khánh là huyện lớn nông nghiệp, trên 80% nhân khẩu là nhân khẩu nông nghiệp. Phát triển kinh tế, không coi trọng nông thôn, mọi thứ phồn vinh, đều là hư ảo, cũng không trải qua được điều tra. Sự chú ý của chúng ta, không thể chỉ đặt trên lượng ít nhân khẩu thị trấn

Lưu Vĩ Hồng bổ sung nói rõ

Kỳ thật đây mới là chỗ bất mãn nhất của hắn đối với phương án quy hoạch của Ủy ban nhân dân huyện. Dù sao làm công ty khai thác mỏ đại hình, toàn quốc cũng chưa có tiền lệ, Đặng Trọng Hòa không nghĩ tới, cũng không trách ông. Tập đoàn khai thác mỏ đại hình xuất hiện, chiếu theo trí nhớ trong đầu Lưu Vĩ Hồng, hẳn là chuyện sau thế kỷ 21. Nhưng thân là Chủ tịch huyện của huyện nông nghiệp, trong phương án quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế 3 năm, không ngờ cố ý vô tình đã "bỏ sót" nông thôn, chỉ có thể nói, tâm tư theo đuổi "chiến tích số liệu" của Đặng Trọng Hòa quá rõ ràng cũng quá tha thiết

Xem như một điển hình quan liêu đi!

Lưu Vĩ Hồng như thế phê bình phương án quy hoạch của Ủy ban nhân dân huyện, kỳ thực đã phạm đại kỵ quan trường. Nếu như Lưu Vĩ Hồng chỉ là một chàng trai bình thường vừa mới bước vào quan trường, cho dù là thân tín của Chu Kiến Quốc, cũng quả quyết sẽ không làm vậy

Mời mới đến huyện Lâm Khánh, thì chui vào chỗ chết đắc tội Chủ tịch huyện, nói thế nào cũng không được

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng không phải người bình thường. Hắn có lý tưởng và hoài bão của bản thân. Chu Kiến Quốc tạm thời còn không bị "điển hình truyền thống" quan lieu đồng hóa, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy cần phải nắm lấy cơ hội này, đem quan niệm của bản thân "dung nhập" cho Chu Kiến Quốc. Thông qua Chu Kiến Quốc, có lẽ có thể sớm một bước thực hiện lý tưởng trong lòng hắn

Về phần phạm vào điều kiêng kỵ cũng mặc kệ

Chu Kiến Quốc chấp nhận, nói:

- Vậy đi, Vĩ Hồng, cực khổ cho cậu một chút, làm ra một phương án mới, làm tỉ mỉ chút. Tôi cùng Chủ tịch huyện Đặng và lãnh đạo khác trong huyện thương lượng nữa

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đồng ý.

"Kết quả" này cũng là sớm đã đoán trước, cũng coi như là tư duy theo quán tính của Chu Kiến Quốc

Lưu Vĩ Hồng làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, chấp nhận nhiệm vụ bố trí của Chu Kiến Quốc, lập tức trở về văn phòng của hắn, mở máy vi tính, bắt đầu mân mê phương án này. Tổ thư ký văn phòng huyện ủy huyện Lâm Khánh, toàn bộ đều được bố trí máy vi tính. Ở phương diện văn phòng vi tính hóa, ý thức khá vượt mức quy định.

Lưu Vĩ Hồng mới đến, đối với tình hình của huyện Lâm Khánh căn bản còn là không biết gì cả, muốn làm một quy hoạch phát triển kinh tế toàn diện, chẳng phải đơn giản như vậy. May mắn có phương án quy hoạch tài chính huyện làm tham khảo, Lưu Vĩ Hồng chỉ là nhằm vao vài chỗ trong đó hắn cho rằng không hợp lý để tiến hành chỉnh sửa, phương án tổng thể không cần thay đổi, mức độ khó của sáng tác thấp đi rất nhiều

Thà là như thế, phương án này hao tốn thời gian cũng không ít. Sắp tới tết, tất nhiên cũng không thể kéo sang năm sau. Ăn xong cơm tối, Lưu Vĩ Hồng tiếp tục trở về văn phòng tăng ca

Mùa đông khắc nghiệt, trong văn phòng trống trải, lại không có máy điều hòa, đến buổi tối cũng thật sự lạnh cực kỳ, cho dù Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ, thân thể cường tráng, cũng có chút chịu không nổi, mỗi lần cách mười mấy phút thì phải đứng dậy hoạt động gân cốt, bằng không đầu ngón tay và đầu ngón chân sẽ đông cứng

Thời điểm khoảng 9 giờ, bên ngoài văn phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nhìn qua một cái, lại nhìn thấy Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn xuất hiện tại cửa văn phòng

- Chủ nhiệm Vương, còn chưa nghỉ sao?

Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng lên, cười chào hỏi Vương Hóa Văn, thuận tay đóng màn hình mấy vi tính

- A, tôi cũng đi ngang qua, nhìn thấy văn phòng còn sáng đèn liền qua đây nhìn xem… Thế nào, Chủ nhiệm Lưu còn chưa về nghỉ sao?

Vương Hóa Văn hơi kinh ngạc.

Đã trễ thế này, giá rét đông lạnh, Lưu Vĩ Hồng còn ở trong văn phòng làm gì chứ?

- Ha ha, đang xử lý một số văn kiện

- Xử lý văn kiện? Văn kiện gì quan trọng thế?

Vương Hóa Văn như là rất tùy ý hỏi han, đi tới bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Nhìn như tùy ý, kỳ thật trong lòng y rất khẩn trương. Lưu Vĩ Hồng vừa tới, lại là hai mươi mấy tháng chạp, có văn kiện gì quan trọng đáng để tăng ca xử lý? Chẳng lẽ Bí thư Chu có động tác lớn gì?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Cũng không phải văn kiện rất quan trọng. Dù gì bây giờ trở về ký túc xá, cũng không có việc làm. Ti vi cũng không xem được, cân nhắc sớm hoàn thành công tác, cũng bớt đi một tâm sự

Vương Hóa Văn liền biết, bản thân không nên tiếp tục hỏi

Tuy rằng y cố ý muốn làm tốt quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, nhưng trước mắt hai người lại không thân cận như vậy

- Ha ha, chuyện này tôi lại quên rồi. Vậy đi, qua hai ngày, tôi cho người tặng cho cậu một ti vi, ti vi cũ đơn vị dùng qua, đừng chê, cứ dùng tạm trước đi, sau này đổi lại cái mới

Lưu Vĩ Hồng cũng không trì hoãn, mỉm cười nói:

- Cảm ơn Chủ nhiệm Vương quan tâm

Vương Hóa Văn muốn cùng hắn làm tốt quan hệ, hắn làm sao không muốn cùng Vương Hóa Văn làm tốt quan hệ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi