Nghe Ngô Kiến Quốc lớn tiếng hô hào, những người dân ban đầu vốn chưa phục, cũng hơi lắng xuống.
Dân chúng xã Cửu Kiều thực sự rất dũng mãnh, vùng quê hẻo lánh lạc hậu vẫn khá sợ hãi với " Quan gia". Bây giờ người đàn ông trung niên này tự xưng mình là " Bí thư huyện ủy…" Đối với mọi người vẫn rất có lực chấn nhiếp.
Nếu ở thời xưa thì đây chính là là thất phẩm Huyện lệnh.
Người xưa có câu: Phá gia khiến doãn, diệt môn tri huyện!
Bởi vậy có thể thấy được, tri huyện với người dân bình thường là quyền thế ra sao.
Đương nhiên, hiện nay là một xã hội mới, Bí thư huyện ủy là "đầy tớ của nhân dân", không thể lấy quan điểm của người xưa đánh giá. Tuy nhiên có một số "đầy tớ của nhân dân" thường xuyên ức hiếp chủ nhân, nhưng dù sao cũng là xã hội thể chế.
Chu Kiến Quốc thấy như vậy, trong lòng cảm thấy rất phẫn nộ, đi vào bên trong đám người, đứng trên mặt của một tảng đá nói to:
- Các anh em, chúng ta không nên đánh nhau, nó cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, có vấn đề gì, khó khăn gì nên tìm chính quyền, tìm các tổ chức để giải quyết. Bây giờ, xin tất cả mọi người hãy bỏ vũ khí xuống, chúng ta phải đi cứu người trước, đó đều là những người đang bị thương, cũng đều là người thân bạn bè của chúng ta. Bọn họ cũng có cha mẹ, có vợ con, là trụ cột chính trong gia đình, nếu họ đi như vậy để lại mẹ già và con nhỏ thì họ làm sao có thể sống được đây? Mọi người nói xem có đúng không?
Không ai trả lời ông ta, nhưng có rất nhiều ánh mắt không kìm nổi lòng mình hướng về nơi có những người bị thương đang nằm ở đó.
Lưu Vĩ Hồng liếc qua, chỉ nhìn thấy gần mười người đàn ông đang ở trên mặt đất, không rên rỉ. Vài cái đầu chảy máu, trong đó có hai người nằm thẳng tắp, cũng không rên rỉ, không biết là họ đã hôn mê hay là không còn thở nữa.
Thứ nhất, ổn định thế cục. Thứ hai cứu người bị thương.
Biện pháp Chu Kiến Quốc áp dụng rất hợp lý.
- Các vị, chúng ta tụ tập đánh nhau là phạm tội, những phần tử cầm đầu là phải bị bắt vào tù. Nếu như hôm nay đánh chết người, nói không chừng sẽ có người phải đền mạng…
Chu Kiến Quốc vừa nói ra, trong đám người lập tức vang lên ong ong tiếng động. Một số người dân vốn đã định bỏ vũ khí lại không kìm nổi lòng, nắm chặt lấy cái quốc, cái côn trong tay, cảnh giác nhìn Chu Kiến Quốc dường như chỉ cần ông ta có lệnh bắt người là lập tức đứng lên phản kháng.
- Nhưng tôi ở đây là để cam đoan với mọi người, chỉ cần mọi người bỏ vũ khí xuống, tôi liền bỏ qua chuyện cũ, không bắt người, cũng không truy cứu trách nhiệm. Mọi người lập tức hãy bỏ vũ khí xuống, không sẽ lỡ mất thời gian cứu người đang bị thương. Những người đó đều là những người thân của mọi người, mọi người muốn nhìn họ đứt chân, đứt tay, suốt đời tàn phế hay sao? Muốn nhìn thấy họ chết hay sao? Bỏ vũ khí xuống!
Chu Kiến Quốc bỗng hét lớn, rất có uy lực.
Sau tiếng hét, rốt cục cũng có người bỏ côn trong tay xuống.
Việc này sẽ " lan truyền" lẫn nhau. Có người thứ nhất hạ vũ khí xuống thì người thứ hai cũng hạ rất nhanh, tất cả mọi người đều hạ vũ khí xuống, mọi người đều nhìn về phía hòn đá nơi mà Chu Kiến Quốc đang đứng, chờ ông ta quyết định.
- Tốt lắm, mọi người bây giờ ai về nhà nấy, người phụ trách trong thôn sẽ ở lại, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa người bị thương tới bệnh viện, mọi người nên phối hợp một chút, đưa người thân của họ đến cùng tới bệnh viện.
Chu Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm, thân mình lắc một cái, rất nhanh trấn tĩnh lại, truyền lệnh thứ hai.
Ngoài đôi bên đánh nhau bằng binh khí ra, ở trên đỉnh núi vẫn còn một đám người, khoảng chừng hai đến ba chục người, đều ra dáng các cán bộ. Cầm đầu là một tên hơi hói đầu, ưỡn cái bụng to ra, trên mặt da đã có đốm mồi, đúng là Bí thư Khu ủy Giáp Sơn Hoàng Khắc Kiệm, những người khác dường như cũng là cán bộ Khu Giáp Sơn và xã Cửu Kiều, đến sớm một bước, nhưng nếu không có khí thế như vậy của Chu Kiến Quốc thì ngăn chặn không nổi quần chúng, chỉ có thể giương mắt nhìn một bên, lo lắng suông mà thôi.
Hiện giờ Chu Kiến Quốc cũng đã ổn định được thế cục, những người trong thôn cũng đã bỏ vũ khí xuống. Hoàng Khắc Kiệm liền nhanh trí, lập tức dẫn cán bộ thuộc hạ lên phía trước khuyên nhủ người dân trở về nhà.
Bọn họ vốn là cán bộ trong thôn, họ rất quen thuộc với những lãnh đạo của mấy người dân. Rất nhanh chóng đã tìm ra được lãnh đạo trong đám đông, để bọn họ cấp việc cho nhân dân.
Có thể thấy, có rất nhiều " Bộ đội…" đến huyện đều là đã súng vác vai, đạn lên nòng, ngay cả Bí thư huyện ủy cũng đến rồi, hai bên dùng binh khí đánh nhau cũng không dám ngoan cố nữa. Mấy tên " Thủ lĩnh" sau một hồi lưỡng lự, liền nghe theo lời của Hoàng Khắc Kiệm, mỗi người dân đều phải tự quay về.
Sự kiện quần chúng luôn là như vậy, một khi thủ lĩnh đã thay đổi suy nghĩ thì không thể nổi dậy được nữa, cho dù số người có nhiều hơn nữa, giống như rắn mất đầu thì không thể làm gì được, những người dân trong thôn lập tức lại cầm lấy cái cuốc, cái côn, quay về hướng chân núi.
Sỡ dĩ chọn núi Hoa Sơn làm nơi " Quyết đấu" vì ở nơi này là có hai dòng họ lớn tranh nhau " Tổ sơn", đó là nơi cố nhân nhà họ Trương và nhà họ Mã đều được an táng tại vùng này. Thời gian trôi qua, ngày có nhiều người qua đời, "Tổ Sơn" có chút không đủ dùng.
Núi Hoa Sơn cũng là nơi " Quyết đấu" phân rõ ranh giới hai bên, tộc nhà họ Trương thì ở bên trái núi. Hiện tại trở về nhà cũng là phân biệt rõ ràng, mỗi người có một hướng xuống núi, không giống nhau.
Rất nhanh, vừa rồi vẫn còn có người bắt đầu khởi động, âm thanh ồn ào trên đỉnh núi Hoa Sơn đã trở nên tĩnh lặng. Đứng trước đỉnh núi với những đám cỏ rậm rạp xanh tốt gần như hoàn toàn đã được " Dẹp yên", có rất nhiều nơi còn vương lại vết máu, có thể thấy vừa rồi là một hồi kịch đấu rất quyết liệt.
Hoàng Khắc Kiệm lúc này mới đi tới, rất xấu hổ nói với Chu Kiến Quốc:
- Bí thư Chu, thật sự xin lỗi…
Những cán bộ theo sát sau Chu Kiến Quốc đều mang vẻ mặt xấu hổ, nhìn về phía Chu Kiến Quốc vẻ bất an, xảy ra một việc lớn như vậy, mỗi người sẽ có thể bị thiệt một cương vị công tác.
Không đợi Hoàng Khắc Kiệm nói xong, Chu Kiến Quốc liền giơ tay ngăn lại sự "Kiểm điểm" của y, nhíu mày nói:
- Ông Hoàng, bây giờ không phải là lúc kiểm điểm, mau đi cứu người.
Thật là, bây giờ ai còn có thời gian mà nghe những lời nói vô nghĩa?
- Ồ, được rồi…
Hoàng Khắc Kiệm vẻ mặt đầy xấu hổ, vội vàng chỉ huy các cán bộ khu xã cùng với các thủ lĩnh của hai bên đánh nhau đi cứu người.
Thống kê đơn giản một chút, toàn bộ khu đỉnh núi phía trên, tổng cộng là có mười một người dân không thể nhúc nhích được, trong đó có hai người hai mắt đã trắng dã, đã hôn mê bất tỉnh rồi, hình như vẫn còn thở.
Giống như những quy luật của các cuộc dùng binh khí đánh nhau, tự nhiên sẽ không tránh khỏi được có người bị thương, ước đoán có rất nhiều người trên người đều ăn côn bổng, chỉ là bị thương không quá nghiêm trọng, cũng có thể tự mình về nhà được. Nhìn thấy có nhiều bộ đội đến như vậy, dù có là năng động, ai có thể tình nguyện ở lại đây? Miệng Bí thư huyện ủy nói không bắt người, nhưng ai mà biết được có thể có sự thay đổi hay không?
Cầm cái quốc, cái côn kéo bè kéo lũ đánh nhau, bọn họ thực ra không sợ, con người đều có " Tâm lý bầy đàn", nhiều người tụ tập với nhau như thế này " Dũng khí thậm hào", cảm thấy ở thế gian này không có việc gì đáng sợ, thế nhưng nếu bị quan huyện bắt vào tù, lại hoàn toàn là việc khác.
Nhốt trong trại giam không thể như đùa được.
Lại nói tiếp, một trận ẩu đả lớn như vậy mà chỉ có mười người bị thương nặng, không có người chết, coi như là trong cái rủi có cái may. Chu Kiến Quốc nghe nói vậy nhẹ nhõm hơn, trong lòng lúc nào cũng lo lắng, bây giờ cảm thấy thoải mái hơn chút.
- Nhanh, lập tức đem người xuống núi, đưa tới bệnh viện cấp cứu!
Chu Kiến Quốc không nói hai lời, vung tay lên, ra lệnh
Lúc này, Trưởng phòng công an huyện Tưởng Đại Chính rốt cục cũng thở hổn hển chạy tới, nghe xong lệnh của Chu Kiến Quốc, lập tức liền liên tiếp bảo cảnh sát thuộc hạ cứu người.
Cảnh sát và các chiến sĩ cõng những người dân bị thương lên, lại liền để các vật liệu xuống, cầm những cái côn, cái quốc vứt bỏ ở hiện trường, lấy dây lưng của chiến sĩ, tạm thời làm hai cái cáng đơn giản, đặt hai người dân hôn mê lên đó, một đoàn người mang theo người bệnh, chậm rãi đi xuống núi.
Nhìn thấy Hoàng Khắc Kiệm bước thấp bước cao theo sát mình, Chu Kiến Quốc nói với y:
- Lão Hoàng, ông không cần đi theo tôi tới bệnh viện đâu, ông ở lại đây, cùng với mấy cán bộ nữa ở lại đây, tiếp tục xử lý, giải quyết hậu quả. Phải nhớ, không được để người dân nổi dậy nữa, không thì ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Chu Kiến Quốc giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, nhìn chằm chằm Hoàng Khắc Kiệm, ánh mắt nhấp nháy.
Bình thường, Chu Kiến Quốc kiên quyết không thể cùng nói chuyện với Hoàng Khắc Kiệm, Hoàng Khắc Kiệm tuy là cấp dưới của ông ta, dù sao tuổi cũng lớn, gần sáu mươi tuổi rồi, thế nào cũng phải nể mặt ông ta. Hoàng Khắc Kiệm bình thường nếu nghe Bí thư huyện nói những lời nói mau lẹ, sắc mặt nghiêm nghị "khiển trách" như vậy, chỉ sợ trong lòng không phục, thế nhưng lúc này xuất hiện một việc lớn thế này làm Chu Kiến Quốc phải từ xa tới đây, trong lòng Hoàng Khắc Kiệm thấy hổ hẹn, cũng không dám già mồm.
- Vâng, Bí thư Chu, xin ngài yên tâm, nhất định sẽ không tái diễn lại nữa.
Hoàng Khắc Kiệm vội ưỡn ngực đáp.
Chu Kiến Quốc dừng lại, hai mắt sáng ngời nhìn Hoàng Khắc Kiệm, dường như đang suy xét xem những cam đoan của Hoàng Khắc Kiệm có đáng tin được hay không.
Bị ánh mắt nghi ngờ của Chu Kiến Quốc nhìn, Hoàng Khắc Kiệm lại càng lo sợ bất an, để thân mình thẳng ra một chút, dường như là hạ quyết tâm nói:
- Bí thư Chu, ngài yên tâm, tôi đảm bảo là không xảy ra chuyện gì!
Cuối cùng Chu Kiến Quốc chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, tôi tạm tin ông. Lão Hoàng, ông là cán bộ Đảng viên, còn là cán bộ lãnh đạo nữa, thời khắc then chốt này, tuyệt đối không được hồ đồ.
Nói như vậy, thực ra vẫn có chút không được thoải mái.
Hoàng Khắc Kiệm nói:
- Đúng vậy, bí thư Chu, tôi kiểm điểm, kiểm điểm…
Chu Kiến Quốc khoát tay áo nói:
- Không cần kiểm điểm nữa, đi làm việc đi.
- Vâng.
Hoàng Khắc Kiệm xoay người, chủ vài cán bộ, muốn bọn họ cùng với mình đi làm việc. Lường trước được những cán bộ này không phải người tâm phúc của Hoàng Khắc Kiệm, chính là cán bộ phụ trách vùng này, có thể dùng được.
Đoàn người khiêng người bị thương từ núi Hoa Sơn xuống.
Tưởng Đại Chính trong lòng có chút hổ thẹn, vẫn gắt gao đi theo Chu Kiến Quốc, nói nhỏ:
- Bí thư Chu, có một người bị thương, chỉ sợ nhanh cũng không được rồi, hay là đưa vào trạm y tế Cửu Kiều ở gần đây?
Chu Kiến Quốc biến sắc, lập tức hạ quyết tâm:
- Được, đưa vào trạm y tế gần đây, anh nói với bọn họ, phải cố gắng hết sức để có thể bảo toàn được tính mạng của họ, cho dù tàn phế cũng còn tốt hơn là phải bỏ mạng.
- Đến chính quyền xã, anh lập tức gọi điện cho bệnh viện huyện, bảo bọn họ lập tức cử bác sĩ tới.
- Vâng, rõ rồi!