QUAN GIA

Sự kiện dòng họ dùng binh khí đánh nhau lần này, Lưu Vĩ Hồng từ đầu đến cuối đều tham gia, thế nhưng từ đầu đến cuối, Lưu Nhị Ca cũng chỉ như một quần chúng bình thường, chỉ đến màn cuối cùng, hắn mới đưa ra chủ kiến với Chu Kiến Quốc, với thân phận của hắn hiện tại thì vẫn không thể lộ diện được.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng không thể ngờ được rằng, chỉ có vài ngày thôi, sự việc này thật sự đã có liên quan với hắn, mà là quan hệ trực tiếp nữa.

Ngày hôm đó, Lưu Vĩ Hồng đang phải ở trong phòng thư kí bận rộn với một đống bài viết. Chu Kiến Quốc làm Bí thư Huyện ủy, rất hay có những cuộc đại hội lớn nhỏ, chỉ cần là đại hội trong huyện, nhân vật số 1 như ông ta nhất định phải lên tiếng làm chỉ thị. Một số những hội nghị quan trọng còn phải chuẩn bị những bài phát biểu có chuyên môn, đó cũng là nét đặc sắc trong giới quan lại, lãnh đạo mà không làm chỉ thị, sao thể hiện được sự tài giỏi của lãnh đạo.

Thân là phó chánh văn phòng văn phòng Huyện ủy, viết cho Chu Kiến Quốc một bài phát biểu hay là trách nhiệm của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng tuy đảm nhiệm chức vụ hiện tại chưa đầy ba tháng, đã trở thành cây bút khá nổi tiếng trong Huyện ủy, coi như là một "thư kí lão luyện". Khả năng viết bài cũng không có ai qua được Phó chủ nhiệm Lưu.

Điều này như một thứ vô hình bên trong khiến Lưu Vĩ Hồng được thăng chức. Vốn dĩ mà, để cây bút quần chúng làm một cấp trực tiếp, nếu như không có khả năng tuyệt vời, thì vẫn chỉ là kẻ dưới phục tùng mà thôi, lại nói đến việc Lưu Vĩ Hồng trẻ như vậy. Nhìn thấy cây bút Lưu Vĩ Hồng rất có triển vọng, lại xuất thân trong gia đình bậc thầy như vậy, mọi người nhìn vị " Chánh văn phòng nhỏ tuổi này" cũng bắt đầu thay đổi.

Xem ra vị này không chỉ dựa vào mối quan hệ tốt với Chu Kiến Quốc mới vinh dự nhận trong trách này.

Thực ra Lưu Vĩ Hồng không thích viết những bài văn kiểu cách như thế này, nhưng tình thế bắt buộc, không làm không xong, nói thế nào cũng nên làm tốt bổn phận công việc của mình.

Bụng đang đói, định mang mấy đồ điểm tâm ra thì điện thoại trên bàn vang lên.

Là Chu Kiến Quốc gọi hắn lập tức đi vào phòng làm việc.

Lưu Vĩ Hồng liền rời khỏi đống văn chương, tắt màn hình máy tính, nhẹ nhàng đi vào văn phòng Huyện ủy ở bên cạnh.

- Vĩ Hồng đến rồi à, lại đây ngồi.

Lần này, Chu Kiến Quốc có phần khác với ngày trước, sớm đã ngồi ở ghế sô pha tiếp khách chờ Vĩ Hồng, vừa thấy Vĩ Hồng vào, lập tức vẻ mặt lộ ra vẻ tươi cười, liên tiếp chào hỏi.

Lưu Vĩ Hồng thấy có chút kì lạ, hôm nay làm sao thế này?

Không có sự biến đổi đặc biệt, Chu Kiến Quốc không thể như thế này được, Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc đã quen biết nhau được hơn một năm rồi, hắn rất hiểu tính cách của ông ta. Nói chung, Chu Kiến Quốc là một người trọng nghĩa tình.

Thế nhưng sự kì lạ của Lưu Vĩ Hồng tự nhiên lại không thể biểu hiện ở mặt, cười ha hả đi vào, ngồi một bên ngay tại Chu Kiến Quốc, rất tự nhiên mời thuốc lá.

Hiện giờ đẳng cấp hút thuốc của chủ nhiệm Lưu cao lên, hút Đại Trung Hoa.

Vân Vũ Thường bên kia, cứ đến tháng là chuyển tiền vào tài khoản cho hắn. Cửa hàng quần áo của Đường Thu Diệp kinh doanh ngày càng phát đạt, chỉ cần một cái tết, Đường Thu Diệp cũng có thể kiếm được hơn mười nghìn tệ, vui thì được gì chứ, phải gấp rút gửi mười nghìn tệ tiền mặt cho Lưu Vĩ Hồng. Đường Thu Diệp coi Lưu Vĩ Hồng là ông chủ thực sự, cô là bà chủ, kiếm được tiền, đều ngoan ngoãn giao cho Lưu Vĩ Hồng.

Đường Thu Diệp thích tiền, nhưng cô thích Lưu Vĩ Hồng hơn. Nếu nhất định phải có một lựa chọn giữa tiền và Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp sẽ không chút do dự chọn Lưu Vĩ Hồng.

Có một người con trai tài giỏi lại thật lòng yêu thương thì cuộc sống của những người phụ nữ mới thú vị.

Ý nghĩ của Đường Thu Diệp đơn giản như vậy, nhưng lại rất chân thật.

Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng cười đem tất cả tiền trả lại cho Đường Thu Diệp. Hắn không thèm để ý số tiền ấy, chỉ cần người phụ nữ sống vui vẻ là tốt rồi. Đường Thu Diệp một lòng yêu thương Lưu Vĩ Hồng như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng thật sự rất thương cô.

Có tiền rồi, chủ nhiệm Lưu sẽ không xử tệ với chính mình, ăn ngon mặc ấm, tuyệt không kiêng dè thứ gì.

Chu Kiến Quốc cười hì hì đón nhận, dường như tâm trạng rất tốt.

Chẳng lẽ sự kiện ẩu đả đã được giả quyết rồi?

Lưu Vĩ Hồng nghĩ như vậy.

Mấy ngày nay bởi vì dòng họ dùng binh khí đánh nhau đánh chết người, Chu Kiến Quốc vẫn rầu rĩ không vui. Tuy rằng Địa khu cũng không thật sự truy cứu, nhưng Chu Kiến Quốc cảm thấy "phải miễn cương vị công tác" hơn nữa việc kiểm điểm vẫn phải làm, phải tỏ rõ thái độ.

Chu Kiến Quốc cả một đời mạnh mẽ, đường đường là Bí thư Huyện ủy mà phải làm kiểm điểm, cũng làm ông ta cảm thấy khó chịu.

Sự thay đổi tình cảm này có phần hơi kì lạ.

- Ngài nghĩ tới chuyện gì mà vui vậy? Được khen thưởng à?

Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.

Bất luận như thế nào, trong lòng Chu Kiến Quốc cũng có phần cởi mở hơn, ông ta cũng vui hơn. Con người Chu Kiến Quốc này, Lưu Vĩ Hồng rất thích, không chỉ riêng vì cấp bậc của ông ta mà tính cách cũng rất thú vị.

Làm bạn, đôi khi cũng phải chú ý đến duyên phận.

- Ha ha, quả thật rất vui. Tuy nhiên, không phải vì tôi, là vì cậu!

Chu Kiến Quốc rút mấy điếu thuốc, cười ha hả nói, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, càng thêm thân thiện.

- Tôi? Ngài đừng lấy tôi ra đùa nữa, tôi thì có cái gì mà vui chứ?

- Cậu được thăng quan, lẽ nào không nên vui?

Chu Kiến Quốc nhìn hắn, nửa cười như không cười nói.

- Thăng quan?

Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ mãi, có phần không hiểu sở dĩ cấp phó phòng của hắn chưa đầy một năm, làm sao có thể thăng quan được?

Chu Kiến Quốc cười vài tiếng, lập tức ẩn sau vẻ tươi cười đó, mặt hắn vội nghiêm nghị lại nói:

- Vĩ Hồng à, thông qua sự xem xét cẩn thận của Huyện ủy, đã quyết định cử cậu đi khu Giáp Sơn đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo quan trọng, cậu cảm thấy thế nào?

Lưu Vĩ Hồng lập tức choáng váng một chút.

Hắn thật sự là không thể ngờ.

Dù sao thì chính hắn cũng hiểu, tuổi hắn còn quá trẻ,dù có tính toán đâu ra đấy, cũng mới có hai mươi hai tuổi. Ở văn phòng Huyện ủy là phó chủ nhiệm cũng coi như là điều đáng sợ rồi, nếu như đi xuống vùng này làm nhà lãnh đạo Đảng và nhà nước thì quả thực không thể tin nổi. Với cán bộ cấp phó phòng ở tuổi như của hắn thế này phải được ở cơ quan cấp tỉnh mới không thể làm người ta chú ý.

Dù sao các cán bộ phó phòng của cơ quan cấp tỉnh thì cũng là những quan lớn, không có một cán bộ nào tự nói là làm phó phòng, người khác nghe thấy sẽ không thèm để ý.

Nhưng nếu nói ở một nơi nào đó làm Chủ tịch, thậm chí là Bí thư khu ủy vậy cũng phải mở rộng tầm mắt.

Nhìn thấy vẻ không thể tưởng được hiện ra trên mặt Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc rất hài lòng.

Ha ha, cuối cùng cũng làm cho chàng trai này hoảng sợ rồi.

Chu Kiến Quốc rất yêu quý Lưu Vĩ Hồng, chính là có đôi khi cảm thấy hắn rất bình tĩnh, cũng có khi thật cay độc quá mức, không giống như thanh niên hai mươi tuổi, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn ngạc nhiên.

Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng cuối cũng cũng có lúc ngạc nhiên.

- Không phải, cái này...

Lưu Vĩ Hồng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào, dừng một lúc mới nói tiếp:

- Cách lãnh đạo nghĩ tôi thế nào mà muốn tôi đi Khu Giáp Sơn nhận chức?

Chu Kiến Quốc nói:

- Đó là kết quả mà các lãnh đạo đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, chủ tịch Huyện Đặng cũng chính miệng đề xuất.

Lưu Vĩ Hồng lập tức cảnh giác đứng lên, hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, nói:

- Là lời đề nghị của Chủ tịch huyện Đặng?

- Đúng.

Chu Kiến Quốc gật đầu chắc chắc.

- Anh Đặng cho rằng, vấn đề chủ yếu của khu Giáp Sơn không phải ở các thế lực họ tộc, mà là sự lạc hậu về kinh tế, chỉ khi cải thiện kinh tế ở khu Giáp Sơn thì đoàn người có mục tiêu mới, sẽ không thể ngày ngày gây rối đánh nhau được. Điều này cũng rất có lý.

Anh ta chính miệng nói với tôi là đề cử cậu, cảm thấy cậu có khả năng, có con mắt tinh tường trong việc kiến thiết kinh tế, thế nên đề cử cậu đi Khu Giáp Sơn làm Chủ tịch khu, giúp đỡ đồng chí Hùng Quang Vinh làm tốt công việc.

Chu Kiến Quốc cũng không giấu, gọn gàng dứt khoát nói ra nguyên nhân, chỉ có điều như trước không kìm nổi gọi Chủ tịch huyện là " Thầy bói Đặng", xem ra ấn tượng trong lòng Chu Kiến Quốc đối với Đặng Trọng Hòa vẫn không có nhiều sự chuyển biến tốt đẹp.

- Ha hả, Chủ tịch huyện Đặng sao có thể nghĩ tôi như vậy được, anh ấy sao có thể biết được tôi có con mắt tinh tường trong việc thiết kế kinh tế?

Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không tin Đặng Trọng Hòa có ý tốt như vậy. Phương diện này, nhất định có nguyên nhân khác. Có thể quan thăng một bậc đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà không muốn làm rõ ràng nguyên nhân thực sự ở đằng sau thì trong đầu luôn cảm thấy khó chịu. Lưu Vĩ Hồng không thích ở phía sau mình luôn luôn có một cái bóng theo sát.

Cái cảm giác này thật khó chấp nhận.

Chu Kiến Quốc cười nói:

- Có lẽ quy hoạch kinh tế kia, anh ta biết là cậu làm.

Nhưng thật ra khả năng này cũng không thể xảy ra, quy hoạch phát triển kinh tế này chính là nguyên nhân xảy ra bất hòa giữa Chu Kiến Quốc và Đặng Trọng Hòa, trước mắt vẫn không ngừng giằng co nhau. Đặng Trọng Hòa coi như là không biết rõ hoàn toàn đầu đến cuối là của Lưu Vĩ Hồng, ít nhất thì cũng nghi ngờ. Chu Kiến Quốc sau khi nhận chức, người mà ông ta tin tưởng nhất là Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa chú ý đến Lưu Vĩ Hồng như vậy hẳn là tình ngay lý gian.

- Thế ý kiến của ngài thế nào?

Lưu Vĩ Hồng cẩn thận hỏi han.

Hắn biết rõ, từ sau khi Hoàng Khắc Kiệm miễn chức, rất nhiều người đều nhìn chăm chú chức vụ ở khu ủy Giáp Sơn. Chức vụ này tuy rằng không phải là cái hương bánh trái gì, tóm lại cũng rất hấp dẫn mọi người. Không nói những cái khác, cấp bậc không phải ở nơi nào đó. Làm Bí thư Khu ủy vẫn mạnh hơn đảm nhiệm chức vụ huyện ủy bình thường. Nó đã là cấp trưởng phòng bên trong, chức vụ được lợi cao nhất. Rất nhiều cấp lãnh đạo huyện, đều là từ vị trí bí thư Khu ủy mà đề bạt lên.

Trừ điều đó ra, còn một điểm mọi người trong lòng đều biết.

Ai có thể làm Bí thư Khu ủy thì sẽ có cơ hội trở thành người thân tín của Chu Kiến Quốc. Chu Kiến Quốc hạ quyết tâm bỏ Hoàng Khắc Kiệm đó không phải là để ra một vị trí trống như vậy để sắp xếp người của mình hay sao?

Cái này có khi còn có sức hấp dẫn hơn cái chức Bí thư khu ủy.

Lưu Vĩ Hồng không ngờ là phải đi Khu Giáp Sơn làm việc, không ngờ chiếc mũ ô sa lại tự động rơi vào đầu hắn, thật sự là bất ngờ.

Chu Kiến Quốc cười, nói:

- Tôi hiện tại không phải chính thức tìm cậu nói chuyện sao?

Thực ra thái độ đã rõ ràng rồi, Chu Kiến Quốc nếu không đồng ý thì hoàn toàn có thể trực tiếp không chấp nhận đề nghị của Đặng Trọng Hòa, với lại nhận chức cũng chưa được bao lâu, Chu Kiến Quốc cũng có phần không nỡ để Lưu Vĩ Hồng đi, bên cạnh hông ta tạm thời không có một trợ thủ đắc lực nào giúp đỡ cả.

- Thật sự bản thân tôi không muốn cậu đi, bên cạnh tôi cũng không thể thiếu cậu, thế nhưng đây là một cơ hội, tôi không thể cản con đường của cậu được.

Chu Kiến Quốc rất thành khẩn nói

- Bây giờ chỉ là xem ý kiến của cậu thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi