QUAN GIA

Lưu Vĩ Hồng đã sớm dự đoán được, chuyện này sẽ rất náo nhiệt, ít nhất hội nghị địa khu Hạo Dương cũng sẽ xôn xao ầm ĩ

Nhưng hắn không thèm để ý.

Tối hôm qua, ở trong một phòng nghỉ được Ủy ban Kỷ luật huyện bố trí, Bí thư Lưu ngủ thật sự thoải mái. Sáng sớm, Hạ Hàn đưa bữa sáng đến, cười hì hì kêu lên:

- Nhị ca, ăn sáng.

Bữa sáng là cháo, bánh bao và bánh quẩy, trong bộ đội cung ứng, nhìn qua rất hấp dẫn khiến người muốn ăn.

Lưu Vĩ Hồng phần phật một tiếng rời khỏi giường, liếc mắt nhìn Hạ Hàn một cái, thấy hai mắt cậu ta đều là gân máu, hỏi:

- Sao thế, hôm qua không ngủ hả?

- Ngủ được một chút, cả đám phải luân phiên thay ca.

Không có việc gì, sớm đã thành thói quen. Ha ha, Nhị ca, mấy tên kia thực mẹ nó ẻo lả hết sức, so với viện trưởng Vương thì kém xa, xương cốt kia như làm từ bùn ấy, mềm nhũn, chưa kịp làm gì, thì cả đám đã giành nhau lần lượt bỏ cuộc. Hiện tại a, cơ bản xem như chân tướng đã rõ ràng. Chỉ thiếu một người, đó là Trình Tĩnh ở bệnh viện khu vẫn chưa bắt được. Em cùng sếp Cao đã thương lượng, đợi chút cho hai người qua đó, xem cô ta có tới nhà bà con gì không. Bên Giáp Sơn, em cũng đã giao phó xong, nếu cô ả thật sự trở về, khẳng định chạy không thoát.

Hạ Hàn đĩnh đạc nói.

Vất vả cả đêm, có thu hoạch lớn, cũng là đáng. Hiện giờ lời khai trong tay, có quậy tiếp cũng không sợ

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, lập tức tùy tiện rửa mặt một cái, ngồi vào trước bàn trà, cùng Hạ Hàn ăn sáng.

- Hạ Hàn, bữa sáng của bộ đội không tồi a, mùi vị rất được. Cậu trước kia ở bộ đội, cuộc sống đều tốt như vậy sao?

Lưu Vĩ Hồng một bên húp cháo ăn bánh quẩy, một bên hỏi. Cháo bánh quẩy lần này, đều là bộ đội làm cho, hẳn là có thể yên tâm, sẽ không bị bỏ độc trong đó. Lưu Vĩ Hồng ăn rất ngon lành

Hạ Hàn cười nói:

- Em lúc đó đóng quân ở giao huyện thành phố Nam Phương, điều kiện so với nơi này còn tốt hơn nhiều, được ăn rất ngon

- Ha ha, thằng quỷ nhà cậu cũng là luôn hưởng phúc a

- Tất nhiên, có thiệt ai cũng không thể để chính mình thiệt

Hai anh em cười ha hả, rất là vui vẻ.

Bát cháo chưa kịp húp xong, điện thoại dồn dập vang lên, Lưu Vĩ Hồng vội vàng buông bát, đi qua bắt lấy điện thoại lên, sau khi trả lời vài câu, quay đầu nói với Hạ Hàn:

- Các cậu ko cần đi tìm Trình Tĩnh nữa, đã bắt được rồi.

- A?

Hạ Hàn giật mình kinh hãi.

- Ừ. Đây là điện thoại Chủ tịch khu Hùng gọi đến, vào sáng nay, Trình Tĩnh lén lút chuồn vào tòa nhà ký túc xá chúng ta, muốn vào phòng của tôi, kết quả bị cán bộ ở khu bắt được. Từ trên người cô lục soát được một phong thư, bên trong có mười ngàn tệ tiền mặt

Lưu Vĩ Hồng đơn giản nói sơ tình hình

Hạ Hàn cười lạnh nói:

- Cừ thật, còn muốn vu oan a. Lần này thì con mẹ nó quá tốt, bị bắt quả tang, xem bọn họ còn có khỉ khô gì để nói!

Nói xong, Hạ Hàn thật mạnh đem chiếc đũa đập bàn trà, rất hưng phấn

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:

- Cái này gọi là quá thông minh lắm thủ đoạn, ngược lại hại chính mình.

Hạ Hàn hưng phấn múa may nắm tay mấy cái, dần dần bình tĩnh lại, hỏi:

- Nhị ca, vậy việc này, anh tính xử lý như thế nào?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chuyện tiếp theo, trên cơ bản không can hệ tới chúng ta. Xem mấy ông lớn bên địa khu và ở huyện kia, đi xử lý như thế nào?

Hạ Hàn lập tức nói:

- Bất kể như thế nào, cũng không thể để hai tên khốn Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông được lợi đúng chứ?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười không nói.

Một Phó bí thư huyện ủy, một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện, hai chỗ trong ủy viên thường vụ,, Lưu Vĩ Hồng vẫn cảm thấy rất hứng thú. Đương nhiên trong nhất thời, chức vụ như vậy không thể rớt lên đầu Bí thư Lưu. Hắn từ cán bộ bình thường lên đến Bí thư Khu ủy cấp trưởng phòng, cũng đã tốn hết một năm thời gian, đảm nhiệm Bí thư Khu ủy Giáp Sơn chưa đến nửa năm, thì đã nghĩ đến vị trí ủy viên thường vụ Huyện ủy, không khỏi quá mức mãnh liệt.

Nếu hắn lúc này đã bốn mươi mấy tuổi, hoặc là ít nhất ba mươi mấy tuổi, cũng là có thể phá lệ một chút. Trung ương đang mạnh mẽ đẩy mạnh tiến trình cán bộ tuổi trẻ hóa, tri thức hóa, các nơi đều có không ít trường hợp được đặc cách đề bạt. Đời trước khi Lưu Vĩ Hồng công tác ở viện Khoa học Nông nghiệp Sở Nam, đã thấy qua không ít cán bộ "tên lửa", trong đó dữ dằn nhất là vị Phó giám đốc sở nào đó của sở công an tỉnh, từ cấp trưởng phòng nhảy cóc lên tới cấp Phó giám đốc sở, chỉ tốn không đến một tháng thời gian. Nhưng vị Phó giám đốc sở này vào lúc ấy cũng được bốn mươi mấy tuổi, lại có văn bằng thật sự, ở tỉnh vì tạo điển hình, cứng rắn đưa y đề bạt đi lên, cũng còn có thể nói được. Hơn nữa vị kia, cuối cùng cũng dừng tại cấp Phó giám đốc sở, cũng là không thể lên thêm nữa

Phong trào chính là phong trào, trước khác nay khác, rất khó nắm bắt được chuẩn xác.

Về sau thời gian dần trôi cảnh vật thay đổi, vị Phó giám đốc sở "tên lửa" kia cũng dần dần mờ nhạt trong tầm mắt của các ông lớn. Sứ mệnh quang vinh của y đã hoàn thành rồi, ai sẽ còn nhớ đến y? Tuy nhiên đối với bản nhân y mà nói, ước chừng nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời này còn có thể làm Phó giám đốc sở công an mười mấy năm, cũng coi như là gặp gỡ ly kỳ, cảm thấy mỹ mãn.

Bí thư Lưu tạm thời vẫn chưa có "dục vọng" mãnh liệt như vậy. Con nhà quyền quý giống như hắn, nếu thật muốn tỏa sáng chói lóa, thì cơ sở thời kỳ đầu, nhất định phải nén chặt, càng kiên cố càng tốt, sau đó khi đi lên trên, dưới chân mới vững chắc.

Nhưng mà mượn cơ hội lần này, nhấc lên một trận động đất trong quan trường ở huyện Lâm Khánh, cũng là nhất định không thể nghi ngờ. Bất kể như thế nào, cũng phải khiến cho Chu Kiến Quốc đem vị trí Bí thư huyện ủy này buộc chặt lại, nất cử tạo lập quyền uy tuyệt đối của Bí thư Đảng ủy

Vì có như thế, Lưu Vĩ Hồng hắn ở khu Giáp Sơn công tác mới có thể không bị cản trở, được trải rộng ra, trong khoảng thời gian ngắn làm ra thành tích khả quan

Lưu Vĩ Hồng kiên trì ở cơ sở rèn luyện, trong thời gian ngắn không trở về làm cơ quan nhà nước ở Bắc Kinh, đây là nguyên nhân mấu chốt nhất. Lưu Nhị Ca ở Bắc Kinh, có thể nói là "Thanh danh truyền xa", Gần như tất cả nhà quyền quý nhà làm quan, đều biết rằng thằng hai nhà họ Lưu là tên khốn khiếp, còn có thể gây sức ép hơn cả thằng hai nhà họ Hạ

Thanh danh của con ông cháu cha này, không phải dễ thay đổi. Ở cơ quan nhà nước trên Bắc Kinh, Lưu Nhị Ca chỉ có thể làm theo quy củ, không thể tùy ý đổi mới. Thử nghĩ các bộ và uỷ ban trung ương ở Quốc vụ viện, thì một cán bộ cấp phòng, có thể có làm được gì?

Lưu Vĩ Hồng dù có tuân theo quy củ, có thêm thành thật hơn nữa, thì trong mắt bề trên của nhà quyền quý kia, nhiều nhất chỉ là một câu đánh giá như vậy: Ồ, thằng hai nhà họ Lưu nay đã có nề nếp thế à?

Đây cũng không phải là kết quả mà Lưu Vĩ Hồng muốn có

Có lẽ, cấp bậc là có thể đề bạt, đến thời điểm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, cũng có thể lăn lộn đến Phó cục trưởng thậm chí là Cục trưởng. Nhưng loại cấp bậc này không có bao nhiêu giá trị, Lưu Vĩ Hồng không cần quan tâm. Hắn hiện tại cần chính là một sân khấu, một sân khấu thuộc về chính hắn, có thể thể hiện giá trị của hắn. Ông cụ cũng nói qua, hắn hiện tại còn trẻ, có thể chịu khổ, cần phải chịu khổ.

Đối với chức vụ Bí thư Khu ủy Giáp Sơn này, Lưu Vĩ Hồng khá quý trọng.

Trên con đường làm quan của Lưu Nhị Ca, bất cứ tên nào đứng đối lập với hắn, đều là đối tượng đả kích. Lưu Vĩ Hồng sẽ không chút khách khí đem số đá chặn đường này bỏ đi.

Nghĩ đến đây, Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười.

Hoá ra Lưu Nhị ca nhớ tới trước khi thời gian quay ngược, trên truyenfull.vn thường xuyên nhìn thấy một câu thế này - Thần cản giết thần, phật cản giết phật!

Những lời này dù là rất nặng mùi bá đạo, nhưng ngẫu nhiên lấy nó cổ vũ mình một chút, cũng rất không tồi a

Hạ Hàn tự nhiên không như Lưu Vĩ Hồng nghĩ đến sâu xa đến vậy, vẫn nói ra:

- Nhị ca, em cùng anh nói a, việc này đã làm rồi, vậy quyết không thể mềm lòng. Phải gọn gàng sạch sẽ. Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông mấy kẻ như vậy, anh không thể theo chân bọn họ nói đạo lý, bọn họ căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng. Đối phó người như vậy, cách như vậy, duy nhất hữu duy nhất chính là đem bọn họ tiêu diệt, suốt đời không có cơ hội trở mình

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Hạ Hàn, có một số việc, không thể nghĩ quá đơn giản. Từ từ sẽ đến thôi. Chuyện giết người mười ngàn tự tổn thất mất ba nghìn, tốt nhất là không làm. Nếu có thể giết người mười ngàn, mình không bị tổn thất, vậy mới đáng làm

Hạ Hàn gãi đầu, nói:

- Chuyện này, sợ là rất khó à?

Chẳng lẽ Nhị ca thật sự muốn buông tha hai tên kia sao?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chỉ cần cẩn thận cẩn trọng chút, bài làm được đúng chỗ, cũng không phải hoàn toàn không làm được. Tôi sẽ cố hết sức vậy.

- Được, em đều nghe lời anh.

Hạ Hàn cũng không nói nhiều. Cậu ta tin được Nhị ca, đây là chủ ý không chịu thiệt thòi. Chiều hôm qua, cũng cần Nhị ca ác độc như vậy, mới có thể quyết định thật nhanh, đem tất cả cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện đều "Bắt lại". Bí thư Khu ủy bình thường, chẳng sợ giống Nhị ca là con ông cháu cha, chỉ sợ sẽ không có quyết đoán sát phạt như vậy. Nhất định suy xét nghĩ đầu nghĩ đuôi, hiểu rõ rồi mới quyết định làm thế nào. Tuy nhiên đến lúc đó, chỉ sợ hoa ly ly đã nguội lạnh. Cuối cùng chỉ có thể dựa vào lực lượng gia tộc để giải quyết.

Nói thực ra, nếu Nhị ca cũng là kẻ bất lực như vậy, Hạ Hàn không khỏi phải xem thường hắn

Tối ngày cứ giương tấm biển trong nhà, bản lĩnh cá nhân lại không có, tên khốn như thế, dùng được cái đếch gì!

- Nào, Hạ Hàn, ăn cơm ăn cơm, cơm nước xong nắm vững sửa sang lại tài liệu. Tôi dự đoán, nhân vật lớn sắp đến rồi Bạn đang đọc chuyện tại

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước đi thong thả quay về trước bàn trà, bưng bát cháo lên, tay phải cầm muỗng, ăn không ngừng

Hạ Hàn hai thìa ba muỗng ăn xong bữa sáng, chào hỏi một tiếng liền đi ra ngoài. Bản thẩm vấn tối qua, vẫn là phải tái sửa sang lại một chút. Nhị ca đã phân tích, khẳng định sẽ không sai, đợi nhân vật lớn vật đến đây, mấy thứ này có thể phát huy tác dụng

Ăn xong bữa sáng không bao lâu, cục trưởng công an Tưởng Đại Chính liền đến.

Tối hôm qua, Tưởng Đại Chính cũng đến khuya mới trở về.

Động tác này, đã rõ ràng nói ra nội tâm của Tưởng Đại Chính, cục trưởng Tưởng béo tròn, rốt cục làm ra lựa chọn. Về phần có chính xác hay không, còn phải đợi nghiệm chứng.

- Sếp Tưởng, đến à?

Lưu Vĩ Hồng cười tươi đi lên nghênh đón.

Tưởng Đại Chính trên mặt lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ, cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay, vội vội vàng vàng han:

- Bí thư Lưu, tình hình thế nào?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Trên cơ bản đều cung khai. Hạ Hàn bọn họ đang sửa sang lại tài liệu. Mặt khác khu Giáp Sơn bên kia vừa mới gọi điện thoại sang, Trình Tĩnh tài vụ của bệnh viện khu, cũng đã bắt được rồi. Cô ta sáng hôm nay, cầm mười ngàn tệ tiền mặt, muốn mò vào phòng tôi, bị cán bộ ở khu bắt được tại chỗ.

- Hay thật, chó cùng rứt giậu, còn muốn vu oan a?

Tưởng Đại Chính giật mình kinh hãi, nói.

- E là không phải chó cùng rứt giậu, hẳn là bọn họ đã sớm an bài xong. Chúng ta bên này bắt lấy Mễ Triệu Lực và Lý Binh bọn họ, phỏng chừng Trình Tĩnh có thể vẫn chưa biết, vẫn làm theo kế hoạch đã định.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Đã tình xong đâu vào đấy, đáng tiếc đụng phải Lưu Nhị Ca tàn độc này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi