Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa khu Trương Bình An hơn 10 h sáng thì đến đây.
Trần Văn Đông và Mễ Khắc Lương theo sát phía sau ông ta, một vẻ mặt vừa khẩn trương lại vừa đắc ý. Không ngờ tối hôm qua chạy một chuyến địa khu, hiệu quả lại tốt như vậy, mới sáng sớm bí thư Trương liền tự mình xuống đây
Trương Bình An hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, vai rộng lưng rộng, mặc áo sơmi trắng ngắn tay, quần tây màu đen, giày da đen phủ lớp dầu bóng sáng, cực có kiểu cách
Mấy bộ máy Địa khu Hạo Dương đều là năm trước tạm thời kiến tạo, lãnh đạo chủ chốt của địa khu, cơ bản đều là người ngoài đến. Từ địa khu Thanh Phong điều đến vài người, đại đa số đều là ở tỉnh hàng không và địa khu khác điều tới
Trương Bình An chính là từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái xuống, trước kia là chủ nhiệm phòng điều tra kiểm sát thứ 3 của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nghe nói rất được tín nhiệm bởi phó bí thư Tỉnh ủy, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đương nhiệm là Phương Đông Hoa, đã cực lực đề cử ông ta đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu mới
Trương Bình An lúc này là phó bí thư khu ủy kiêm chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu, trong bảng xếp hạng của uỷ viên Địa ủy, đứng hàng thứ tư, ở địa khu Hạo Dương, có thể coi là một nhân vật lớn khó lường
Chiếc Santana màu đen tới trước quân doanh
Trương Bình An từ trên xe đi xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, bước đi về phía trước.
- Đứng lại!
Chiến sĩ phiên trực vẻ mặt nghiêm túc, không chút khách khí giơ tay ngăn cản Trương Bình An.
Trương Bình An sắc mặt lập tức trầm xuống, rất không vui "Hừ" một tiếng.
Trần Văn Đông lập tức chạy tới trước, đối chất với chiến sĩ phiên trực:
- Đồng chí, vị này chính là Hạo Dương phó bí thư Địa ủy, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa khu Hạo Dương, bí thư Trương Bình An, mời các cậu lập tức cho qua!
Chiến sĩ phiên trực nghiêm khắc nói:
- Mặc kệ là ai, không có mệnh lệnh của thủ trưởng chúng tôi, đều không thể đi vào!
- Vậy mời thủ trưởng các cậu qua đây!
Trần Văn Đông ngày hôm qua đã "Hưởng thụ" qua một lần "Đãi ngộ" này, cũng thật sự không sốt ruột lắm. Trong lòng y, thật ra rất hy vọng chiến sĩ phiên trực ngăn trở Trương Bình An lâu một thêm một chút, để chọc giận Trương Bình An. Trương Bình An càng phẫn nộ, đối với bọn họ càng có lợi.
- Bí thư Trương, ông coi bọn họ đều là làm thế đó!
Chiến sĩ phiên trực quan sát Trương Bình An một chút, cảm thấy ông ta quả thật giống nhân vật rất có lai lịch liền gật gật đầu, nói:
- Xin các ông chờ một chút, tôi gọi điện thoại hướng cấp trên xin chỉ thị.
Kỳ thật không phải chiến sĩ phiên trực nhìn mặt đoán lòng, mà là mặt lệnh sớm đã thay đổi. Người không phận sự, tự nhiên vẫn là không được đi vào, nhưng là lãnh đạo đến đây, phải lập tức báo cáo.
Cả đêm hôm qua cơ bản đã làm xong hết rồi. Việc này, khẳng định cần lãnh đạo địa khu ra mặt mới có thể xử lý, ngăn thủ trưởng địa khu tới ở ngoài cửa, vậy thì không đúng lắm, sẽ vạch áo cho người xem lưng
Ngày hôm qua Trần Văn Đông gọi điện thoại cho chủ nhiệm Ngưu, đó là bên này gọi không thông bên kia thì gác máy, khiến bí thư Trần bực không chịu nổi. Chiến sĩ phiên trực vừa gọi điện thoại liền thông
- Thủ trưởng, giấy tờ của ông!
Chiến sĩ phiên trực buông điện thoại, xoay người lại, kính lễ với Trương Bình An, rồi vươn tay đòi giấy tờ
Trương Bình An sắc mặt càng đen thêm, bên cạnh ông ta một người đàn ông khoảng 30 tuổi, lập tức bước tới trước một bước, từ túi công văn xuất ra một thẻ công tác đưa cho chiến sĩ phiên trực. Ở đây sĩ diện với đám binh lính cũng vô dụng thôi. Người ta căn bản là không thèm dòm tới anh
Bộ đội có kỷ luật của bộ đội, không tuân thủ không được.
Chiến sĩ phiên trực cẩn thận xem xét giấy tờ, quan sát Trương Bình An nhiều lần, ánh mắt trắng dã kia, khiến bí thư Trương vô cùng buồn bực. Chắc là mấy vụ "gặp gỡ ly kỳ" như vậy, bí thư Trương cũng là rất ít khi đụng phải
Không dễ dàng gì, chiến sĩ phiên trực đem giấy tờ của mấy người nhất nhất xem xét xong, lúc này mới phất tay cho đi.
Đi vào cửa chính nơi đóng quân, sắc mặt Trương Bình An đã đen thành đáy nồi.
Quả thực buồn cười!
Dưới sự cai trị của địa khu Hạo Dương còn có cửa mà Trương Bình An này khó vào sao!
Thấy sắc mặt này của bí thư Trương, Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đọc thấy một vẻ hưng phấn và đắc ý khó có thể che dấu
Bí thư Trương tự mình xuống đây, bản thân động tác này cũng đã đủ nói rõ vấn đề
Để coi Tưởng Đại Chính, Lưu Vĩ Hồng đám người kia chống đỡ như thế nào
- Bí thư Trương bên này mời!
Trần Văn Đông bước nhanh ra trước, ở trước dẫn đường cho Trương Bình An
Rất nhanh một hàng mấy người liền đi tới trước một căn nhà trệt
Tưởng Đại Chính và Lưu Vĩ Hồng đã sớm đứng ở cửa chờ đón, chiến sĩ phiên trực vừa nãy đã gọi điện thoại thông báo.
Lưu Vĩ Hồng không biết Trương Bình An, nhưng Tưởng Đại Chính cũng có quen mặt. Y tham gia qua hội nghị địa khu, gặp qua Trương Bình An, cũng biết ông ta là chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa khu. Lúc này bước nhanh tới trước, giơ tay cúi chào
- Xin chào, bí thư Trương. Tôi là Tưởng Đại Chính, Phó chủ tịch huyện kiêm trưởng phòng Công an huyện Lâm Khánh
Tưởng Đại Chính mặc dù trong lòng khẩn trương, nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh, lễ tiết rất đây đủ.
Trương Bình An hơi gật đầu, lạnh lùng nói:
- Xin chào, cục trưởng Tưởng
Lại không có y bắt tay y.
Tưởng Đại Chính đang định vươn tay ra, chỉ có chút động, liền thả tay sát quần mình như trước
Lưu Vĩ Hồng cũng tới trước một bước, mỉm cười nói:
- Xin chào, bí thư Trương. Hoan nghênh bí thư Trương tới huyện Lâm Khánh thị sát công tác
Trương Bình An quan sát hắn một cái, rồi vẫn như lạnh lùng trước nói:
- Cậu là ai?
Xem ra tâm tình bí thư Trương quả thật rất không vui a, bằng không cũng sẽ không nói chuyện như vậy với cán bộ cơ sở. Tới một địa vị thân phận nhất định, mỗi lời nói cử chỉ trước mặt công chúng, đều là phải chú ý
Lưu Vĩ Hồng mặt tươi cười lập tức tắt lịm, bình tĩnh đáp:
- Tôi là Lưu Vĩ Hồng, bí thư Khu ủy khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh
- Ồ, hoá ra cậu chính là Lưu Vĩ Hồng. Lá gan cậu không nhỏ a!
Trương Bình An trong hai mắt, lập tức phóng ra hào quang sáng ngời, chặt chẽ chuyên chú nhìn thẳng mặt Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Xin bí thư Trương thứ lỗi, tôi không hiểu rõ chỉ thị của ông!
- Ha ha, cậu vẫn còn thế à, điềm tĩnh tự nhiên a. Tôi hỏi cậu, cậu dựa vào cái gì bắt nhốt các cán bộ của Ủy ban Kỷ luật huyện? Ai cho cậu quyền này?
Trương Bình An lớn tiếng hỏi, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Bí thư Trương, vì sao nhận định là tôi bắt nhốt cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện? Tôi dựa theo yêu cầu của Ủy ban Kỷ luật huyện, đến nơi đây hiệp trợ điều tra. Cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện phi pháp giam cầm quyền tự do của đồng chí đảng dân chủ, làm tra tấn bức cung. Đồng chí Vương Ngọc Thánh hướng đồn công an Giáp Sơn báo án, đồng chí của đồn công an và phòng Công an huyện, lúc này mới đối với người bị tình nghi của Ủy ban Kỷ luật huyện áp dụng biện pháp cưỡng chế. Về phần tôi, bây giờ vẫn là ở đây hiệp trợ điều tra.
Một loạt lời nói rất có lý rất có căn cứ, lập tức ép Trương Bình An đến mức nói không ra lời.
Lưu Vĩ Hồng vốn không định vừa thấy mặt liền chống lại Trương Bình An, dù sao đối phương cũng là pho bí thư khu ủy kiêm chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa khu, ở địa khu Hạo Dương được cho là quyền cao chức trọng, trừ khhi cần thiết, cũng không làm cho quan hệ trỡ nên căng thẳng. Nhưng Trương Bình An vừa đến liền ép người quá đáng, rất chủ quan đem "Tội danh" cài vào đầu hắn, đã vượt qua phạm vi "Uy thế phủ đầu". Lưu Vĩ Hồng cũng là không thể nhường nhịn
Là bí thư Khu ủy, hắn quả thật là không có quyền giam giữ thẩm vấn cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện, cho dù là người bị tình nghi, hắn cũng không quyền áp dụng biện pháp cưỡng chế. Đương nhiên, người bị tình nghi đang ở thời điểm thực thi phạm tội, hắn là có quyền ngăn cản thậm chí có thể áp dụng thủ đoạn bạo lực nhất định, đây đều là pháp luật quy định cho phép. Nhưng sau khi phạm tội bị ngăn lại, nhất định phải đem người bị tình nghi chuyển giao cho cơ quan công an xử lý. Trình tự sai lầm này, cũng không phải để cho Lưu Vĩ Hồng đến gánh vác.
Bí thư Lưu mới sẽ không vạch áo cho người xem lưng.
- Lưu Vĩ Hồng, cậu không cần ở đây cãi chày cãi cối. Tất cả, đều là cậu sai khiến!
Trần Văn Đông lập tức đứng ra, hùng hổ kêu lên.
Hiện giờ có sếp lớn ở đây, Trần Văn Đông bất kể như thế nào cũng phải chụp mũ lên đầu Lưu Vĩ Hồng. Hừ muốn dễ dàng trót lọt vượt qua sao, không có cửa đâu!
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Trần Văn Đông một cái, khóe miệng hiện lên một ý cười châm chọc, nói:
- Đồng chí Trần Văn Đông, ông tới vừa đúng lúc. Tôi nghe nói cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện lúc phá án, tra tấn bức cung, chính là ông sai khiến. Việc này, đồng chí cục công an đang sửa sang lại tài liệu, đợi chút cục trưởng Tưởng sẽ bàn với ông về vấn đề này
- Cậu… cậu kiêu căng ngạo mạn! Bí thư Trương, ông thấy đấy, người này, thật sự là quá kiêu ngạo quá ngông cuồng rồi!
Trần Văn Đông tức giận đến muốn phát cuồng, lập tức hướng Trương Bình An nói.
Trương Bình An cũng là tức giận đến muốn chết, đối phương chỉ là một bí thư Khu ủy nho nhỏ, cán bộ cấp Trưởng phòng, ở trước mặt phó bí thư ông ta, lại không có chút cung kính sợ hãi, nghiễm nhiên ngang vai ngang vế, kêu sao bí thư Trương trong lòng thoải mái được?
Trương Bình An tham gia công tác nhiều năm như vậy, thật đúng là lần đầu tiên đụng phải cái tên không biết trời cao đất rộng như vậy
- Lưu Vĩ Hồng, nếu cậu là đến hiệp trợ điều tra, thì cậu có tư cách gì ăn nói như vậy?
Trương Bình An nổi giận đùng đùng nói.
Bí thư Trương tự nhiên không biết, biểu hiện này của ông ta đã khiến cho ông ta trong cảm nhận Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn thay đổi, đã trở thành "tồi tệ"
Đương nhiên, cho dù Lưu Vĩ Hồng đối với ông ta hận thấu xương, Trương Bình An cũng sẽ không để ý
Ông cần gì để ý tới cảm xúc của một cán bộ cấp phòng nhỏ đối với ông chứ?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, hơi chút châm chọc nói:
- Bí thư Trương, tôi nghĩ ông chưa nghe rõ lời tôi nói thì phải? Tôi chỉ là nghe nói mà thôi, vụ án cụ thể, chỉ có đồng chí cục công an biết rõ
Lưu Nhị Ca một khi bị kích phát ý chí chiến đấu, thì địa khu Hạo Dương không còn một ai có thể hù dọa được hắn nữa
Thật sự luận về lực sát thương, Trương Bình An sao có thể đánh đồng với Hạ Cạnh Cường. Vị hôn thê của Hạ đại thiếu gia, Lưu Nhị Ca cũng dám cướp, cần gì nói đến người khác!
Bất kể là ai, dám cùng Lưu Nhị Ca nói móc, chơi ngang, Lưu Nhị Ca nhất định hầu tiếp tới cùng luôn
Lưu Vĩ Hồng cứ thế tươi cười châm chọc không thèm để ý, gần như khiến cho Trương Bình An tức đến hộc máu. Không ngờ vừa đến Lâm Khánh, liền đụng phải tên kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại đến cực điểm như vậy.
Tưởng Đại Chính vừa thấy sắp không xong, lập tức nóng nảy.
Y cũng không có sự mạnh mẽ như Lưu Vĩ Hồng. Mặc kệ thế nào, đắc tội Trương Bình An là đâm vào chỗ chết, thật sự rất không sáng suốt
- Bí thư Trương, ngài đừng nóng giận, chuyện này, quả thật là có nguyên nhân... Bí thư Trương vào trước đi, tôi sẽ giáp mặt hướng ngài báo cáo tỉ mỉ. Bí thư Trương, mời!
Tưởng Đại Chính hơi hơi xoay người, vẻ mặt tươi cười mời nói.
- Hừ!
Trương Bình An "Hừ" một tiếng nặng nề, hung hăng nhìn chăm chú Lưu Vĩ Hồng, sau đó lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bước lớn đi vào
Mễ Khắc Lương Trần Văn Đông tất nhiên là theo sát phía sau, cũng không quên quăng qua một ánh mắt thù hận đến cực điểm.