QUAN GIA

Cái gì gọi là quần chúng phẫn nộ, cái gì gọi là cùng nhau công kích, hai ngày nay xem như là đã nhận thức được sâu sắc.

Trên thực tế, tờ tạp chí "Tiếng Kèn" kia khi vừa đăng bài viết của hắn, ngay ngày thứ hai đã có một tờ báo nhảy ra phản đối, phát biểu rất kịch liệt để phản đối bài viết, nói là Lưu Vĩ Hồng ra vẻ cao thâm, nói chuyện giật gân.

Tờ báo này đến từ thành phố Nam Phương, từ trước tới nay tư tưởng của tòa báo này rất là tiến bộ, luôn dám nói dám làm, Ngay cả thủ tướng của một quốc gia cũng dám thẳng thắn khiển trách.

Tờ báo này là tờ báo đầu tiên nhảy ra bác bỏ, đúng như trong dự kiến của Lưu Vĩ Hồng.

Tiếp đó, các kênh truyền thông bao gồm các tạp chí thậm chí các đài truyền hình cũng lần lượt lên tiếng, chỉ trích bài viết của Lưu Vĩ Hồng là muốn dội nước lã vào đại cục lớn đang cải cách mở cửa, là muốn lái chuyến xe lịch sử, quảng đại cán bộ, quần chúng đều kiên quyết không đáp ứng.

Những bài viết bác bỏ, trong hai, ba ngày ngắn ngủi lại đăng đến hơn ba chục bài. Không có lấy một người lên tiếng ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, thậm chí ý kiến trung lập cũng không có, tất cả đều nghiêng về một bên là bác bỏ.

Rất nhiều báo và tạp chí xếp chồng chất trên bàn.

Nhìn những tờ tạp chí xếp chồng lên nhau, hai hàng lông mày của Vân Vũ Thường nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng có vẻ rất ưu tư.

- Vệ Hồng, sao mọi người đều phản đối anh chứ?

Lưu Vĩ Hồng nằm dài trên ghế sofa, vươn tay ôm lấy eo cô, hai người dính sát vào nhau, chẳng hề để ý nói:

- Từ xưa đến nay, những người mở đường luôn cô độc.

Đây là phòng khách của Văn phòng Tập đoàn quân khu Thủ đô, Lưu Vĩ Hồng không chút ngại ngùng, Vân Vũ Thường cũng đành để mặc hắn. Người này luôn có đức hạnh đó, Vũ Thường đã uốn nắn vô số lần, nhưng không hề thay đổi.

Vân Vũ Thường không kìm nổi nhẹ nhàng cười, rồi lắc đầu nói:

- Lại còn người mở đường nữa...Em thấy chuyện này thực sự lớn rồi, nhỡ anh sai thì phải làm sao?

- Yên tâm, cho dù anh sai, những máy móc chúng ta nhập từ Liên Xô cũng sẽ không lỗ vốn đâu.

Vân Vũ Thường lập tức dở khóc dở cười, nói:

- Em không phải lo chuyện đó, kiếm tiền được hay không không quan trọng.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Vậy thì không vấn đề gì. Anh cũng không lo, làm quan hay không cũng không sao cả.

- Hừ, anh cứ giả bộ đi! Em thấy anh luôn ham làm quan. Nếu anh không làm quan, anh ở lại Lâm Khánh làm gì? Anh viết bài báo đó làm gì? Ăn no rồi chống đỡ, nhàn rỗi không có việc làm sao? Muốn em nói, anh không làm chức này cũng được, lục đục đấu tranh với nhau, đời người già nhanh lắm. Tới Giang Khẩu kinh doanh đi. Em thoái vị, anh là Chủ tịch hội đồng quản trị, em đi an tâm làm vợ.

Vòng eo của Vân Vũ Thường bị hắn ôm chặt bằng cánh tay gắt gao, chỉ cách một lớp tơ lụa, cảm nhận được sức nóng truyền ra từ lòng bàn tay chắc khỏe của hắn, trong lòng hơi có chút không bình tĩnh, cơ thể cũng không tự kìm hãm được hơi mềm lại.

Lưu Vĩ Hồng ánh mắt sáng ngời, nói:

- Đây thực sự là một ý kiến hay, em để anh suy nghĩ đã. Anh thấy hay là thôi đi, nếu anh tới Giang Khẩu làm ăn, sẽ không công bằng với người khác.

Vân Vũ Thường không hiểu, nói:

- Không công bằng với ai?

- Không công bằng với rất nhiều người. Những người đó vốn hi vọng thành công trong sự nghiệp, thậm chí có thể trở thành người giàu nhất thế giới. Anh mà đi, vậy thì không có việc gì cho bọn họ rồi. Đời này, không nhất định phải ngồi ở một nơi, làm giàu phát tài đều bằng cái đầu. Giống như anh một nhân vật thiên tài như vậy, lại đi tranh giành bát cơm với người khác sao, rất không trượng nghĩa.

Lưu Vĩ Hồng da mặt dày lên, nói hươu nói vượn.

Vân Vũ Thường không khỏi cười ra tiếng, quay người lại, vặn tai hắn, cắn răng nói:

- Anh ở trước mặt em, không khoác lác có phải là hay hơn không?

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cánh tay bỗng mạnh hơn, Vân Vũ Thường kêu lên một tiếng kinh ngạc, cả người ngã nhào xuống, nằm đè lên thân hình rắn chắc của Lưu Vĩ Hồng, không đợi Vân Vũ Thường kịp phản ứng lại, Lưu Vĩ Hồng đã nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

- Đừng!

Vân Vũ Thường bất ngờ không kịp phòng, dùng sức giãy dụa.

Lưu Vĩ Hồng đôi vai giống như chuột rút, rắn chắc trên vòng eo mềm mại của cô, Vân Vũ Thường làm sao giãy dụa nổi?

Vân Vũ Thường tránh được vài cái, đầu óc liền có chút mơ màng, thân mình lại càng mềm đi, ngoan ngoãn nằm trong lòng của Lưu Vĩ Hồng, không nhúc nhích, sau đó đôi tay cũng từ từ mò mẫm, ôm lấy cánh tay Lưu Vĩ Hồng, hai cặp môi dính sát vào nhau.

Lưu Vĩ Hồng lại không thật thà, lén lút vén chiếc áo phông bó sát người Vân Vũ Thường lên, ngón tay chắc khỏe, cẩn thận ve vuốt sống lưng bóng loáng, mượt mà của Vân Vũ Thường, thấy Vân Vũ Thường không có ý phản đối, Lưu Vĩ Hồng liền mạnh dạn hơn chút nữa, dùng cả bàn tay để che phủ, từ từ một chút hướng lên trên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường càng đỏ lên bừng bừng, thân hình mềm mại có chút cứng nhắc, đôi mắt khép hờ, cặp lông mi dài rung lên dồn dập, hơi thở cũng trở lên gấp gáp.

Đôi bàn tay chắc khỏe của Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc thì cũng chạm được vào dây áo trong, dừng lại một lát, đột nhiên nhét ngón tay vào, chuyển động theo dấu vết kia, cái chỗ mà tay chạm vào, rất là trắng mịn và mềm mại, tựa như mỡ dê, cảm giác mê mẩn vô cùng.

Hơi thở bỗng nhiên cũng trở nên vô cùng dồn dập.

Vân Vũ Thường đột nhiên khẽ khanh khách cười một tiếng, mạnh mẽ ngửa người, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Lưu Vĩ Hồng, cuộn mình ở phía kia của sofa, vẻ mặt rạng ngời.

- Ngứa chết đi được.

Ngước nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mặt ngập nước.

Lưu Vĩ Hồng lại kinh ngạc nhìn ngón trỏ của mình, lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Cái ngón tay này, mày hạnh phúc hơn tao nhiều.

- Chỉ biết nói bậy!

Vân Vũ Thường đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp, nhảy người lên, chạy vào nhà vệ sinh. Vài phút sau đi ra, đã lại chỉnh tề, khuôn mặt đỏ ửng khi nãy cũng dần nhạt đi, chỉ để lại đôi má có chút ửng hồng.

Lưu Vĩ Hồng nhìn Vân Vũ Thường một lúc, cũng đứng dậy, nói:

- Vợ yêu, đi thôi, chúng ta tới Thanh Tùng Viên thăm ông bà nội đi.

Vân Vũ Thường lại nhảy dựng lên:

- Đi Thanh Tùng Viên sao?

- Đúng vậy, chúng ta đã lâu lắm rồi không đi mà, cũng nên hiện ra trước mặt ông bà. Bằng không chắc chắn anh lại bị ông mắng là bất hiếu.

- Này, như vậy, không tốt đâu. Em chưa chuẩn bị gì cả.

Vân Vũ Thường nói, rồi nhìn bản thân vài lần, chiếc áo phông ngắn tay màu trắng bạc, chiếc quần bò bạc màu, bó sát vào đôi chân thon dài, quá là trẻ trung. Với bộ dạng này mà đi gặp Lưu lão gia, Vân Vũ Thường thấy thật quá lo lắng.

- Thế phải chuẩn bị gì? Đó là ông bà nội của chúng ta mà, không phải sao?

Lưu Vĩ Hồng không hề để ý.

Lưu Thành Gia sáng sớm hôm nay đã đi gặp Thủ trưởng Quân khu, Lâm Mỹ Như đi gặp đồng sự cũ của bà ở bệnh viện 301, thật ra đó chỉ là cái cớ, không muốn quấy rầy cuộc hẹn của bọn trẻ.

- Vậy, để em đi thay quần áo.

Lưu Vi Hồng vung tay lên nói:

- Không cần thay đâu, như vậy là được rồi. Đừng tưởng rằng ông nội là ông già, thật ra ông luôn thích những thanh niên mạnh mẽ. Quan niệm về chính trị là một chuyện, cuộc sống gia đình lại là chuyện khác.

- Thật sao?

Vân Vũ Thường bán tín bán nghi.

Nếu nói Vân Vũ Thường xuất thân là một đại tiểu thư quyền quý, hôm nay lại là một bà chủ lớn, nhân vật số một của thành phố Giang Khẩu, có việc gì mà chưa gặp qua? Nhưng đột nhiên phải đi gặp ông cụ, vẫn không kìm nổi chút khiếp đảm trong lòng.

Ông cụ kia trong cung cấm, thật sự uy vọng rất cao.

- Đi thôi nào.

Lưu Vĩ Hồng chạy tới kéo đôi tay nhỏ bé của Vân Vũ Thường.

- Cứ đi như vậy sao? Không gọi điện hẹn trước à?

Vân Vũ Thường bị hắn lôi đi, "mê mê tỉnh tỉnh" ra khỏi cửa, sau đó mới nhắc Lưu Vĩ Hồng một câu.

- Đã nói rồi, đều là ông bà nội của mình mà. Ông nội đã nói, anh phải đến thăm ông, lúc nào đi chẳng được.

Lưu Vĩ Hồng kéo tay Vân Vũ Thường cười nói.

Vân Vũ Thường cũng tự nhiên cười, không hé răng. Câu nói của Lưu Vĩ Hồng nghe ra rất bình thường, thực tế lại không đơn giản chút nào. Đây không phải là "ông bà nội" theo nghĩa bình thường. Trong Đại nội có rất nhiều quy tắc phải tuân thủ, không phải cứ là cháu nội thì có thể vào bất cứ lúc nào. Ông cụ nói như vậy, chứng tỏ địa vị của Lưu Vĩ Hồng trong lòng ông cụ quả không bình thường.

Hai người cầm tay nhau ra xe, Lưu Vĩ Hồng lái chiếc Audi, nhanh chóng ra khỏi Tòa nhà làm việc. nguồn TruyenFull.vn

Vân Vũ Thường vẫn còn chút lo lắng, nói:

- Vệ Hồng, lần đầu đi gặp ông, cái gì cũng không chuẩn bị hết.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Em chính là món quà quý nhất rồi. Anh đã tìm cho ông nội một cô cháu dâu xinh đẹp như vậy, sau này lại sinh cháu trai nữa, đẹp trai biết bao nhiêu? Ông có thể không thích được sao?

- Chỉ biết nói hươu nói vượn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường lại đỏ ửng lên, nghiêm mặt nói:

- Này, em cảnh cáo anh, đợi ở trước mặt ông, xem anh có thể nói như vậy nữa không. Nói thế nào thì bây giờ anh cũng là lãnh đạo Huyện ủy rồi, phải có dáng vẻ của một cán bộ lãnh đạo chứ, quá là không giữ mồm, ông có thể sẽ không thích đâu.

- Vâng, nghe anh hết, em là lãnh đạo mà.

Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, dường như ba mươi mấy bài viết phản đối kia, dưới con mắt hắn chẳng là gì.

Thấy bộ dạng không để ý như vậy của hắn, Vân Vũ Thường vẫn có chút bất an, cũng dần dần bình yên trở lại. Tiểu tử thối tha năm đó bất giác đã trở thành một cây đại thụ che trời, Vân Vũ Thường dần có chút tâm lý ỷ lại.

Cái này, thực sự mới là "khí chất chân chính" của một thế hệ trước.

Xe đi rất nhanh, nhanh chóng đã tới Đại nội thấp thoáng ngói xanh tường đỏ.

Vệ sĩ ngăn cản chiếc Audi như thông lệ.

Lưu Vĩ Hồng lấy ra giấy chứng minh bản thân, giải thích mấy câu với vệ sĩ.

Vệ sĩ nhìn biển xe của chiếc Audi, quay lại phòng bảo vệ gọi điện thoại, phía Thanh Tùng Viên trả lời rõ ràng, có thể cho đi.

Chiếc Audi từ từ tiến vào Đại nội.

Vân Vũ Thường ngồi bên ghế phụ lái, có chút tò mò đánh giá cái nơi uy nghiêm thần thánh nhất Trunh Hoa này. Cho dù cô cũng là con cháu quý tộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến Đại nội, trong lòng có cảm giác giống như là người hành hương.

Chiếc Audi đi qua một con đường nhỏ rải đá xanh, vững vàng tiến vào Thanh Tùng Viên, một cái sân đầy cổ kính, nghiễm nhiên có cái không khí uy nghiêm của hoàng gia ngày xưa, dường như trong khoảnh khắc quay trở về nhiều năm trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi