QUAN GIA

Sau khi trở về từ Bắc Kinh, hắn ở lại Đại Ninh một ngày.

Lí Hâm vẫn không thay đổi, vẫn muốn thành lập một câu lạc bộ nhỏ ở Đại Ninh. Lần này y đi Giang Khẩu- tham gia câu lạc bộ phú hào của Vân Vũ Thường vài ngày. Sau đó, đã nghĩ ra ý tưởng mới này.

Sự xa hoa của câu lạc bộ Giang Khẩu, việc quản lí nghiêm túc cùng với thân phận của các hội viên ở đây, khiến cho Lý Hâm lấy làm hứng thú. Y cảm thấy nếu làm một câu lạc bộ như vậy ở Đại Ninh, hẳn là rất có tiền đồ.

Đương nhiên, sự phát triển của kinh tế Đại Ninh giai đoạn hiện tại còn lâu mới bằng Giang Khẩu. Nhưng những người giàu "không lộ diện"cũng không ít. Ví dụ như bản thân Lý Hâm. Bề ngoài là một Phó giám đốc của một cơ quan tỉnh, kỳ thật cũng là thân phận phú hào. Những con em của các quan chức cùng một loại như Lý Hâm ở Đại Ninh không phải ít, âm thầm trở thành một tầng lớp giàu có. Tuy nhiên mọi người đều không thể hiện ra ngoài.

Khi hầu hết mọi người có mức sống ổn định, khoe khoang quá mức là một việc làm không sáng suốt.

Ngoại trừ quy mô nhỏ hơn ra, về phương diện tuyển chọn hội viên trong hội cũng không có gì nghiêm khắc như câu lạc bộ Giang Khẩu. Nếu hoàn toàn rập khuôn theo câu lạc bộ ở Giang Khẩu theo kiểu thẩm tra hội viên thì chỉ sợ câu lạc bộ Duy Đức này của Lý Hâm không thể hoạt động tiếp. Danh tiếng của câu lạc bộ Duy Đức và đạo đức của các hội viên sợ không cao như vậy.

Trời đã khuya rồi, vùng đất Sở Giang với những ánh đèn nhấp nháy, cảnh sắc thật tuyệt.

Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà đi trên con đường được lát bằng đá cuội bên sông, hai người đều không biết nói gì, cứ đi trong im lặng. Đại Ninh là thành phố đất liền. Lý Hâm không thể làm được câu lạc bộ bên bờ biển, nhưng ở Sở Nam muốn xây dựng một căn biệt thự nhỏ làm trụ sở của câu lạc bộ, điều này vẫn có khả năng. Phong cảnh bên sông cũng không kém gì phong cảnh bên bờ biển, ít nhất cũng không có mùi tanh.

Bên bờ sông những cành dương liễu lả lướt, lòng người trở nên thanh tịnh.

Lưu Vĩ lại đặc biệt mời Chu Ngọc Hà đến đây để thư giãn.

- Ngồi một lát đi!

Lưu Vĩ Hồng có lời đề nghị.

- Ừ!

Chu Ngọc Hà lại trở về với tính cách thản nhiên của mình trước kia, cùng Lưu Vĩ Hồng ngồi lên bãi cỏ bên hồ. Thời tiết giữa tháng 8 vẫn hơi nóng, nhưng đến tối lại khá mát mẻ, ngồi ở bên hồ thật sự dễ chịu.

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên quàng tay qua cái eo nhỏ của Chu Ngọc Hà.

Chu Ngọc Hà cũng không phản đối, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của hắn.

Chuyện của họ tính ra rất đặc biệt. trải qua chuyến hành trình đến Minh Châu, Chu Ngọc Hà vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề thể hiện ra điều gì quá khác lạ. Khi nói chuyện điện thoại với Lưu Vĩ Hồng, đa số thời điểm như làm cho có lệ, chưa bao giờ nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu với hắn, vẫn giống như quan hệ bạn bè trước kia. Ngược lại, Lưu Vĩ Hồng lại không thể không nói vài câu thể hiện sự quan tâm đến cô trong điện thoại. Vừa đến Đại Ninh thì đã nhất định đến tìm cô, đưa cô đi ăn.

Có lúc hắn ta có chút hối hận, không nên bốc đồng như vậy.

Dù cho bản thân Chu Ngọc Hà chủ động đề xuất "thử..", nhưng có một vài chuyện sau khi thử rồi, lại muốn trở lại như trước là rất khó. Lưu Vĩ Hồng mất một chút thời gian để điều chỉnh lại tình cảm của hắn, nếu không khi đối diện với Chu Ngọc Hà sẽ luôn có ý nghĩ như vậy.

- Lần này anh đi Bắc Kinh phải chăng là về chuyện bài viết đó?

Hai người ngồi yên lặng một lúc, Chu Ngọc Hà nói nhỏ

Lưu Vĩ Hồng có chút kinh ngạc:

- Làm sao em biết?

Bề ngoài thì dường như Chu Ngọc Hà không quan tâm đến tính chính trị của tạp chí đảng "Tiếng Kèn". Cô ấy không hứng thú với vấn đề này.

- Nghe bố của em nói. Bố em ở nhà rất lo lắng, luôn oán hận, nói anh quá kích động rồi, điều gì cũng dám nói.

Lưu Vĩ Hồng rất cảm động, lại có chút hổ thẹn.

Chu Kiến Quốc thật sự rất quan tâm đến hắn.

Một lát sau, Chu Ngọc Hà lại nói:

- Thấy ông lo lắng như vậy, em thực sự muốn nói với ông, ông nội anh là ông cụ Lưu.

Lưu Vĩ Hồng trố mắt lên một lát, lập tức nói:

- Không sao, em nên nói với nói với ông ấy. Trước đây anh đã gạt ông ấy, cũng là muốn duy trì tình cảm này, Hiệu trưởng Chu rất tốt với anh, anh rất cảm động"

Chu Ngọc Hà im lặng một lát, khẽ lắc đầu nói:

- Muốn nói cho ông ấy biết thì khi nào anh cảm thấy thích hợp thì tự mình nói đi.

- Cũng được.

- Sẽ không có chuyện gì chứ?

Chu Ngọc Hà ngồi thẳng người nhìn hắn, nghiêm túc nói. Cô không thể gạt chính mình, trong thâm tâm cô đã để ý đến người thanh niên này rồi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười nói:

- Em cũng biết, ông nội anh là Chủ tịch Lưu?

- Vậy thì tốt rồi. Việc này em không hiểu, chẳng qua bố của em nói có vẻ nghiêm trọng như vậy nên em có chút lo lắng.

Lưu Vĩ Hồng đưa tay ra, nhẹ nhang sờ lên khuôn mắt nhỏ nhắn của cô gái, nói:

- Tại sao em càng ngày càng ốm vậy?

Chu Ngọc Hà cười thản nhiên, nói: - Em trước giờ có bao giờ mập đâu.

– Chỉ là nghiên cứu sinh thôi mà, đâu cần phải khổ sở như vậy chứ?

Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt nhẹ má của cô, có chút đau lòng nói.

Chu Ngọc Hà lắc đầu:

- Không thể nói có khổ sở hay không, điều này đã thành thói quen rồi. Có lúc muốn ngồi ở đây, không nghĩ đến điều gì cả.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Điều này đúng là người giống nhau mà mạng thì khác nhau. Anh muốn cả ngày ngồi ở đây không nghĩ đến gì, chưa đến một tháng thì trở thành người mập mạp. Xem ra cái này gọi là nét đẹp trời cho…

Chu Ngọc Uỷ cười lên nói:

- Thôi đi, đừng có dỗ dành em.

- Lẽ nào em chưa từng nghe qua trong mắt người tình thì con gái đều là Tây Thi sao?

Chu Ngọc Hà không kìm được đánh hắn ta, nói trách móc:

- Em cũng đâu đến nỗi xấu. Không phải trong mắt người tình mới có thể thấy Tây Thi.

Chọc cho cô ta cười rồi, Lưu Vĩ Hồng rất vui mừng, vỗ trán nói:

- Đúng rồi, anh suýt nữa thì quên. Anh có thẻ hội viên câu lạc bộ Duy Đức, đồng thời cũng là cổ đông ở đây. Nếu em cảm thấy ở trường buồn thì đến đây thư giãn, mọi chi phí đều thanh toán vào hóa đơn cho anh.

Lưu Vĩ Hồng nói xong thì lôi ra một tấm thẻ đưa cho Chu Ngọc Hà.

Chu Ngọc Hà lắc đầu nói:

- Không cần đâu, em cầm nó cũng không có tác dụng. Một mình em sẽ không đi đến đó đâu.

Nghe những lời này trong lòng Lưu Vĩ Hồng có chút khó chịu. Hắn không phải là không muốn giành nhiều thời gian đi cùng cô. Với cô gái mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm thì hắn đều thành tâm thành ý. Nghẫm lại quả thật hơi có phong cách của "Trấn Nam Vương".

Cầm đi, lúc nào đó có thể mời bạn bè cùng lớp đến đây giải trí một lúc. Biết là em không thích ồn ào, nhưng trong giao tiếp của một số người là không tránh khỏi thì theo tình hình mà ứng phó một chút.

Lưu Vĩ Hồng nắm lấy bàn tay thon dài của cô ta, rồi để tấm thẻ vào đó.

Chu Ngọc Hà cũng không từ chối, tiện tay bỏ vào trong ví.

Hai người ngồi bên hồ, nói chuyện với nhau. Bóng đêm càng đậm hơn, một cơn gió lạnh thổi tới, Chu Ngọc Hà khẽ rùng mình. Lưu Vĩ Hồng kéo cô ta đứng dậy, nói:

- Về thôi, không thì cảm lạnh đó.

Chu Ngọc Hà tùy ý cho hắn kéo tay, từ từ đi đến ngôi biệt thự nhỏ hai tầng cách đó không xa.

Biệt thự không lớn, theo sự phân loại của Lưu Vĩ Hồng thì nó thuộc loại biệt thự đơn, hai tầng, năm phòng ngủ, nhưng diện tích các phòng ngủ đều không nhỏ, đặc biệt là phòng chính xấp xỉ 40m2. Giường lớn cao cấp, đệm giường màu hồng, trên trần nhà treo đèn pha lê phát sáng, vừa đi vào đã có cảm giác vô cùng ấm áp.

Nhìn thấy cái giường sang trọng, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Ngọc Hà hơi đỏ lên và có chút ngần ngại.

Lưu Vĩ Hồng vừa cười vừa nói với cô ta:

- Yên tâm đi, biệt thự này có bốn phòng ngủ.

Chu Ngọc Hà khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, cầm ngay bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. ngay lúc đó xuất hiện một cái bóng thon thả hiện lên mờ mờ ảo ảo trên lớp cửa kính.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa kế bên.

Hắn thật sự không miễn cưỡng Chu Ngọc Hà. Đương nhiên, bản thân cô ta cũng sẽ không giả bộ. Loại tình cảm này nhất định phải chú ý đến tâm lý bên trong chứ không phải hoàn toàn ở vẻ cứng nhắc bên ngoài.

Hai mươi phút sau, Chu Ngọc Hà mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trên đầu quấn một cái khăn màu hồng, đi chân trần bước ra, dưới ánh đèn dịu nhẹ, người đẹp giống như ngọc.

Trong nháy mắt, Lưu Nhị Ca đã đánh mất sự tự chủ, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc Hà.

Khuôn mặt của cô ta đỏ lên, ngồi lên giường, cầm điều khiển bật ti vi để tránh ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng.

Lời nói của đàn ông là không thể tin.

Đặc biệt càng không thể tin lời nói của họ trong phòng ngủ.

Lưu Nhị Ca cũng im lặng, cầm bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.

Chu Ngọc Hà liếc nhìn cửa kính, khẽ cắn môi, đỏ mặt lên. Có một số việc thực sự không thể thử tùy tiện, vì sau khi thử rồi, thì sẽ nảy sinh kiểu" tâm lý nương tựa" nào đó, dùng tục ngữ mà nói thì chính là sẽ "nghiện".

Lúc còn ở Minh Châu, Chu Ngọc Hà thực sự nhiều lần khổ sở vì cơ thể khỏe mạnh của chàng trai này. Trở lại Đại Ninh, trọn vẹn mười ngày vẫn đều cảm thấy không khỏe. Nhưng hiện tại thì có vẻ "vết sẹo đã bớt đau".

Mặc kệ hắn!

Chu Ngọc Hà lại khẽ cắn môi.

Lưu Vĩ Hồng cũng mặc bộ đồ ngủ đi ra, có vẻ rất chỉnh tề, bước lại giường ngồi xem ti vi với Chu Ngọc Hà, hai tay để vào trong chăn, nhìn không chớp mắt, ra vẻ rất quy cũ.

Nhìn thấy dáng vẻ vờ vịt của hắn, Chu Ngọc Hà bỗng nhiên tức điên lên.

Chẳng ra làm sao cả!

Lẽ nào muốn mình chủ động à?

- Anh nói cho em một bí mật…

Không được bao lâu, cuối cùng hắn không kìm chế được, bắt đầu lên tiếng.

Chu Ngọc Hà cứ liên tục cắn môi, không nói lời nào.

- Bây giờ chưa nói được, đợi một lúc sẽ nói cho em nghe.

Sau đó, sói xám bắt đầu lộ ra chân tướng.

Rất nhanh, tiếng thở hổn hển át cả tiếng tivi.

Cơ thể họ quấn lại với nhau. Đôi chân thon dài của Chu Ngọc Hà vắt lên tấm lưng rắn chắc của hắn.

Khi họ đang tình tứ với nhau thì, Lưu Vĩ Hồng nói với giọng thở hổn hển:

- Giờ thì nói cho em bí mật đó. Đừng mở mắt ra, đừng nhìn lên trên.

Cô ta liền mở mắt ra nhìn lên trên, sau đó giật mình kêu lên một tiếng sợ hãi.

Hóa ra trần nhà được lắp bằng kính. Mọi thứ trên giường đều thu vào tầm mắt.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Chu Ngọc Hà đỏ sẫm lên, toàn thân đều cứng lại, mắc cỡ chết đi được!

Đồ lưu manh!

Đồ xấu xa!

Cô ta bỗng nhiên nói một hồi rồi hung hăng cắn lên vai của Lưu Vĩ Hồng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi