QUAN GIA

Chương 582: Lãnh đạo cũ

Căn biệt thự ở Số 1 đường Đại Nghĩa, là nhà mới của Chu Kiến Quốc.

Căn biệt thự trên đường Đại Nghĩa thật ra là không đánh số, ít nhất là không đánh số văn bản. Cán bộ hậu cần văn phòng Địa Ủy sẽ không hồ đồ như vậy, ngay cả cái đạo lý “quan trường bằng sắt nước chảy qua” như vậy cũng không hiểu. Họ đánh số bằng cách tính theo xếp hạng của chủ nhân biệt thự trong Địa ủy. Chu Kiến Quốc nghe nói Lục Đại Dũng đã từng sống trong căn biệt thự này. Tào Chấn Khởi làm Bí thư Địa ủy, bản thân cũng không chuyển nhà. Cho nên Chu Kiến Quốc liền sống tại căn biệt thự số 1.

Biệt thự số 1 ban ngày rất náo nhiệt, người người chen chúc. Những nhân viên cấp dưới cũ đến thăm Chủ tịch Địa khu Chu.

Chu Kiến Quốc ngồi giữa, Đặng Trọng Hòa của Lâm Khánh, Chủ tịch thị xã Hạo Dương lần lượt ngồi hai bên trái phải. Chủ tịch huyện Lâm Khánh Lý Học Trí, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Khâu Đức Viễn, Phó chủ tịch thường vụ Huyện Hùng Quang Vinh, Cục trưởng Cục nông nghiệp Tiếu Vi Chính, Trưởng phòng tài vụ Cục nông nghiệp Trang Tê Phượng cũng đều có mặt.

Cô Vu vội vàng rót trà mời mọi người.

Chu Kiến Quốc nhận chức vụ mới, Chu Ngọc Hà cũng chạy từ Đại Ninh tới, sự hiếu đạo cơ bản này cũng cần phải có.Hơn nữa, điều khó có được là con trai của Chu Kiến Quốc là Chu Nghị Quân cũng vừa đúng lúc từ học viện quân đội về thăm người thân. Chu Nghị Quân mặc trên mình bộ trang phục học viên của trường quân đội, với bộ dạng của một chàng trai hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, diện mạo nho nhã. Lưu Vĩ Hồng được biết, Chu Nghị Quân lúc này đang học sơ cấp tại Học Viện Lục quân Thiết Môn.

Nói ra thì cũng khá trùng hợp, Chu Kiến Quốc trước khi đã từng nhập ngũ, và là một chỉ huy trưởng. Tình huống này, trước đây khi Lưu Vĩ Hồng nói chuyện với Chu Kiến Quốc, đã sớm biết trước được. Về việc Chu Nghị Quân vào trường quân đội, liệu có phải một phần do Lưu Vĩ Hồng nhúng tay vào, điều này không cần nói cũng biết. Chu Nghị Quân xem ra còn chút ngại ngùng, cùng mẹ và chị vội vàng bưng nước trà ra cho khách.

Chu Kiến Quốc ở Địa khu Hạo Dương đã kiêm nhiệm qua hai chức vụ. Cục trưởng cục nông nghiệp và Bí thứ huyện ủy Lâm Khánh. Vì thế mà các cán bộ trong huyện Lâm Khánh và Cục nông nghiệp Địa khu có thể nói đều là cấp dưới cũ của chủ tịch Địa khu. Lấy danh nghĩa này để đến làm khách nhà Chu Kiến Quốc, rất hợp tình hợp lý. Chu Kiến Quốc sau này lại phải xây dựng tổ chức thành viên của mình, đương nhiên sử dụng đến cấp dưới cũ là rất thuận tiện.

Thân phận của Lưu Vĩ Hồng trong nhà lão Chu cũng khá đặc biệt, trong mắt cô Vu, hắn là khách, nhưng trong mắt Đặng Trọng Hòa và họ, quan hệ giữa Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng rất gần gũi, hắn một nửa được xem như chủ nhà. Lưu Vĩ Hồng quả thật cũng không coi mình là người ngoài, thỉnh thoảng mời thuốc, thay Chu Kiến Quốc tiếp khách.

Chu Kiến Quốc vẫn là bộ dạng cũ, cười ha hả, tiếng cười rất sảng khoái. Nói thật, bản thân ông ta cũng không ngờ, nhanh như vậy đã lên làm cán bộ cấp sở. Tháng giêng năm nay, khi Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh thăm ông ta, đã thẳng thắn nói tới chuyện này, Chu Kiến Quốc còn có chút không dám tin.

Ông ta đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đại Ninh, cũng mới được hơn một năm, còn chưa đến năm rưỡi, lại đảm nhiệm thêm chức Chủ tịch Địa khu Hạo Dương, thực sự là được đề bạt quá nhanh. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nói được làm như có thật, Chu Kiến Quốc lại cũng không dám không tin. Ông hiểu rõ tính cách của Lưu Vĩ Hồng, với cấp trên như thế này, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung, lừa gạt ông ta. Trước đây, Lưu Vĩ Hồng đã làm rất nhiều chuyện, Trước đó, Chu Kiến Quốc đều cảm thấy tuyệt đối không thể có khả năng đó, sau lại nghiệm chứng, chưa bao giờ rơi vào khoảng không. Lần này, Lưu Vĩ Hồng nói cần ông ta chuẩn bị sẵn sàng trở về Hạo Dương làm chủ quản. Chu Kiến Quốc cũng thật sự đã chuẩn bị ngay. Câu nói này chỉ là Lưu Vĩ Hồng nói ra, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã nói ra vẫn phải tin chứ.

Hiện giờ quả nhiên là như vậy.

Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, mọi người đều không nói việc công, chỉ cười ha ha nói một chút về thời quá khứ những chuyện thú vị, rồi bật cười, tăng lòng yêu mến lẫn nhau.

Trong trường hợp này nói chuyện công, thì quá là không thích hợp.

Khoảng hơn 8h, Đặng Trọng Hòa là người đầu tiên đứng dậy cáo từ. Trong những người khách này, chức vụ của ông ta là cao nhất, thấp thoáng trở thành thủ lĩnh của mọi người. Ông ta đứng dậy, trong lòng những người khác đều hiểu rõ, cần phải đi rồi. Chủ tịch Địa khu Chu vừa nhậm chức, còn nhiều việc phải xử lý, trì hoãn nhiều thời gian thật là không phải.

Chu Kiến Quốc rất khách sáo, tự mình tiễn bọn họ ra cửa, Lưu Vĩ Hồng đi theo sau ông ta tiễn khách.

Dễ thấy, Chủ tịch thị xã Lưu vẫn chưa lập tức ra về. Điều này cũng là bình thường, với giao tình của hắn và Chu Kiến Quốc còn phải ở lại một lúc lâu nữa. Những chuyện liên quan tới Địa khu Hạo Dương cũng cần phải báo cáo một câu với Chu Kiến Quốc.

Khi bước tới cửa, Đặng Trọng Hòa liền quay sang cười với Lưu Vĩ Hồng, nói:- Chủ tịch Lưu, chuyện của Hạ Hàn đã làm xong rồi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói một câu:- Cảm ơn.

Đây cũng là vào thời điểm tết âm lịch, Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại đã nói với Đặng Trọng Hòa, nhờ ông ta giúp làm thủ tục điều động Hạ Hàn, từ khu Giáp Sơn điều đến Phòng công an huyện Lâm Khánh. Trong điện thoại cũng chỉ nói là Hạ Hàn cũng đã lưu lại cơ sở khá lâu, nên đổi cương vị công tác khác. Đặng Trọng Hòa cũng thuộc dạng thông minh, hiểu ngay ý của Lưu Vĩ Hồng. Đoán là Lưu Vĩ Hồng là muốn điều Hạ Hàn đến nhậm chức ở Cục công an thị xã Hạo Dương. Lưu Vĩ Hồng vừa nhậm chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương, muốn bồi dưỡng một vài thân tín. Không những Hạ Hàn là một Đồn trưởng Khu xã ở huyện Lâm Khánh, không có lý do nào để vượt qua thử thách, trực tiếp điều động đến Cục công an thị xã Hạo Dương, có phần hơi cứng nhắc, rõ ràng Chủ tịch Lưu đang xây dựng vây cánh, kéo bè kết đảng. Điều Hạ Hàn đến Cục công an huyện Lâm Khánh trước, đến lúc chỉ cần tìm một danh nghĩa giao lưu nội bộ hệ thống công an là có thể danh chính ngôn thuận điều đến Cục thị xã Hạo Dương.

Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ, nhưng đạo lý trên quan trường rất mực hiểu biết.

Những việc như vậy, Đặng Trọng Hòa đương nhiên phải giúp, hơn nữa phải làm cho gọn đẹp. Cho nên trước mắt chức vụ của Hạ Hàn là Phó trưởng phòng phòng công an huyện Lâm Khánh, phụ trách công tác trị an. Trước hết huyện Lâm Khánh thăng chức cho y, thời cơ thích hợp, sẽ điều chuyển lên Cục ở thị xã Hạo Dương. Danh tiếng của Đặng Trọng Hòa ở huyện Lâm Khánh là rất cao, phối hợp rất đúng chỗ với Chủ tịch huyện Lý Học Trí. Cục trưởng cục công an Đia khu Thân Khắc Lễ lại là thân tín của Lục Đại Dũng, mọi người đều trong một vòng tròn, hành sự rất thuận lợi.

Tiễn chân khách xong, Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc lại quay lại phòng khách ngồi. Cô Vu đã dọn dẹp sạch sẽ bàn trà, Chu Ngọc Hà lại pha ấm trà mới cho bố và Lưu Vĩ Hồng, rồi nói với Chu Nghị Quân:- Nghị Quân, em ở trong này tiếp chuyện bố và Chủ tịch Lưu. .

Ngay trước mặt mọi người, Chu Ngọc hà cũng không gọi tên Lưu Vĩ Hồng, gọi bằng chức vụ, rõ ràng là rất nề nếp. Chu Ngọc Hà không có mấy hứng thú với những chuyện trên quan trường, nhưng Chu Nghị Quân là con trai, lại học trong trường quân đội, sau này không thể tránh khỏi tiếp xúc với những chuyện như thế này, bây giờ để y tiếp xúc trước một chút cũng tốt.

Chu Nghị Quân vẫn còn một chút ngại ngùng, nghe theo lời chị ngồi một bên ghế sofa, hai tay đan vào nhau, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi rất đoan chính, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong lòng bỗng thấy rất kì lạ. Người thanh niên trẻ này không lớn hơn mình hai tuổi, không ngờ là chủ tịch của một Thị xã ?

Chu Kiến Quốc hài lòng gật đầu.

Ông ta cũng xuất thân từ quân đội, nên rất hài lòng với thái độ của con trai mình.

Quân nhân mà, đứng thì phải có tướng của đứng, ngồi thì phải có tướng của ngồi, không thể méo mó được. Rất không có dáng.

Bởi vì quan hệ giữa Chu Kiến Quốc và Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng yêu ai yêu cả đường đi, đối với Chu Nghị Quân cũng có thiện cảm, mỉm cười hỏi:- Nghị Quân, năm nay chắc tốt nghiệp nhỉ?

- Đúng vậy, Chủ tịch Lưu, tháng bảy năm nay sẽ tốt nghiệp.

- Haha, tốt. Vậy sau khi tốt nghiệp, cậu muốn làm việc ở đâu?

- Chủ tịch Lưu, cái này không thể do tôi lựa chọn, phải phục tùng theo sự sắp xếp của cấp trên.

Chu Nghị Quân trả lời rất nề nếp.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Nói thì nói vậy, vậy cách nghĩ của cậu thì sao?

- Cách nghĩ của riêng tôi à?

Không đợi Chu Nghị Quân trả lời, cô Vu đứng một bên liền nói:- Để cô nói, Nghị Quân, sau khi con tốt nghiệp, xin phân về phân khu Hạo Dương đi, ở gần nhà, mẹ và bố con có thể thường xuyên nhìn thấy con.

Đây là suy nghĩ vốn có của những người làm mẹ.

Một nam một nữ như vậy, con gái học ở Đại Ninh, con trai lại học xa, Cô Vu quả thật rất cô đơn.

Chu Nghị Quân trên mặt liền lộ ra vẻ chần chừ. Xem ra, y là một đứa con có hiếu, không tiện ngỗ ngược với lời của mẹ, nhưng trong lòng y, chắc chắn không nghĩ sẽ về quân phân khu. Quân phân khu tuy cũng là danh sách bộ đội, nhưng dù sao cũng khó có thể xếp với quân dã chiến. Chu Nghị Quân học chuyên ngành chỉ huy quân sự, chỉ có trong quân dã chiến mới có thể phát huy sở trường, nếu thực sự quay về quân phân khu, sẽ “tiêu tan mọi thứ”.

Chu Kiến Quốc xua tay, nói:- Em à, như vậy là không đúng. Nghị Quân học chuyên ngành đó, phải ở bộ đội dã chiến mới có thể dùng, vẫn là quay về bộ đội dã chiến đi. Tốt nhất là quay lại đơn vị cũ đó của con. Đơn vị cũ đó cũng là một lực lượng có tiếng tăm lừng lẫy.

Chu Nghị Quân nhất thời gật đầu liên tục, nói:- Vâng, bố, con cũng nghĩ như vậy., chính là không biết có thể quay lại đơn vị cũ không nữa.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Không có vấn đề gì. Trước khi cậu học, có ở tập đoàn quân nào không?

Chu Nghị Quân lại liên tục gật đầu:- Đúng vậy, cũng trong một tập đoàn quân.

- Vậy thì không vấn đề gì, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi chào hỏi một người, hẳn là có thể làm được. Đúng rồi, Nghị Quân, cậu muốn quay về đại đội trực tiếp cầm binh, hay là muốn đến cơ quan chỉ huy làm tham mưu?

Chu Nghị Quân hơi sửng sốt.

Nghe ý trong này, không những có thể quay về đơn vị mà còn có thể do y lựa chọn chức vụ? truyện copy từ

Có phải là quá khoa trương?

Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch thị xã Hạo Dương, bề ngoài có vẻ không quản đến việc của quân đội ở Thiết môn.

- Bố thấy hay là cứ về đội cầm binh trước. Ở cơ sở rèn luyện một thời gian, có cơ hội sẽ điều đến cơ quan chỉ huy công tác, như vậy vừa có kinh nghiệm cầm binh, lại vừa có kinh ngiệm tham mưu ở cơ sở, khá là vẹn toàn.

Lần này, lại là Chu Kiến Quốc quyết định thay con trai. Ông ta vốn xuất thân từ quân đội, những việc trong quân đội khá là hiểu rõ.

Lưu Vĩ Hồng nói:- Nghị Quân, ý kiến của riêng cậu thì sao?

Chu Nghị Quân vội vã trả lời:- Tôi cũng có ý này. Tôi đồng ý cách nói của bố tôi, vẫn là về đại đội cầm binh trước.

- Vậy tốt, cứ như vậy đi. Trước tiên về đại đội công tác một hai năm, sau đó điều đến cơ quan chỉ huy.

Lưu Vĩ Hồng nói chắc chắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi