QUAN GIA

Chương 583: Bố tôi là Quân đoàn trưởng Lưu

Nói được chắc chắn như vậy, cô Vu có chút tò mò hỏi:- Vĩ Hồng à, cháu rất quen biết với thủ trưởng bộ đội sao?

Lưu Vĩ Hồng cười đáp:- Cô Vu, bố cháu công tác trong quân đội.

- À ?

Đáp án này cô Vu không ngờ tới.

Chu Ngọc Hà cười, bố của Lưu Vĩ Hồng là Quân đoàn trưởng.

Lưu Vĩ Hồng chính mồm nói cho cô biết.

Chu Kiến Quốc hứng thú nói:- Vĩ Hồng, bố cậu công tác ở đơn vị nào?

- Ngay chính là ở đơn vị cũ của Nghị Quân. Nghị Quân, bố tôi tên Lưu Thành Gia, cậu nghe qua chưa?

- Lưu Thành Gia?

Chu Nghị Quân sửng sốt một cái, nhíu mày suy tư, rất hiển nhiên, là chiến sĩ cơ sở nhất, trong thời gian ngắn y rất khó nghĩ tới Quân đoàn trưởng. Nhưng rất nhanh sau đó, Chu Nghị Quân liền giật mình nhướng mày, trên mặt hiện ra vẻ khó tin.

- Quân đoàn trưởng Lưu

- Đúng vậy, bố tôi là Quân đoàn trưởng ở đơn vị cũ của cậu.

Lần này, Lưu Vĩ Hồng không định gạt Chu Kiến Quốc. Theo lý, việc này nên sớm “thẳng thắn” nói với Chu Kiến Quốc. Chỉ là Chu Kiến Quốc đi Đại Ninh, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không cần phải lập tức nói rõ. Đến nay Chu Kiến Quốc về Hạo Dương, lại “quấy gáo” cùng với Lưu Vĩ Hồng, nếu gạt Chu Kiến Quốc nữa, có chút không phúc hậu.

Thế cục của Địa khu Hạo Dương, cũng không lạc quan lắm, cần hắn và Chu Kiến Quốc “hợp tác chân thành”, cùng nhau ứng phó.

- Chủ tịch Lưu, bố anh chính là Quân đoàn trưởng Lưu sao?

Chu Nghị Quân kinh ngạc, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Lại cũng không ngờ, trong chính nhà mình lại gặp được con trai của Quân đoàn trưởng Lưu, hơn nữa còn rất quen với bố mình.

- Đúng vậy, nhưng khi ông ấy làm Quân đoàn trưởng, cậu có lẽ đã đi học ở trường quân đội rồi.

Lưu Vĩ Hồng khá là hiểu tình hình của Chu Nghị Quân, Chu Nghị Quân mười tám tuổi đã tham gia quân ngũ, năm đó đỗ luôn trường quân đội, đã học hơn ba năm. Lưu Thành Gia năm 89 mới nhậm chức Quân Đoàn Trưởng tập đoàn quân.

- Đúng vậy, nhưng, tôi ngưỡng mộ đại danh của Quân đoàn trưởng Lưu đã lâu, nghe nói Quân đoàn trưởng Lưu là anh hùng chiến đấu ở An Lãng đã đánh mấy trăm giặc ngoại xâm, hiện nay đơn vị cũ cũng là một thí điểm hợp thành binh, lúc tôi cùng chiến hữu cũ thư từ qua lại, họ cũng nói với tôi.

Chu Nghị Quân vẻ mặt kích động, một chàng trai bản tính hay mắc cỡ cũng là thao thao bất tuyệt nói không ngớt, đôi mắt rạng ngời, cho thấy thực sự rất sùng kính Lưu Thành Gia. Quân nhân trẻ tuổi mà, ai không sùng bái anh hùng chiến đấu chứ?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói:- Nếu không như vậy, Nghị Quân, sau khi tốt nghiệp, cậu đi tới cái lữ đoàn kia. Bố tôi khá là coi trọng việc xây dựng lữ đoàn hỗn hợp này.

- Vậy tốt quá.

Chu Nghị Quân suýt nữa thì đứng dậy hoan hô. Ai cũng biết rằng, đơn vị thí điểm bộ đội là đều được coi trọng, phàm là những quan quân của đơn vị thí điểm, chỉ cần thật sự có bản lĩnh, thì sẽ là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm. Quả nhiên, Chu Nghị Quân vẫn còn trẻ, suy nghĩ cũng rất đơn thuần, không phụ trách như vậy, nhưng học chỉ huy quân sự, hễ tốt nghiệp là có thể vào quân đội dã chiến tinh nhuệ, tuyệt đối là cơ hội rèn luyện rất tốt.

- Đợi một chút, đợi chút. Vĩ Hồng…

Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và Chu Nghị Quân có qua có lại, nói chuyện rất hăng say, Chu Kiến Quốc trong cơn “mê muội” bỗng tỉnh lại, giơ tay ngăn bọn họ, lớn tiếng “kêu dừng”.

Chuyện gì vậy?

Bỗng nhiên, dưới con mắt của ông xuất hiện một công tử của Quân đoàn trưởng?

- Chủ tịch Địa khu, xin lỗi, trước đây không báo cáo với chủ tịch luôn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói. Trước đây hắn luôn gọi Chu Kiến Quốc là “bí thư”, bây giờ cũng không thể không sửa lại. Cho dù hắn và Chu Kiến Quốc lại trở thành cấp trên cấp dưới trực tiếp, nếu lại gọi là “bí thư”, làm không tốt sẽ xảy ra sai sót. Trên quan trường chi tiết này là rất cần để ý.

- Không phải, Sao cậu lại thành con trai của Quân đoàn trưởng được nhỉ?

Chu Kiến Quốc vẫn có chút bất ngờ, nói chuyện một chút cũng không suy nghĩ, may mà quan hệ giữa hắn và Lưu Vĩ Hồng, lỡ lời một chút không thành vấn đề.

Mọi người không khỏi mỉm cười.

Chu Ngọc Hà liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, hé miệng cười nói:- Bố, câu nói này có lỗi từ à.

Chu Kiến Quốc bỗng ý thức được, giơ tay vỗ trán, cười ha hả, nói:- Vĩ Hồng, tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là thấy lạ, bố cậu là Quân đoàn trưởng, sao cậu lại tới dạy học ở trường Nông nghiệp chứ?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chủ tịch, câu này lại càng sai rồi. Có ai quy định, con trai của Quân đoàn trưởng không thể dạy học ở trường Nông đâu? Lẽ nào trong mắt của ông, con cháu của cán bộ cấp cao đều là con ông cháu cha sao? Tôi thấy, Ngọc Hà và Nghị Quân đều phải có ý kiến.

Lúc này Chu Kiến Quốc đã thành chủ tịch Địa Khu, thực quyền của cán bộ cấp Sở, Chu Ngọc Hà và Chu Nghị Quân thực sự cũng có thể coi là con cháu của cán bộ cấp cao. Lại là ai cũng không chú ý Lưu Vĩ Hồng đã thay đổi cách xưng hô với Chu Ngọc Hà, trước đây hắn luôn gọi là “bác sĩ Chu”. Nhưng sự thay đổi tự nhiên này không có chút “hoài nghi” nào.

- Câu này có lí. Nhưng, Vĩ Hồng à, cậu giấu tôi lâu như vậy, là không nên. Lần sau, nếu có cơ hội gặp mặt Quân đoàn trưởng Lưu, tôi nhất định phải hỏi rõ, đây có phải là ông ấy dạy không.

Chu Kiến Quốc cười lớn nói, tâm trạng rất vui. Biểu hiện “yêu nghiệt” trước kia của Lưu Vĩ Hồng, dường như cũng tìm ra đáp án.

Quả nhiên lai lịch không tầm thường.

Bằng không, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không vênh váo như vậy. Hắn có thể kết bạn với con của Lý Dật Phong, lại có thể làm tài chính ở Bắc Kinh, hóa ra phục bút là chôn ở chỗ này. Người trẻ tuổi như vậy là bạn tốt của Chu Kiến Quốc, cũng coi như vận khí của lão Chu ông rất tốt.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chủ tịch, có cơ hội chắc chắn sẽ mời ông đến gặp bố tôi, hai người đều là quân nhân, nhất định có thể tán gẫu được.

- Đương nhiên, đương nhiên, bố cậu còn là anh hùng chiến đấu, như vậy cũng rất giỏi. Năm đó, trận chiến ở An Lãng, tôi không tham gia. Chuyển nghề sớm hai năm. Bằng không, tôi và bố cậu không chừng còn có thể trở thành chiến hữu trên chiến trường.

Chu Kiến Quốc nói xong, rất nuối tiếc lắc đầu. truyện copy từ

Tuổi của Chu Kiến Quốc cũng tương đương với Lưu Thành Gia, hơi lớn tuổi một chút, phỏng chừng năm đó chức vụ trong quân ngũ cũng tương đương với Lưu Thành Gia, thật nếu cùng ra trận mạc, quả thật có khả năng trở thành chiến hữu kề vai sát cánh. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, mấy năm chiến tranh không ngừng ở An Lãng, thực sự đã bồi dưỡng không ít các tướng lãnh cao cấp trong quân đội nước cộng hòa. Trong đó có một số tướng quân, chức đến thủ trưởng của tứ tổng bộ và đại quân khu viên.

Cô Vu cũng không để ý này nọ, bà nghe nói bố của Lưu Vĩ Hồng là Quân đoàn trưởng, lập tức đôi mắt cũng cười, cũng không đề cập đến việc Chu Nghị Quân quay về phân khu Hạo Dương nữa. Quan hệ giữa Vĩ Hồng và lão Chu thân thiết như vậy, chắc chắn sẽ khiến bố hắn chiếu cố đến Nghị Quân. Trong quân đội, có sự chiếu cố của Quân đoàn trưởng, thì còn có gì phải lo nữa chứ? Nghị Quân chỉ cần biểu hiện tốt một chút, tiền đồ là không giới hạn.

Hàn huyên một lúc chuyện của Chu Nghị Quân, chủ đề lại quay sang tình thế ở địa khu Hạo Dương, tâm trạng của Chu Kiến Quốc trở lên nghiêm túc vài phần, hút điếu thuốc, nói:- Vĩ Hồng, bây giờ xem ra, có người đối với tôi và cậu đều không phải là yên tâm như vậy.

Lưu Vĩ Hồng liền cười.

Chu Kiến Quốc chính là có cảm giác mà phát ra, trải qua “rèn luyện” quan trường hơn một năm ở Tỉnh Đại Ninh, Chu Kiến Quốc đến nay coi như là chim già trong quan trường, đối với rất nhiều vấn đề, có thể xuyên thấu qua biểu hiện thấy bản chất của vấn đề.

- Bí thư Phương Đông Hoa, hình như rất quan tâm đến Địa khu Hạo Dương.

Chu Kiến Quốc nói thêm một câu.

Tào Chấn Khởi đảm nhiệm ủy viên Địa ủy, xem như trình tự thay ca, không có gì đáng nói. Trước đây, Phương Đông Hoa ra sức ủng hộ Tào Chấn Khởi đảm nhận chức Bí thư Địa khu, bây giờ coi như là như nguyện vọng. Về việc điều chuyển Ngụy Ái Quốc, lại đổi Uyển Trung Hưng đến Ban tuyên giáo Địa ủy, theo như trước đây thì là một cách làm rất bình thường trong quan trường, Tào Chấn Khởi không phải kẻ ngốc, cũng không phải vừa lên chức, nắm chắc trong tay hệ thống tổ chức, cũng có thể giải thích được. Phó bí thư Địa ủy và Ngụy Ái Quốc đều là người của Lục Đại Dũng, Tào Chấn Khởi nếu không đưa Phương Trung Hàn lên vị trí tổ chức, y cũng chơi không chuyển.

Nhưng do thư kí của Phương Đông Hoa Tống Hiểu Vệ tiếp nhận Bí thư Thị Ủy Hạo Dương có chút không đúng. Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi là do Phương Đông Hoa ông dốc hết sức tiến cử, Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật địa ủy Trương Bình An cũng là cấp dưới cũ của Phương Đông Hoa, đến nay, lại đưa Thư kí vào bộ máy Địa ủy, trực tiếp kiêm nhiệm Bí thư Thị ủy Hạo Dương, Phương Đông Hoa là muốn độc chiếm thiên hạ ở Địa khu Hạo Dương sao?

Sắp xếp như vậy, hoặc nhiều hoặc ít có chút phạm húy.

Theo lý, Phương Đông Hoa cũng là một tay già đời trong quan trường, làm sao có thể có thủ đoạn như vậy?

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Chủ nhiệm Phương Đông Hoa ước chừng là muốn xây dựng lại Địa khu Hạo Dương đây, Những người mà ông ấy coi trọng, luôn rất đáng tin cậy.

Kết hợp với tin tức từ Bắc Kinh truyền tới của Mã Quốc Bình, Lưu Vĩ Hồng gần như có thể khẳng định, Phương Đông Hoa là “người phát ngôn” của tỉnh Sở Nam. Đây cũng không có gì là lạ. Quan hệ giữa Hồ Cao Sơn và Vương gia rất mật thiết, Lý Dật Phong là người có khả năng của Lưu gia, Hạ gia ở tỉnh Sở Nam chỉ là một “cái đinh”, quá bình thường.

Tuy nói tỉnh Sở Nam là một tỉnh thế lực bản địa phát triển khá an toàn, trên thực tế, dưới chính thể hiện hành, làm sao có thể có được thế lực chân chính thuần túy được đây? Nhất định phải liên hệ với các cán bộ cấp cao.

Chỉ là Phương Đông Hoa đem “dòng chính thân tín” của mình, trọng thần nòng cốt đều cử đến Địa khu Hạo Dương, nếu nói chỉ là trùng hợp, hòan toàn không có ý chống đối, Lưu Vĩ Hồng khẳng định là không tin. Hắn không khờ dại như vậy.

Kết thù kết oán đã sâu, Lưu Vĩ Hồng sao có thể phớt lờ?

Tuy nhiên những lời này, tạm thời không cần nhắc tới với Chu Kiến Quốc.

Nói ra, Tào Chấn Khởi quả nhiên thủ đoạn rất cao, thực lực hùng hậu, “lợi thế” trong tay Lưu Vĩ Hồng cũng chưa thấy được chính là nhẹ nhàng. Chu Kiến Quốc cho dù đến khi nào, không chút nghi ngờ đều hướng về hắn, hơn nữa, Phó bí thư đảng và quần chúng Địa ủy, Trưởng ban tuyên giáo Uyển Trung Hưng, và những lãnh đạo Địa khu khác có quan hệ khá mật thiết với Lục Đại Dũng, chỉnh hợp tốt một chút, cũng không phải không chịu nổi một trận chiến, huống hồ vài nhân vật số một trong chính Đảng của Huyện thị, phần lớn là do Lục Đại Dũng đề bạt lên, thực lực không kém.

Nếu Tào Chấn Khởi muốn hợp tác, bắt tay nhất trí làm việc, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên phải khuyên can Chu Kiến Quốc, phối hợp ăn ý, cùng nhau lập thành tích. Lưu Vĩ Hồng cũng hi vọng có kết quả như vậy, hợp thì cũng có lợi, giả dụ Tào Chấn Khởi cho rằng nắm quyền trong tay, nhất định phải xuất ra vài con thiêu thân, gây khó chịu cho bọn họ, Chủ tịch Lưu cũng không hẳn thấy sợ.

Hơn nữa, xem tình hình rồi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi