QUAN GIA

Chương 610: Phó cục trưởng Hạ phải văn minh chấp pháp

Khách sạn Hạo Dương phòng trà số 306, nơi ở tạm của Lưu Vĩ Hồng

Căn phòng này không nhỏ, có một phòng khách hai ba chục mét vuông, một phòng ngủ khoảng 20 mét vuông, nhà vệ sinh còn có một nhà bếp nhỏ. Tất nhiên, Chủ tịch thị xã Lưu sẽ không ở đây nấu đồ ăn. Cho dù trình độ nấu đồ ăn của Chủ tịch thị xã Lưu cũng không tồi. Đời trước là tên lưu manh hơn 40 năm, phó nghiên cứu viên Lưu viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh cũng không có khả năng mỗi ngày ăn ở cantin, thỉnh thoảng sẽ tự mình tổ chức bữa ăn tập thể làm một hai món ăn. Nhưng khách sạn phục vụ gì cũng có, Chủ tịch thị xã Lưu ở phương diện làm việc nhà lại trở nên lười biếng, thường đều là gọi món ăn, có lúc cũng sẽ ăn cơm ở cantin thị ủy

Phòng khách bố trí khá chặt chẽ, có bàn làm việc, có giá sách nhỏ, còn có sô pha và một bàn trà, dùng để đãi khách. Một góc của căn phòng, có một cái bàn vuông nhỏ, hai cái ghế, tất nhiên là bàn ăn rồi. Đồ dùng gia đình cũng không phải hoàn toàn mới, nhưng sáng sủa sạch sẽ, vệ sinh làm rất sạch sẽ

Trên thực tế, Chủ tịch thị xã Lưu vừa vào ở phòng 306, bên khách sạn đã sắp xếp một nhân viên phục vụ chuyên trách. Ngoài ra, là toàn bộ nhân viên phục vụ của cả tầng lầu, thực tế chỉ phụ trách công việc phục vụ ngày thường của phòng 306, nói trắng ra, chính là bảo mẫu nhỏ của Chủ tịch Lưu

Lưu Vĩ Hồng đã hạ mệnh lệnh cho khách sạn, không có sự đồng ý của hắn, thường sẽ không tiếp khách. Khách sạn còn sắp xếp một bảo vệ, chuyên phụ trách vì Chủ tịch thị xã Lưu từ chối khéo những người khách này. Nếu không có mệnh lệnh này, Lưu Vĩ Hồng hàng đêm đều mơ tưởng có thời gian yên tĩnh. Không biết có bao nhiêu người muốn kéo quan hệ với Chủ tịch thị xã, lôi kéo làm quen.

Nhưng lúc này phòng 306, lại là khách quý chật nhà.

Đều là người trẻ tuổi

Lưu Vĩ Hồng ngồi ở giữa trên sô pha dài, Hạ Hàn cùng hắn sóng vai mà ngồi, Chương Dịch và Cao Thần một trái một phải, trên bàn trà bày ít rượu và thức ăn vặt, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện

- Cao Thần, vết thương khôi phục thế nào rồi?

Lưu Vĩ Hồng hút một hơi thuốc lá, hỏi

Cao Thần liền làm vài “động tác khỏe đẹp”, cười nói:- Không có gì, đều là vết thương ngoài da, không đáng là gì!

Hạ Hàn liền khinh thường y, nói:- Cao Thần, cậu không có trượng nghĩa. Cậu không có gì, nhìn xem Tô Mộc người ta!

Cao Thần có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:- Tình hình lúc đó, tôi có thể xông ra, Tô Mộc không được. Cậu ấy chưa từng đánh nhau, không có kinh nghiệm…

Ngụ ý tất nhiên là nói tôi có thể xông ra, nhưng không có xông ra, cùng Tô Mộc chịu đánh, cũng coi như là rất có nghĩa khí

Lưu Vĩ Hồng phất tay nói:- Điều này không trách Cao Thần, bên kia nhiều người, đều cầm vũ khí, đánh không lại là chắc chắn. Chính là Tô Mộc không có kinh nghiệm đánh nhau, không biết bảo vệ bộ phận quan trọng, ăn thêm nhiều đau khổ

Mấy người cười rộ lên. Nói tới đánh nhau, các vị ở đây, ai cũng không phải đèn cạn dầu, đặc biệt Chủ tịch thị xã Lưu và Phó cục trưởng Hạ là cao thủ trong đó, có thể nói trải qua trăm trận chiến. Hiện giờ vết thương của Tô Mộc cũng dần dần chuyển tốt, nguy hiểm sinh mạng chắc chắn sẽ không có rồi, mọi người bàn bạc về vấn đề này thì khá thoải mái

Cười một trận, Chương Dịch giương mày, nói:- Nhị Ca, chuyện này không đúng lắm! Tổng giám đốc Trương cũng cùng tôi nói qua một chút, có chút lo lắng, nói là không nghĩ tới trị an xã hội của Hạo Dương lại loạn như vậy nguồn

Cái gọi là Tổng giám đốc Trương, tất nhiên là chỉ Trương Quốc Khánh

Trương Quốc Khánh nói lời này, nói khá hàm súc, không khiển trách thẳng Chủ tịch thị xã Lưu nắm trong tay bất lực. Phỏng chừng chuyện này, Trương Quốc Khánh chắc chắn muốn báo cáo với Vương Thiện bọn họ, cái tên Vương Thiện, không biết sau lưng chê cười như thế nào. Thằng nhóc Lưu Nhị, ở Bắc Kinh, vênh váo, nhìn ai cũng không thuận mắt, đều là lão Đại tát tai hầu hạ. Ai biết ở trên địa bàn của bản thân hắn, một đám Tiểu A Phi, không ngờ liền dám bắt nạt tới nhà, diễu võ dương oai

Thực mất mặt!

Nếu mặt đối mặt, Vương Thiện nói không chừng sẽ mời Lưu Nhị đi bán khoai lang, đừng ở nông thôn làm mất mặt xấu hổ

Chủ tịch thị xã Lưu bất động thanh sắc, hỏi:- Chương Dịch, vậy cậu có biện pháp tốt gì?

Chương Dịch ngẫm nghĩ một chút, nói:- Tôi và Tổng giám đốc Trương tổng hợp một chút, dự định thành lập một công ty vệ sĩ, chuyên phụ trách giữ gìn trật tự trị an của công trường. Anh xem như vậy có được hay không?

- Lấy bạo chế bạo?

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại.

Chương Dịch cười nói:- Cũng không phải lấy bạo chế bạo, cũng phải có chút năng lực tự vệ. Địa phương đó khá hẻo lánh, cục công an thành phố nhân sự không đủ, không thể chuyên môn quả chuyện bên chúng ta. Hơn nữa, chợ thương mại qui hoạch chiếm đất 800 ngàn mét vuông, lập tức phải chính thức khởi công, ngoại trừ tên khốn Tôn Hoành tới quấy rối, mấy tên côn đồ hạnh kiểm xấu ở gần đó cũng không thể không phòng, trộm cắp nhỏ là chuyện cơm thường

- Ừ, ý nghĩ còn có thể. Hạ Hàn, ý kiến của cậu thì sao?

Lưu Vĩ Hồng chuyển sang Phó cục trưởng Hạ

Việc này đúng là Hạ Hàn cai quản

Hạ Hàn gật gật đầu, nói:- Tôi thấy có thể. Chương Dịch, nếu các cậu muốn làm, thì làm đứng đắn, phương diện nhân viên, phải nghiêm khắc chọn lựa. Đừng tuyển mấy tên lung tung lộn xộn đi vào, đến lúc đó tham ô thì phiền toái

Chương Dịch nói:- Tôi cũng đang nghĩ như vậy. Ý kiến như vậy, công ty vệ sĩ này chủ yếu là tổ chức một đám quân nhân xuất ngũ. Cậu ấy nói cậu ấy có vài chiến hữu, có thể gọi qua. Những người này tố chất khá cao, cũng có thể cậy vào

Lưu Vĩ Hồng liền nhìn phía Cao Thần.

Cao Thần nói:- Tôi đại khái có thể gọi qua năm sáu người, trên cơ bản đều là chiến hữu của tôi. Phương diện đối nhân xử thế, tôi có thể cam đoan.

Hạ Hàn lắc đầu, nói:- Công trường lớn như vậy, năm sáu người chắc chắn không đủ dùng. Như vậy đi, tôi nghĩ cách cho các anh, tìm thêm vài đội viên dân phòng qua đó, cũng tính trong công ty vệ sĩ các anh. Phỏng chừng phải hơn 20 người mới có thể miễn cưỡng tuần tra địa phương lớn như vậy

Nói thật, đội viên dân phòng trị an của giai đoạn hiện nay, phương diện tố chất cũng không phải quá cứng rắn như vậy. Nhưng Hạ Hàn đề cử, tất nhiên là khác. Hơn nữa đội viên dân phòng bình thường đều là người địa phương, quen thuộc tình huống. Đối với đáy của mấy tên khốn thích trộm lén, cũng hiểu khá rõ ràng. Trong công ty vệ sĩ có mấy đội viên dân phòng này, quả thật khá có hiệu quả.

Lưu Vĩ Hồng nói:- Hạ Hàn, chỉ dựa vào Chương Dịch bọn họ tự bảo vệ còn không đủ. Thống trị tổng hợp trị an xã hội, là cục công an các cậu cai quản. Tôi thấy còn nên ở chợ thương mại thiết lập một điểm cảnh vụ, trang bị nhân viên cảnh vụ chuyên môn khá thích hợp. Việc này, cậu trở về cùng cục trưởng Thái báo cáo một chút

Hạ Hàn liền khổ mặt, nói:- Nhị Ca, tôi không làm với ông ta được, tên này quá láu cá, việc chính đáng một chút không làm. Hôm đó tôi mắng ông ta quá độc, ông ta hận tôi chết…

Chương Dịch và Cao Thần không khỏi mỉm cười.

Cũng chỉ có Hạ Hàn vênh váo như vậy, Phó cục trưởng dám mắng cục trưởng

Lưu Vĩ Hồng lại trở nên nghiêm túc, nói:- Công tác là công tác, mâu thuẫn là mâu thuẫn. Chẳng lẽ có mâu thuẫn sẽ không làm công tác? Ngày mai tôi gọi Thái Tuyết Phong nói chuyện, làm như vậy chắc chắn không được

- Được. Anh nói với ông ấy đi, chuyện này còn phải cần ông gật đầu

Hạ Hàn gãi đầu, nói.

Mắng thì mắng, chống đối thì chống đối, quy củ không thể phá hư, nên là quyền hạn của cục trưởng, Hạ Hàn cũng không thể tự chủ trương.

Lại hàn huyên một trận, Cao Thần đột nhiên hỏi:- Sếp Hạ, Tôn Hoành còn đang giam giữ phải không?

- Đang giam giữ!

Hạ Hàn vung tay lên, nói, tuy nhiên lập tức lại có vẻ có chút buồn bực.

- Giam giữ là giam giữ, người này, ở sở tạm giam cũng không chịu cực khổ gì, có thuốc lá có rượu, một đám tiểu lưu manh ở trong đó hầu hạ cho gã, ngày tháng sống khá dễ chịu, tôi nhìn thấy là tức rồi

Chương Dịch và Cao Thần đều lắc đầu.

Đây chính là sự thật!

Tôn Hoành lai lịch lớn, bối cảnh dày, cho dù bị nhốt tại sở tạm giam, cũng tác oai tác quái.

Cao Thần đột phát nghĩ), nói:- Nếu không, sếp Hạ, anh cũng giam tôi lại, tôi đi trừng trị gã, một ngày đánh gã mấy lần!

Mấy người đều cười ha ha

Hạ Hàn vừa cười vừa lắc đầu, nói:- Chuyện đó không được, nếu cậu thật sự vào đó rồi, ai đánh ai còn chưa chắc. Gã người đông thế mạnh! Hơn nữa, tôi cũng không thể tùy tiện giam cậu đúng không? Chúng ta phải văn minh chấp pháp!

Mọi người càng cười sảng khoái

Hạ Hàn không ngờ nói y phải văn minh chấp pháp!

Lời này cũng thẹn cho y nói ra miệng

Sau khi Hạ Hàn bọn họ rời đi, Lưu Vĩ Hồng tắm rửa một cái, thay áo ngủ, chuẩn bị đọc sách, đột nhiên lại có khách tới thăm hỏi. Vị khách này, tóc dài ngang vai, bộ ngực cao ngất, mông tròn, vô cùng gợi cảm, chính là Đường Thu Diệp tổng giám đốc điện khí Đường Nhân

- Xin chào Chủ tịch thị xã Lưu!

Đường Thu Diệp đi vào cửa, cười hì hì kêu một tiếng.

Người khách khác là gõ cửa đi vào, Tổng giám đốc Đường hơi có chút khác biệt, là tự mình mở cửa đi vào, cô có chìa khóa

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười:- Sao hả, lại ở bên cạnh mở một phòng sao?

Từ khi Chủ tịch thị xã Lưu vào ở phòng số 306, căn phòng bên cạnh, thường bị Tổng giám đốc Đường chiếm cứ. Tổng giám đốc Đường nhiều tiền thế lớn, là nữ cường nhân số một giới thương gia của thị xã Hạo Dương, ở nhà chán rồi, muốn ở một hai ngày trong khách sạn, mặc cho ai cũng không thể nói gì hơn.

Đường Thu Diệp nghiêm trang nói:- Đồng chí Chủ tịch thị xã, tôi là đến báo cáo công tác với anh

Lưu Vĩ Hồng cười mỉm nói:- Tốt lắm, Tổng giám đốc Đường mời theo tôi vào trong báo cáo công tác đi, tiện!

Đường Thu Diệp liền không ngừng cười khanh khách, đảo mắt thoáng nhìn một đống hỗn độn trên bàn trà, liền nhíu mày, nói:- Ôi, loạn thế này, để em thu dọn cho anh một chút…

- Thôi đi, ngày mai tiểu Kiều sẽ thu dọn

Tiểu Kiều chính là nhân viên phục vụ chuyên trách của phòng 306. Sau 8 giờ tối thì tan ca rồi. Ngày hôm sau 10 giờ sáng đi làm, qua thu dọn phòng

Đường Thu Diệp đã tay chân lanh lẹ bắt đầu thu dọn, lộn xộn như vậy, cô nhìn không quen mắt, tuyệt đối không thể chờ tới ngày mai, trong miệng còn làu bàu nói:- Phòng của Chủ tịch thị xã, phải giống bộ dáng của Chủ tịch thị xã…

Không ngờ Tổng giám đốc Đường chỉ động hai cái chén đĩa, một đôi tay mạnh mẽ có sức liền từ sau lưng ôm tới, trực tiếp nắm lấy hai chỗ cao nhất, cảm giác trong tay mềm mại đầy đặn kinh người, quả thực khó có thể nói nên lời.

Lưu Vĩ Hồng thích nhất dùng động tác này âu yếm cặp ngực cao ngất tuyệt thế vô song của Đường Thu Diệp

- Đừng phá đừng phá, em thu dọn một chút…

- Đừng dọn, báo cáo công tác với anh trước đi…

Lưu Vĩ Hồng cười nói, hơi vô sỉ.

- Em thật sự có công tác muốn báo cáo, cái chợ mặt hàng nhỏ đó, không phải muốn đổi thành chợ trang phục sao, em định…

Đường Thu Diệp vội vàng nói.

Chủ tịch thị xã Lưu lúc này, làm sao nghe lọt tai, hai tay dùng sức, ôm Tổng giám đốc Đường vào người, đi thẳng vào phòng ngủ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi