QUAN GIA

Chương 612: Thái Tuyết Phong thả Tôn Hoành

Vài ngày sau, Hạ Hàn nổi giận đùng đùng đi tới tòa nhà Thị ủy số 2

Hạ Hàn vốn công tác tại cục công an thị xã Hạo Dương, ủy ban nhân dân thị xã có không ít người đều nhận được y, nay trở thành Phó cục trưởng cục công an, người quen biết y càng nhiều. Nhưng lại không có ai chào hỏi với Phó cục trưởng Hạ

Nguyên nhân không có gì khác, trong đôi mắt của Hạ Hàn cũng sắp phun ra lửa

Phó cục trưởng Hạ tính tình nóng nảy sét đánh, người biết được cũng không ít. Nhìn bộ dáng này, không biết cùng ai đấu khí. Vẫn là không muốn đi chọc y là tốt, đỡ phải gặp tai bay vạ gió

- Hướng Vân, Chủ tịch thị xã Lưu có ở đây không?

Đi tới trước cửa văn phòng Chủ tịch thị xã, Hạ Hàn kêu lên.

Hướng Vân đang chăm chú công tác hoảng sợ, ngẩng đầu lên, cười nói:- Sao thế, sếp Hạ, ai chọc anh rồi!

- Còn có thể là ai? Tên Thái Tuyết Phong!

Hạ Hàn nổi giận đùng đùng nói.

Hướng Vân lập tức một trận cười khổ. Phó cục trưởng Hạ này cũng quá uy mãnh, công nhiên nhục mạ người lãnh đạo trực tiếp là "Khốn khiếp"! Ước chừng cục công an Hạo Dương từ khi thành lập tới nay, đây là vị đầu tiên, e rằng cũng sẽ là một vị duy nhất

Hướng Vân cũng không có dông dài, lập tức thông báo giúp y

- Nhị ca, Thái Tuyết Phong, tên khốn khiếp đó, thả Tôn Hoành rồi!

Hạ Hàn vừa đi vào văn phòng, liền lập tức ồn ào, trên cổ gân xanh nổi lên

- Thả rồi?

Lưu Vĩ Hồng hơi cảm thấy bất ngờ

Hắn mấy ngày trước mới nói qua với Thái Tuyết Phong, kinh phí cũng đã chi cho cục công an, Thái Tuyết Phong cũng là thiết lập một điểm cảnh vụ ở công trường chợ thương mại, dường như đối với yêu cầu của Chủ tịch Lưu cũng khá phối hợp. Không ngờ xoay lưng thì thả Tôn Hoành

- Đúng. Vốn tôi đã nói với đội cảnh sát hình sự rồi, bảo bọn họ điều tra Tôn Hoành cho tốt, ai biết Thái Tuyết Phong nói chỉ là một vụ án trị an bình thường, giam giữ vài ngày là được rồi, cứ như vậy thả tên khốn Tôn Hoành đi rồi!

Hạ Hàn tức đến đỏ mắt, chỉ muốn tìm người đánh nhau

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:- Thả thì tốt!

- Hả?

Hạ Hàn lập tức liền mở to hai mắt nhìn, không rõ Nhị ca đây là ý tứ gì.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Nếu Bí thư Thái cảm thấy nên thả, vậy thả đi, không có gì

Hạ Hàn hoàn toàn không hiểu

Lưu Vĩ Hồng đóng lại văn kiện trên tay, đứng dậy cười nói:- Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện xem Tô Mộc. Cũng đã hai ngày không đi xem cậu ấy rồi, không biết cậu ấy hồi phục thế nào

- Nhị ca...

Lưu Vĩ Hồng đi tới, vỗ vỗ vai Hạ Hàn, mỉm cười nói:- Không có việc gì đi thôi

Nếu Nhị ca nói như vậy, Hạ Hàn có đầy ngập lửa giận, cũng chỉ có thể nghẹn lại đầu óc mê muội, cùng đi theo Lưu Vĩ Hồng đi ra cửa. Tuy nhiên tới bãi đậu xe, Hạ Hàn liền đi lên xe của mình, nói:- Nhị ca, một mình anh đi đi, tôi không đi. Tôi ngại nhìn thấy Tô Mộc!

Tôn Hoành được thả, Hạ Hàn cảm thấy khá có lỗi với bạn bè

Y chính là người như vậy!

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Vậy được rồi, một mình tôi đi được rồi

- Được, vậy tôi về trước

Hạ Hàn nói xong, cũng không chờ Lưu Vĩ Hồng đồng ý, đạp ga, xe cảnh sát bay nhanh mà đi. Cho dù ở trong tòa nhà Thị ủy, Phó cục trưởng Hạ cũng muốn “phóng xe”. Nhìn xe cảnh sát cuốn bụi mà đi, Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì, đi lên Santana

Phòng bệnh cán bộ cao cấp bệnh viện nhân dân thị xã Hạo Dương, không khí rất im lặng

Tô Mộc nằm nghiêng ở trên giường, đầu hướng vào trong

Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi đứng ở một bên giường bệnh, nhìn Tô Mộc ở trên giường, không ngừng chà xát tay, vẻ mặt rất bất đắc dĩ

Mông Khả thì đứng ở bên giường, nhìn bên ngoài sân, bả vai run run, dường như đang khóc nức nở không thành tiếng

Ai đều không nói lời nào.

- Tô Mộc...

Qua một hồi, Tào Chấn Khởi mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn.

Tô Mộc một chút phản ứng đều không có.

- Tô Mộc, cậu là con trai tôi, đây là sự thật, cậu…

Tào Chấn Khởi còn đang nói, Tô Mộc hung hăng nắm lấy gối đầu, che đầu lại. Tào Chấn Khởi chỉ phải ngậm miệng lại, trong mắt bỗng nhiên cũng trào ra nước mắt, tuy nhiên lập tức liền nâng tay lau

Trong phòng bệnh lại khôi phục im lặng.

Tào Chấn Khởi lại một lần nữa chà xát tay. Phải nói cả đời Tào Chấn Khởi, thực tại đã trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng đối mặt đứa con trên giường bệnh, trong đầu lại bốc lên một cảm giác đặc biệt vô lực

Bỗng nhiên được vui sướng, đã bị thống khổ tra tấn thay thế được. Mỗi lần nhìn thấy Tô Mộc, Tào Chấn Khởi đều không kìm lòng nổi nhớ tới lịch sử khuất nhục thống khổ nhiều năm trước kia

Một thời đại điên cuồng, một đại họa cực khổ!

Mặc kệ ông nói như thế nào, Tô Mộc chính là không thừa nhận ông là cha ruột của y. Ngay cả Mông Khả đều làm công tác cho Tô Mộc, Tô Mộc một mực không nghe. Đứa nhỏ này, cứng đầu lên thì thật là cứng đầu

Tào Chấn Khởi bó tay không biện pháp.

Cửa phòng bệnh, “két” một tiếng bị người ta đẩy ra, Lưu Vĩ Hồng đi đến.

Tào Chấn Khởi trông thấy Lưu Vĩ Hồng, dường như hơi ngượng ngùng, trên mặt tươi cười cứng ngắc, ngượng ngùng

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Xin chào bí thư Tào

- Ừ…

Tào Chấn Khởi gật gật đầu, không nói gì. Thật sự hiện tại ông cũng không có tâm tư cùng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện phiếm hàn huyên

- Cô Mông…

- A, Chủ tịch thị xã Lưu đến rồi, xin chàoMông Khả đối với Lưu Vĩ Hồng thật ra khá khách khí, vội vàng nâng tay lau nước mắt, miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười:- Chủ tịch thị xã Lưu, mời ngồi, tôi đi rót nước cho cậu- Không cần, cảm ơn cô Mông…Lưu Vĩ Hồng phất tay, ánh mắt nhìn một cái thì hiểu rõ tình hình lúc này, mỉm cười nói:- Bí thư Tào, cô Mông, nếu tiện, tôi muốn nói chuyện riêng với Tô Mộc, được không?

Tào Chấn Khởi trên mặt lộ ra một tia cảnh giác, Mông Khả lại lập tức gật đầu, nói:- Được, cậu nói chuyện với nó đi

Bà biết Lưu Vĩ Hồng là thầy giáo của Tô Mộc, Tô Mộc đối với Lưu Vĩ Hồng cũng rất khâm phục. Trở về nhà, luôn trong lúc vô ý cùng Mông Khả nói tới Lưu Vĩ Hồng, nói Lưu Vĩ Hồng rất giỏi như thế nào, Giáp Sơn phát triển như thế nào không rời khỏi Lưu Vĩ Hồng. Trên thực tế, Giáp Sơn phát triển cũng quả thật là biến chuyển từng ngày. Mông Khả ở tại Giáp Sơn, hoàn toàn có thể cảm nhận được điểm này.

Hiện giờ việc này lâm vào "Cục diện bế tắc", bà và Tào Chấn Khởi bó tay không kế sách, Lưu Vĩ Hồng tới vừa lúc, hy vọng đều ký thác ở trên người Lưu Vĩ Hồng

Mông Khả đến bên cạnh Tào Chấn Khởi, nhìn ông liếc mắt một cái.

Tào Chấn Khởi nhẹ nhàng lắc đầu, cũng đi theo bà ra ngoài.

Tô Mộc như trước dùng gối che đầu

Lưu Vĩ Hồng đi vào bên giường bệnh, chậm rãi nói:- Tô Mộc, lịch sử đã tổn thương mẹ cậu một lần, cậu không thể tổn thương bà lần thứ hai!

Tô Mộc thân mình cong lại một chút

- Tôi biết, cậu rất khó chấp nhận sự thật này, cậu rất đau khổ. Nhưng cậu có nghĩ qua mẹ cậu không, bà còn đau khổ hơn cậu nhiều. Còn có Tào Chấn Khởi, ông ấy cũng khổ sở!

- Ông ấy mới không có khổ sở! Cuộc sống của ông ta sống rất thoái mái!

Tô Mộc mạnh xoay người, lớn tiếng hét lên với Lưu Vĩ Hồng, nước mắt không dứt trào ra, có vẻ vô cùng ủy khuất. Thực tại Tô Mộc cũng rất nén chịu, rất cần một người nói hết một phen, Lưu Vĩ Hồng không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Sao cậu biết ông ấy sống rất thoải mái? Cậu nhìn thấy vẻ vinh quang bề ngoài của ông, nỗi đau trong lòng ông, cậu có thể cảm nhận được sao? xem tại

- Ông thống khổ! Ông đáng đời! Ai bảo ông ta lúc trước như vậy…

Tô Mộc giống như đứa trẻ, hét to la to về phía Lưu Vĩ Hồng, không quan tâm, nước mắt chảy xuôi.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt liền trầm trọng lên, nói:- Tô Mộc, cậu có từng đích thân trải qua những niên đại đó, cậu rất khó tưởng tượng, đó là điên cuồng như thế nào

- Cậu cho rằng lúc đó ông ấy dễ chịu lắm sao? Ai muốn bỏ rơi vợ con? Ông ấy căn bản không có lựa chọn! Ngay cả quyền lực sinh tồn, lúc đó ông ấy cũng không có. Đổi lại cậu ở trong tình trạng đó, cậu có thể làm thế nào? Ngoại trừ lấy cái chết đấu tranh, ông ấy còn có thể làm gì? Hơn nữa, cho dù là chết, cũng không giải quyết được vấn đề. Mọi thứ lúc đó, đều không phải cá nhân có thể thay đổi

- Vậy sau đó thì sao? Sau đó ông ấy bình phản rồi, vì sao không tới tìm chúng tôi?

Tô Mộc ngồi dậy, hờn dỗi hỏi.

Lưu Vĩ Hồng nói:- Bởi vì ông không biết có cậu! Nếu biết, tôi nghĩ ông sẽ đi tìm mọi người

- Ông sẽ không đâu!

Tô Mộc quả quyết lắc đầu, vẻ mặt khẳng định

- Tôi hiểu con người ông, đem mọi thứ của mình xem quan trọng hơn thứ gì khác. Lúc đó ông chọn nhẫn nhục sống tạm bợ, sau đó chắc chắn sẽ không tới đối diện với kết quả khuất nhục này

Lưu Vĩ Hồng âm thầm thở dài. Hắn lo lắng nhất chính là Tô Mộc cái gì cũng không nói, đó chính là khó làm công tác nhất. Lúc này Tô Mộc đồng ý cùng hắn biện luận, đã nói lên còn có hi vọng.

- Ừ, điều này cũng có khả năng. Mỗi người đều là ích kỷ, nhất là đàn ông, một vài giới hạn cũng khó mà tự mình đột phá. Tuy nhiên Tô Mộc, cậu có thể không tha thứ Tào Chấn Khởi, nhưng cậu nên nghĩ ẹ cậu. Bà đã rất đau khổ rồi, cậu không nên tăng thêm đau khổ cho bà

- Tôi không có. Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy Tào Chấn Khởi... Tôi sẽ tốt với mẹ tôi, suốt đời đều tốt với mẹ!

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Cậu làm sao tốt với bà? Dụ dỗ bà ăn, dụ dỗ bà mặc, vì bà dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, đây là tốt với bà, phải không? Nhưng cậu có biết hay không, thứ bà cần không phải những thứ này, chí ít không hoàn toàn là những thứ này. Thứ bà cần chính là cậu bình yên, cậu vui vẻ, cả đời cậu vui vẻ hạnh phúc. Cậu nén khí như vậy, cả đời sống trong đau khổ, mẹ cậu sẽ vui sao?

- Tôi…

Tô Mộc không nói gì chống đỡ

- Tô Mộc, nhân vô thập toàn không người nào toàn vẹn. Có một số việc, là lịch sử tạo thành, cậu không cần so đo. Mỗi người đều có một mặt thiện, có một mặt ác, có lúc kiên cường, cũng có lúc yếu đuối. Cậu nên cho ông ta một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội. Mặc kệ cậu thừa nhận hay không, sự thật chính là sự thật, cậu không thừa nhận cũng không thể thay đổi được

Lưu Vĩ Hồng nói xong, vỗ nhẹ vai của Tô Mộc

- Tô Mộc, cậu là một người lương thiện. Người lương thiện, là nên có được vui vẻ. Nhân sinh đắng đoản, vài chục năm, cậu đau khổ dày vò cũng đi qua một đời, quên đi không vui, vui vẻ đi qua một đời. Hơn nữa còn có thể khiến mẹ cậu cũng vui vẻ qua một đời. Nên lựa chọn thế nào, cậu tự quyết định đi!

- Thầy Lưu…

Tô Mộc ngẩng đầu lên.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lại vỗ vỗ bờ vai của y, nhẹ giọng nói:- Tô Mộc, thầy Lưu cũng không muốn nhìn thấy cậu cả đời thống khổ. Tôi hy vọng cậu vui vẻ mà sống qua mỗi ngày, hiểu không?

- Ừ…

Tô Mộc nhẹ nhàng gật đầu, dường như hơi động lòng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi