QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Lục Hành Tung, thằng ngốc này, lúc này rồi còn biện hộ nhiều như vậy, nói đến nói đi, nó trốn chính là em!” Lục Vũ Tình thật sự nghe không nổi nữa, “Sao em lại ngốc như vậy? Ngu ngốc giúp nó tìm nhiều lý do như vậy?”

“Chị! Được rồi! Đây là chuyện của hai vợ chồng chúng em, chuyện riêng của bọn em tự bọn em sẽ làm chủ, vợ của em, em quyết định, cô ấy muốn đi Giang Nam liền đi Giang Nam, em cũng chưa ý kiến gì, như thế nào đến chị nói nhiều như vậy?” Lục Hành Tung thực sự không còn kiên nhẫn, trực tiếp nhìn thẳng vào Lục Vũ Tình lớn tiếng nói.


Ba Lục lúc này đã nhìn ra, Lục Hành Tung nơi nào không biết chẳng qua dù biết cũng không nghĩ thừa nhận, còn khẩn trương giúp đỡ Giang Dao lấy lý do, không hy vọng người nhà bởi vì cô tuỳ hứng mà trách cứ.

“Vậy còn con?” Ba Lục hướng về Lục Hành Tung nhìn qua.

“Con làm sao?” Lục Hành Tung hỏi xong mới phản ứng được đây là câu hỏi của ba Lục, “Không phải bốn năm sao, sẽ đi qua rất nhanh, sau bốn năm, vợ con tuổi cũng lớn hơn một chút, đến lúc đó lại đi phương Bắc công tác, con càng yên tâm hơn.”

Vừa nói chuyện Lục Hành Tung vừa đưa miếng dưa hấu cho Giang Dao, dùng giọng điệu trêu đùa nói, “Buổi sán anh vừa nói nhớ anh, đi Giang Nam lại nhớ anh khả năng sẽ không gặp được, khoảng cách quá xa thật lâu mới có thể gặp nhau một lần.”


Ngữ điệu nghiêm túc, lời nói trêu đùa này quá miễn cưỡng phảng phất như một lời nói nghiêm túc, tính cách Lục Hành Tung chưa bao giờ biết trêu đùa người khác, có lẽ đây là tường hợp đầu tiên, cho nên nói xong chính hắn cũng cảm thấy có chút lúng túng, cúi đầu làm bộ đọc báo.

“Hừ, nói làm như người ta giống như thích gặp em lắm hay sao, còn không biết nghe được em nói lời này, người ta hiện tại trong lòng vui vẻ như thế nào đâu!” Lục Vũ Tình thật sự tức giận, dậm dậm chân lôi kéo mẹ Lục đi phòng bếp giúp đỡ, cô xem như rõ ràng, em trai cô đã bị Giang Dao mê hoặc, nói cái gì đều nghe.

Chờ Lục Vũ Tình và mẹ Lục đi phòng bếp, Lục Hành Tung mới duỗi tay cầm miếng dưa hấu đưa cho Giang Dao, “Nếu em muốn đi Giang Nam, vậy đi Giang Nam, ăn miếng dưa hấu, đợi chút nữa ăn cơm.”

Lục Hành Tung nói giống như thật sự không đem chuyện thư thông báo trúng tuyển để ở trong lòng, giọng điệu tự nhiên, còn dùng tay đem thư báo trúng tuyển dính không ít nước trên mặt đất nhặt lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên phong thư, thật cẩn thận đặt trước mặt Giang Dao, hắn nói, “Giữ cẩn thận thư thông báo trúng tuyển, đến thời điểm em nhập học, anh khẳng định không thể trở về đưa em đi trường học, đến lúc đó làm anh cả đưa em đi báo danh.”


Giang Dao nhìn lá thư thông báo trúng tuyển màu đỏ, trong lòng hối hận dù ngàn vạn từ cũng không thể biểu đạt hết được, nếu có thể cho cô sống lại vào ngày đăng ký nguyện vọng thì thật tốt, như vậy lúc cô đi học đại học, mỗi ngày nghỉ cuối tuần có thể đi thăm hắn.

“Ăn xong cơm trưa, các con nhớ rõ đi thôn Giang gia một chuyến, cùng thông gia nói một chút tin tức tốt, bọn họ nếu biết con trúng tuyển đại học y Giang Nam khẳng định đặc biệt kiêu ngạo! Giang Dao, hình như ở trong thôn con vẫn là nữ sinh viên duy nhất? Con cùng các bạn học trong thôn có thi đỗ đại học trọng điểm không? Trở về con có thể hỏi, nếu có người đỗ thì vừa lúc có thể đi báo danh cùng.” Ba Lục nói, trong tâm ông, con trai của mình tính tình như nào ông đều biết, rất bướng bỉnh, Giang Dao người vợ này ở trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng, người làm ba hắn thực rõ ràng.

Ba Lục thật sự cảm thấy, đứa nhỏ Giang Dao này kỳ thật rất ngoan, chẳng qua tuổi còn quá nhỏ, có lẽ đối với hôn nhân vẫn chưa có biện pháp tiếp nhận, tuổi lớn hơn sẽ hiểu được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi