QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMặc kệ Lục Hành Tung nói gì Giang Dao đều giữ thái độ im lặng không hé răng, hắn đưa dưa hấu cho cô, cô tiếp lấy lại tiếp tục cúi đầu đem miếng dưa hấu ăn sạch, sau khi ăn xong lặng lẽ nhìn Lục Hành Tung liếc mắt một cái, trong lòng cũng đoán không ra Lục Hành Tung có bởi vì chuyện thư báo trúng tuyển sẽ giận cô hay không.

Lục Hành Tung rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc trên mặt, hắn tức giận hay cao hứng chuyện gì, giống nhau đều một mặt thần sắc nhàn nhạt, ai cũng cảm giác không ra.


Trong phòng bếp, âm thanh Lục Vũ Tình liên tục truyền ra phòng khách, ở phòng khách ba Lục tiếp đón Triệu Trang Tông, hỏi hắn công việc cùng một ít việc vặt trong sinh hoạt, ngẫu nhiên Triệu Trang Tông cũng sẽ cùng Lục Hành Tung nói nói mấy câu, Lục Hành Tung sẽ mở miệng trả lời, duy nhất Giang Dao ngồi ở kia ẩn mình giống như không khí.

Không phải ba Lục và anh rể Triệu Trang Tông cố ý xem nhẹ làm cô mất mặt, mà họ đều biết tính cách Giang Dao không thích nói chuyện, ngày thường ở trong nhà so với Lục Hành Tung đều trầm lặng ít nói hơn, cùng cô nói chuyện hơn phân nửa đều hỏi một câu đáp một câu, phương thức nói chuyện so với Lục hành Tung còn vắn tắt hơn, cũng may Lục Hành Tung thường thường đưa hoa quả cho vợ.

Mấy người nói chuyện một nửa, Giang Dao bỗng nhiên đứng lên, Lục Hành Tung lập tức đem ánh mắt đuổi theo, “Em muốn đi đâu?”

Lục Hành Tung lo lắng Giang Dao vì bị Lục Vũ Tình chỉ trích sẽ tức giận, có chút sốt ruột hỏi, hỏi xong cả người cũng nhanh chóng đứng dậy duỗi tay kéo Giang Dao lại.

“Không đi đâu hết, em về phòng sắp xếp lại đồ đạc một chút.” Giang Dao phe phẩy thư thông báo trúng tuyển trong tay.


“Cùng nhau lên phòng, anh thoa thuốc mỡ lên vết thương cho em.” Lục Hành Tung lúc này mới buông tay Giang Dao ra, thấy Giang Dao nói chuyện thật tự nhiên, ngay cả hướng hắn phe phẩy thư thông báo trúng tuyển đều có chút nhẹ nhàng, hắn lúc này mới buông lỏng.

“Hừ! Thật đủ mỏng manh! Vệt kia nhiều nhất có chút hồng, không đến một giờ liền biến mất, bảo bối của em thật giống như bảo vật vô giá.” Lục Vũ Tình từ phòng bếp mang thức ăn ra nghe được đoạn đối thoại của Lục Hành Tung không nhịn được châm chọc một câu, cũng biết tính tình của hắn, cho nên vừa nói xong cô lập tức xoay người trở về phòng bếp.

Giang Dao chỉ chuẩn bị một mình lên phòng, cuối cùng lại biến thành Lục Hành Tung đi theo cô, Lục hành Tung đi phía trước cô hai bậc thang, bóng của hắn ngả trên người cô, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng phía trước, Giang Dao cứ như vậy một đường nhìn chằm chằm bóng hắn lên lầu, mãi cho đến khi trở về phòng mới thu hồi tầm mắt.

Lục Hành Tung là một người lính chuyên nghiệp, học đại học bốn năm sau đó chính thức tiến vào quân đội, sau lưng một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn làm sao có thể không biết, hắn trong lòng bất đắc dĩ cười, người sau lưng hơn phân nửa trừng mắt nhìn hắn cả một đường lại cho rằng hắn không biết.

“Ngồi, hòm thuốc em để chỗ nào?” Phòng ngủ là sau khi hai người kết hôn bố trí lại một lần nữa, lúc đó Lục Hành Tung đã trở lại đơn vị, sau khi kết hôn cũng rất ít khi về nhà, đều là Giang Dao sắp xếp, hắn chỉ biết sau khi kết hôn, trước lúc đi hắn mua hòm thuốc cho Giang Dao phòng ngừa vạn nhất, nhưng không biết Giang Dao đặt ở chỗ nào.


Giang Dao chỉ chỉ tủ quần áo trả lời, “Ngăn dưới cùng phía bên trái.” Rồi lại nói, “Em không có mềm yếu như vậy, chút dấu vết này một lát liền phai mờ.”

“Em là người phụ nữ của Lục Hành Tung, anh cho phép em mềm yếu.” Lục Hành Tung nói một câu, cũng không ngẩng đầu nhìn, cúi người lấy hòm thuốc, nghiêm túc nhìn kỹ hạn sử dụng thuốc cao, lúc này mới thoa một ít vào đầu ngón tay rồi thoa lên vệt hồng trên má Giang Dao.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi