QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Nói tình cảm, thương túi tiền.” Lương Việt Trạch quyết đoán nói ra 6 chữ cho Chu Vĩ Kỳ, nhìn Chu Vĩ Kỳ vẻ mặt đau khổ hắn mới nói tiếp, “Nếu cậu mang theo vợ con hoặc cha mẹ tới, vô luận gọi món gì đều được miễn phí. Nhưng không thể mang bạn bè đến diện mạo ra sao anh còn không nhớ rõ càng miễn bàn đến tên tuổi.”

Chu Vĩ Kỳ ban đầu vẫn vẻ mặt đau khổ, lúc này bản tính liền lộ ra, “Em đi đâu tìm được vợ con? Đại ca, anh sắp kết hôn nên kỳ thị người độc thân!”

“Vị hôn thê cũng có thể.” Lương Việt Trạch lùi một bước.


Lục Hành Tung nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, “Nghiêm túc gặp mặt chuẩn bị tìm đối tượng kết hôn cũng vừa lúc thích hợp.”

“Em quyết định cùng đại ca và tam ca tuyệt giao! Còn có La Nhược Nhiên, cô cũng đừng cười tôi, tôi cũng muốn tuyệt giao với cô! Tôi muốn ra nước ngoài tìm nhị ca trấn an tâm hồn bị tổn thương.” Chu Vĩ Kỳ đem ghế kéo ra cách Lương Việt Trạch và Lục Hành Tung thật xa, chỉ kém mấy bước là đến cửa phòng, hắn ôm ngực, làm bộ dáng bị thương nặng.

“Cậu thử đi xem anh Hạo Vũ có để ý tới cậu hay không.” La Nhược Nhiên lên tiếng châm biếm, “Đi rồi sau này đừng có quay đầu mong an ủi vì bị người ta đóng gói đá trở về.”

“Nhị ca mới không phải loại mặt người dạ thú như mấy người, nhị ca đối với tôi tốt nhất.” Chu Vĩ Kỳ hừ một tiếng, rồi cầm lấy di động nói, “Tôi muốn gọi điện thoại vượt đại dương cho nhị ca, nói cho hắn biết, hắn không ở đây, các người hợp lại bắt nạt tôi, ngay cả lão ngũ cũng vậy!”

Nói xong, Chu Vĩ Kỳ liền cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng, chờ ra bên ngoài hành lang hắn lại khom lưng lặng lẽ dán tai vào cửa nghe mấy người bên trong nói chuyện, không thấy ai có ý định đuổi theo, hắn sờ sờ chóp mũi lộ ra nụ cười gian xảo.


Sau đó, hắn như tên trộm ôm điện thoại mở phần đã gọi, tìm cuộc gọi trò chuyện gần nhất trực tiếp nhấn nút gọi lại.

Điện thoại vang lên thời gian chờ thật dài không ai nghe, Chu Vĩ Kỳ một bên cảnh giác động tĩnh trong phòng, một bên nói thầm, mau tiếp điện thoại, mau tiếp điện thoại.

Cuối cùng điện thoại cũng có người nhấc máy, một âm thanh mềm mại lên tiếng gọi Hành Tung, Chu Vĩ Kỳ hơi hơi sửng sốt, nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn, tam tẩu thế nhưng sẽ dùng âm thanh mềm mại gọi tên tam ca nhà mình.

“Tam tẩu, là em, em là tiểu ngũ!” Chu Vĩ Kỳ phục hồi tinh thần nói rõ thân phận của mình, không đợi đối phương phản ứng, Chu Vĩ Kỳ liền gân cổ lên kêu khóc, “Tam tẩu, chị phải làm chủ cho em! Tam ca, anh ấy bắt nạt em! Bóc lột em! Áp bức em! Tam tẩu, mệnh em thật khổ! Tam tẩu, em cầu an ủi!”

Một tiếng kêu này Chu Vĩ Kỳ cố ý kéo dài giọng thật to về phía cửa phòng, chỉ sợ người nào đó bên trong không nghe thấy.”

Bên kia điện thoại quả nhiên Giang Dao bị người xưng là tiểu ngũ làm cho mơ hồ, số điện thoại này đúng là số Lục Hành Tung vừa gọi đến, người vừa mở miệng gọi cô là tam tẩu, vậy gọi tam ca nhất định là Lục Hành Tung.


Nghe người trong điện thoại nói như quỷ khóc sói gào, là Lục Hành Tung bắt nạt hắn? Hắn đánh không lại, cho nên gọi cho cô là tam tẩu cáo trạng?

Giang Dao liền tưởng tượng tiểu ngũ biến thành đứa con nít ba tuổi rất lém lỉnh, tức khắc liền bật cười.

“Tam tẩu, chị còn cười được?” Tiếng cười thông qua điện thoại truyền vào tai Chu Vĩ Kỳ, Chu Vĩ Kỳ cũng choáng váng, “Tam tẩu, sự đồng tình của chị ở đâu?”

“Anh ấy bắt nạt người khác tôi cũng không thể làm được gì, còn không được cười để cổ vũ sao?” Giang Dao nói như thế, nhưng rốt cuộc vẫn thu tiếng cười lại một chút, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng một chút, lại không hoàn toàn ngưng hẳn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi