QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChu Vĩ Kỳ đang muốn nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng hình như gió bão bỗng nhiên đứng bên cạnh hắn, hắn còn chưa nhìn rõ người đến, di động đã ở trong tay người ta.

“Tam ca…” Chu Vĩ Kỳ bị Lục Hành Tung nhìn chằm chằm đến lông trên người dựng đứng, miễn cưỡng cười một tiếng rồi mới nhanh chóng trở về phòng.


Nhìn Chu Vĩ Kỳ chạy mất, Lục Hành Tung cũng không có ý tứ đuổi theo, cúi đầu nhìn di động vẫn đang kết nối, giọng nói trầm thấp vang lên, “Giang Dao?”

“Là em.” Giang Dao vội vàng đáp, “Tiểu ngũ nói anh bắt nạt hắn.”

“Hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đừng để ý đến hắn.” Lục Hành Tung nói, “Anh không biết hắn ra ngoài sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Em còn tưởng rằng anh gọi điện thoại lại!” Giang Dao nói thầm, đang muốn nói không có việc gì thì cúp máy, trong đầu đột nhiên chợt loé lên, nhớ đến có một chuyện vô cùng quan trọng bị cô quên mất.

“Hành Tung, hiện tại anh có thể cùng em nói chuyện điện thoại được không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!” Giang Dao ảo não vỗ đầu cô, vốn dĩ chờ Lục Hành Tung gọi điện thoại vì kể chuyện này, kết quả cùng hắn nói chuyện điện thoại thế nhưng quên mất chuyện quan trọng nhất cần nói.


Ngẫm lại, đúng là sắc đẹp hỏng việc, có trách cũng trách Lục Hành Tung!

Giang Dao hừ một tiếng, nghĩ thầm, đều tại Lục Hành Tung làm hại trong đầu cô hiện tại đều là hình ảnh của hắn.

“Được.” Lục Hành Tung quay người, đem cửa phòng đóng lại rồi đến chỗ chuyên gọi điện thoại, lúc này mới mở miệng, “Em nói đi.”

Lục Hành Tung không đoán được Giang Dao dùng từ rất quan trọng hình dung sẽ là chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Dao muốn cùng hắn thương lượng một chuyện đó, cho nên trong lòng Lục Hành Tung rất vui vẻ. Ngay cả khi, Giang Dao nói muốn mặt trời trên cao, hắn đều sẽ suy xét thật kỹ làm như thế nào đem đồ vật hái xuống đưa đến trước mặt cô.

“Khoảng mười ngày trước, em vào huyện ở cùng Tiếu Tiếu mấy ngày, có một tối cùng Tiếu Tiếu đi xem phim rồi đi ăn cơm, ở nhà hàng trong huyện nhìn thấy anh rể và một người phụ nữ mang thai đang ngồi cùng nhau. Hai người đặc biệt thân mật cười nói, đúng rồi, người phụ nữ mang thai là trợ lý của chị, hành động thân mật của cô ta và anh rể quá mức thân mật vượt qua mối quan hệ trong phạm vi của họ. Anh rể còn đem tay đặt lên bụng cô ta vuốt ve, thậm chí còn đưa lỗ tai dán lên bụng trợ lý của chị.” Giang Dao kể một mạch từ đầu đến cuối, “Vài lần sau, em còn nhìn thấy anh rể mang theo người phụ nữ kia đến bệnh viện phụ sản khám, từ trong bệnh viện ra hai người còn nắm tay nhau lên xe rời đi.”


Sau khi nói xong, Giang Dao không dám thở mạnh, vô cùng khẩn trương và sợ hãi, “Hành Tung, em lấy giác quan thứ 6 mạnh mẽ của người phụ nữa muốn nói cho anh, trợ lý của chị và anh rể có quan hệ không rõ ràng, đứa trẻ ở trong bụng trợ lý của chị, có thể là của anh rể.”

Giang Dao có thể khẳng định vững chắc, đứa trẻ kia chính là của Triệu Trang Tông, nhưng hiện tại cô không có chứng cứ, cho nên chỉ có thể lấy một lý do thoái thác, dùng giác quan thứ sáu khẳng định biểu đạt chính hoài nghi và suy đoán, sau khi nói xong, cô thật sự sợ Lục Hành Tung không tin cô.

Cho nên, dừng vài giây, cô vội vàng giải thích, “Hành Tung, em thật sự nhìn thấy, lúc ở nhà hàng, Tiếu Tiếu cũng thấy, nhưng Tiếu Tiếu tính cách ra sao anh cũng hiểu rồi, không tin anh có thể hỏi em ấy ngày hôm đó ở nhà hàng nhìn thấy những gì. Tuy lúc trước chị cầm thư thông báo trúng tuyển về, mặc dù mắng em, nhưng em sẽ không bởi vì chuyện này mà mang thù, em biết chị vì thương anh nên mới tức giận với em, em không phải vì chuyện này nên bịa đặt chuyện cho chị để…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi