QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Nói ra thì dài nhưng tất cả diễn ra rất nhanh, Lý Du Nhiên ngẩn người cũng chỉ trong một tích tắc liền nhanh chóng tỉnh lại tiếp theo chuyển thành vô cùng thành khẩn nở nụ cười, tiêu sái chắp tay, nói: 

- Nếu đã thế, đa tạ Hải tân bang chủ đã thành toàn. 

Hắn nở nụ cười hai tiếng, tự giễu nói: 

- Tự nhiên lại thành bản công tử tự lấy đá ném chân, vốn định làm ra vài chuyện xấu, lại bị Hải bang chủ đơn giản hiểu rõ. Tài trí của Hải bang chủ khiến cho Du Nhiên khâm phục không thôi! Ngày khác có cơ hội mong được thỉnh giáo! 

Trên lầu Quân Khương Lâm cũng nhịn không được thở dài, Lý Du Nhiên làm việc quả nhiên là cẩn thận, thật sự là quá xuất sắc. 

Việc này người sáng suốt nhìn vào liền biết là Lý Du Nhiên cố tình nâng giá. Nói cách khác chính là muốn làm cho Hải Trầm Phong khó xử. Mà lần này Lý Du Nhiên bất cẩn rơi xuống hạ phong. Càng không muốn mà phải xuất ra cái giá trên trời năm trăm vạn lượng bạc mua năm mươi vò rượu làm cho trong lòng mọi người cũng có chút chế giễu khinh thường. 

Nhưng Lý Du Nhiên vừa nói như vậy, lại hiển nhiên làm việc này "từ mù thành sáng" (ý nói cứu thua phút chót). Dám làm dám chịu, dám thừa nhận thất bại, điều này cần phải có dũng khí bậc nào đây? 

Sau lưng Linh Mộng công chúa, hai gã hắc bào nhân liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt đều có ý hân thưởng. 

- Cầm lên được, bỏ xuống được, Lý Du Nhiên này cũng là nhân tài, trong hàng thiếu niên đồng lứa thật ít người có thể sánh bằng. 

Văn tiên sinh cười nói thật khẽ: 

- Bệ hạ chẳng lẽ còn xem xét người còn lại, người này là một nhân tài. 

Hắc bào nhân còn lại thì ra là đương kim hoàng đế Thiên Hương đế quốc, đôi mắt thâm trầm, đè nén âm lượng thấp giọng nói ra: 

- Xác thực đáng để xem xét. Tuy nhiên người đáng để ta nhìn trúng là người ở sau lưng chỉ đạo Hải Trầm Phong, chẳng những bởi vì người này có thể ra lệnh không chút dấu vết mà còn bởi vì tâm trí của hắn, so với Lý Du Nhiên không chút thua kém, thậm chí, còn có thể cao hơn một bậc! 

- Người đứng sau lưng? 

Văn tiên sinh khó hiểu hỏi. 

- Tiên sinh hãy nghĩ kỹ một chút. Lý Du Nhiên dùng hai ba câu đã đưa Hải Trầm Phong vào định cục, mà nhất định sẽ bước đến cùng. Lần đầu tiên tăng giá năm mươi vạn lượng, hắn biết rõ Hải Trầm Phong sẽ theo. Nhưng lần thứ hai chỉ tăng lên một đồng, làm cho hán tử như Hải Trầm Phong giận tím mặt, đã bắt đầu rối loạn mà đến lần thứ ba, càng thêm cao tay, nâng giá hai đồng bạc, Hải Trầm Phong lúc này đã bị lửa giận làm không thể kiềm chế được! Lại thêm không chút suy nghĩ, chỉ biết như một con trâu điên bị bịt mắt lao lên phía trước! Cho dù phía trước có dày đến đâu, có khó đập tan đến đâu nhưng vẫn liều lĩnh lao vào! 

Văn tiên sinh nhắm mắt lại. Hồi tưởng về màn đấu giá lúc trước, Hải Trầm Phong khi đó rõ rãng không chút biểu hiện ra phong thái và sự tu dưỡng của một vị Thiên Huyền cao thủ, nhảy lên cái bàn đấu giá vốn là nổi giận tới cực điểm rồi. Tùy thời đều có thể bộc phát ra. Nhưng sau khi hắn nhảy lên bàn, chỉ nói tám chữ: "Tiểu tử ngươi khinh người quá đáng, ta..." sau đó đột nhiên dừng lại! Giống như là dòng nước chảy xiết, đột nhiên bị người chặn ngang cắt đứt! Một chút tâm tình khác thường cũng không có, chắp tay nhận thua, ngược lại còn đánh trả một đòn rất đẹp, có thể nói là một đòn công kích rất nặng. 

- Ngươi xem, tiểu tử Lý Du Nhiên kia cũng nhìn khắp xung quanh, phỏng chừng hắn cũng nghi ngờ giống ta. Chỉ là không hiểu rõ người đó dùng phương pháp nào để có thể chỉ điểm cho Hải Trầm Phong thôi. Cho nên ta nói, người sau lưng Hải Trầm Phong không chỉ tâm trí cao mình mà còn có thủ đoạn rất kì lạ. 

Hoàng đế bệ hạ thâm thúy đoán. 

Văn tiên sinh ngẫm lại quả là như thế! Thanh âm Lý Du Nhiên mang theo huyền âm truyền đi khắp nơi, nhưng con mắt lại hữu ý vô tình dò xoát mọi chỗ, như là dò xét thiếu nữ vậy. 

Trong mắt hoàng đế bệ hạ lóng lánh ánh sáng cơ trí: 

- Văn huynh, dù cho ta và ngươi ở thời khắc như Hải Trầm Phong chỉ sợ cũng bị cảm xúc không chế, càng sẽ không suy nghĩ cẩn thận. Cho nên, ta đoán rằng Hải Trầm Phong vào lúc đó là bị người khác ngăn cản. Mà người ngăn cản hắn lựa chọn cơ hội thật thích hợp vừa vặn làm cho Lý Du Nhiên nuốt phải quả đắng thật lớn. Cái này có lẽ cũng chính là nguyên nhân đột nhiên Hải Trầm Phong tiếp nhận Kim Dương Bang, ha ha, ta vẫn còn nhớ bang chủ Kim Dương Bang vốn tên là Kim Phong Liệt a. 

Làm vua của một nước, có thể nhớ rõ tên của những thủ lãnh bang phái ngầm, vị hoàng đế này có thể nói là cực kỳ cường hãn. 

- Ta còn nghi ngờ rằng kẻ này chính là kẻ tổ chức lần đấu giá này. 

Trong ánh mắt hoàng đế bệ hạ hiện lên tia lạnh lẽo: 

- Cho nên, chúng ta chỉ cần để ý Hải Trầm Phong là có thể tóm được người này. 

Văn tiên sinh nhìn chằm chằm Hải Trầm Phong, hai mắt lóe lên tinh quang: 

- Nếu như vậy có hiệu quả không bằng để lão phu bắt lấy tên tiểu tử Hải Trầm Phong thẩm vấn, cho dù hắn đầu đồng tay sắt cũng sẽ bị lão phu ép ra dầu! 

Vị Văn tiên sinh này ngữ khí thật lớn, Hải Trầm Phong dù sao cũng là cao thủ Thiên Huyền, trong thiên hạ, người có thể vượt qua hắn đã rất ít, đừng nói là bắt lại từ từ thẩm vấn. 

- Hải Trầm Phong là đồ đệ của Úy Lam Chí Tôn. 

Hoàng đế bệ hạ nhàn nhạt nói: 

- Úy Lam Chí Tôn, chúng ta không thể trêu vào, được không bằng mất. 

Hắn thản nhiên nhìn Đường Nguyên đứng trên đài: 

- Về phần muốn tìm ra người này còn có rất nhiều phương pháp. 

Trước mắt bao người, Lý Du Nhiên lạnh nhạt bàn giao ngân phiếu năm mươi vạn lượng, an bài một tên tùy tùng đằng sau mình đi theo người Quý Tộc Đường để nhận rượu, chính mình tiêu sái tự nhiên ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi