Lúc trước, Quân Khương Lâm đã quyết định phải cứu Dạ Cô Hàn, chỉ bởi vì có một vài điểm mấu chốt khó khăn chưa thể xử lý được, hơn nữa Linh Mộng công chúa đột nhiên đến, vì thân phận đặc thù của nàng, càng làm Quân Khương Lâm không thể xuống tay!
Nếu không, chỉ cần âm thầm cứu sống Dạ Cô Hàn, sau đó tùy tiện đổ lên đầu một vị thần bí cao nhân là xong, ngay cả khi có người hoài nghi, cũng sẽ không có trở ngại gì lớn, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình hảo tâm cứu Linh mộng công chúa ra, vốn tưởng rằng nàng sẽ theo người kia trở về hoàng cung, ai mà ngờ nàng lại ngay lập tức lại quay trở lại đây.
Hơn nữa rắc rối nhất chính là, nàng tự nhiên còn mang theo tới ba vị ngự y, ba vị thần y này cơ hồ có thể nói là thần y đại biểu cho y thuật cao nhất tại Thiên Hương Đế Quốc!
Lắm thầy nhiều ma như vậy, lại làm cho kế hoạch sớm định ra của Quân Khương Lâm đương trường chết yểu!
Cho dù có thể cứu, trước mắt cũng không thể cứu. Nếu không, vạn nhất Linh Mộng công chúa đột nhiên để lộ tin tức, rơi vào tai hoàng đế, để cho hắn biết, Quân gia Tam thiếu lại có như vậy một tay bản lĩnh cải tử hồi sinh, vậy thì xong rồi?
Đầu tiên là gia gia mấy năm nay trong quân đội tự tung tự tác, sau đó chính là hoài nghi thương thế Tam thúc, bởi vậy sẽ tìm hiểu nguồn gốc, mọi sự tình của Quý Tộc Đường cũng rõ ràng, Quân gia, cho dù có bao nhiêu cái đầu, cũng không đủ!
Cho nên Quân Khương Lâm mới kiên quyết cự tuyệt chữa trị cho Dạ Cô Hàn.
Nhưng, Linh Mộng công chúa vì lấy sự tín nhiệm của Quân Khương Lâm, lại có thể lập một lời thề độc như vậy!
Lời thề này vừa nói ra, thì chính công chúa và Quân Khương Lâm đều bị dồn đến chân tường, không thể thay đổi được điều gì!
Linh Mộng công chúa cả người run rẩy, ánh mắt mãnh liệt, nhìn Quân Khương Lâm. Nàng biết, Quân Khương Lâm đối với mình mấy năm trước vẫn có ý. Mấy năm trước luôn luôn dây dưa cùng mình, càng nhiều lần cầu khẩn Quân Chiến Thiên lão công gia hướng phụ hoàng cầu hôn. Lại bị chính mình cự tuyệt, hơn nữa phụ hoàng cũng không thuận mắt với Quân gia, nên việc này cuối cùng thất bại!
Linh Mộng công chúa lúc này như bị lớp sương mù cản trở. Căn bản sẽ không thể sáng suốt phân tích lời nói lúc trước của Quân đại thiếu gia, chỉ đơn thuần nghĩ, Quân Mặc Tà nói "Không tin", rõ ràng là muốn đưa ra điều kiện với mình! Nàng không hiểu được mục đích thật sự của Quân đại thiếu gia! Chỉ nghĩ nếu mình không đáp ứng điều kiện này, chỉ sợ là tiểu tử này, bất kể thế nào cũng sẽ không cứu Dạ thúc thúc!
Chẳng lẽ mình lại có thể trơ mắt nhìn Dạ thúc thúc như vậy rời khỏi nhân gian?
Linh Mộng công chúa tự hỏi lòng, mình làm không được!
Cho nên mới đắn đo do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định, chấp nhận tất cả!
Chỉ cần Dạ thúc thúc có thể sống trên cõi đời này, coi như mình hy sinh nửa đời hạnh phúc sau này thì sao? Huống hồ, cuộc hôn nhân tương lai của mình, dù sao cũng là thủ đoạn phụ hoàng mượn sức đại thần thôi (Ý nói là hôn nhân chính trị, không có tình yêu). Phu quân tương lai, thật đúng là không biết thế nào. Vị tất đã có thể so sánh với Quân Khương Lâm kiên cường này.
Độc Cô Tiểu Nghệ càng nghĩ càng ủy khuất. Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở và thương tâm, lại thấy hai người kia không nói gì, có vẻ như "Hàm tình mạch mạch" (Thầm hiểu trong lòng.) đối nhãn với nhau… Không khỏi khóc thành tiếng.
Kỳ thật Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn hoa mắt thôi, cũng như Linh Mộng công chúa chỉ một loại tưởng tượng trống rỗng ở đâu đâu thế thôi. Hai người đó là "hàm tình mạch mạch" nhưng Quân Khương Lâm là rất kinh ngạc còn có chút chật vật, nhiều ít còn dấy lên cảm giác phẫn nộ vì bị ép buộc; mà Linh Mộng công chúa thì hoàn toàn là bộ dáng phải hy sinh "Hiến thân" vì việc lớn lao!
Cái này cùng với "hàm tình mạch mạch" hoàn toàn là hai truyện cực kỳ khác nhau.
- Được! Ta đáp ứng ngươi! Ta cứu hắn!
Quân Khương Lâm hít một hơi thật sâu:
- Nhưng, lời thề của ngươi ta không thể tiếp nhận! Ta và ngươi cũng không xứng đôi, lại nói chuyện hôn nhân cứ thế mà bàn cũng quá hoang đường! Dạ Cô Hàn đã bị thương một thời gian dài, chỉ có thể ở chỗ ta chậm rãi khôi phục, còn có thể khôi phục tới trạng thái nào, ta không thể cam đoan! Ngươi… hiểu được ý của ta chứ?