QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm cấp cho nàng một cái cảnh cáo. 

Ta có thể cứu hắn, ta cũng có thể giết hắn! 

Hơn nữa, ngươi phát cái lời thề chó má gì chứ. Coi như ngươi phải thề, cũng chỉ cần thề vĩnh viễn không tiết lộ ra ngoài là được, đây vốn là bổn ý của ta. Cũng chỉ là muốn ngươi bịa đặt tín tức ra ngoài là do một tuyệt thế cao nhân, từ trên trời giáng xuống, cứu Dạ đại hộ vệ, chỉ cần có thể làm cho việc này tốt đẹp qua đi là được rồi. 

Làm sao cần phải cái gì là "Làm vợ làm thiếp, không thể không tuân theo" thật là lời thề chó má! 

Ta ngất, ngươi coi như muốn gả cho lão tử, nhưng lão tử còn chưa muốn kết hôn đâu, lão tử chưa có tâm lý chuẩn bị đâu, đừng tưởng rằng ngươi rất xinh đẹp. Có thể so sánh kiên cường với tiểu nha đầu sao? Có thể so sánh kiên cường với Ngân Thành tiểu cô nương kia sao?…Hơn nữa, bất kể dạng nữ nhân nào, bịt kín đầu là giống nhau hết! (Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh:0 (4):.) Xinh đẹp cũng không có tác dụng! 

Bất quá Linh Mộng công chúa vì Dạ Cô Hàn mà có thể chịu sự hy sinh lớn lao như thế, vẫn làm cho Quân Khương Lâm cảm thấy rung động. Nếu mà đổi chỗ cho Linh Mộng công chúa ở tình huống này, Quân Khương Lâm có thể khẳng định một câu, mình tuyệt đối không làm được! 

- Huyết thệ đã lập, cho dù ngươi không tiếp nhận. Cũng không thể thay đổi được nữa! Đây là một chuyện đã rõ ràng! 

Linh Mộng công chúa nghe hắn chịu cứu Dạ Cô Hàn, trong lòng vui vẻ, nhưng lập tức lạnh lùng thốt: 

- Ta chỉ hy vọng, chân tướng việc hôm nay, vĩnh viễn không để cho Dạ thúc thúc biết. 

- Ta chỉ có thể bảo đảm sẽ làm hết sức mình. 

Quân Khương Lâm gật gật đầu, thở dài, đầu óc tê dại và trì độn, chuyện này là thế nào? 

Ta như thế nào lại có một loại cảm giác như bị người c**ng bức vậy chứ?

- Thương thế của Dạ Cô Hàn thực sự quá nặng, ta đem hết toàn lực cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi, còn nữa ngay cả sau này thương thế đã khỏi, nhưng tay phải hắn đã đứt, không thể cầm kiếm nữa, một thân võ công mười phần cũng phải mất đi bảy tám. Cho nên...để tránh phiền toái, ngươi hãy tuyên bố ra ngoài: Dạ Cô Hàn bị thương nặng hiện tại đã chết, ngay cả ngươi về sau muốn đến gặp hắn, trước đó cũng phải hỏi ý kiến của ta. An bài như vậy, ngươi có dị nghị gì không? 

Linh Mộng công chúa cắn môi, gật gật đầu. Nàng đương nhiên biết, theo như lời Quân Khương Lâm "để tránh phiền toái" là có ý tứ gì. Dù sao có một số việc, hai người hiểu trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra. 

Mắt thấy Độc Cô Tiểu Nghệ khóc đến thương tâm, Linh Mộng công chúa thở dài, rồi đi tới, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, thê lương nói: 

- Muội muội ngốc, tỷ tỷ…sẽ không theo ngươi tranh đoạt gì hết. Ai... chẳng lẽ thực tỷ muội chúng ta... mệnh khổ như thế? Ngươi vì…cái này…Đáng giá sao chứ? 

Nàng vốn định nói "tên quần áo lụa là này", nhưng nghĩ đến lời thề của mình, liền không nói ra. 

Ta còn chưa định tìm vợ đâu, cư nhiên có hai nàng liền vội vàng muốn gả cho ta? 

Về phương diện này ta hiện tại chưa có dự định gì cả. Một tia nguyên khí tinh thuần đưa vào thân thể Dạ Cô Hàn, Quân Khương Lâm thần sắc lạnh lùng, mắt hơi nhắm lại, lạnh lùng mở miệng: 

- Tôn tiểu thư! 

Tôn Tiểu Mỹ cúi đầu, áy náy nói: 

- Không cần phải nói, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta sau này sẽ không như vậy nữa. Thực xin lỗi! 

- Nể tình ngươi là vợ chưa cưới của Mập Mạp, cũng là tỷ muội của tiểu nha đầu, lần này ta bỏ qua, nhưng nếu còn có lần sau, ta sẽ... giết ngươi! Ta ghét nhất chính là, chính là…bị phản bội!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi