QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm có chút cảm động! Ông cụ đối với mình dốc lòng bảo vệ không nề hà gì, cảm tình này dù cho hắn đã sống quá cả hai đời cũng chưa được hưởng một lần. 

Hiện tại bệ hạ chắc đã muốn động binh rồi! 

Trong đại sảnh của Quân phủ. Quân Vô Ý vốn không đi cùng mọi người tham gia Kim Thu tài tử yến nên giờ đang nghe hai ông con kể lại toàn bộ sự việc. Sau khi nói ra một lời chắc như đinh đóng cột kia, liền từ từ nói tiếp: 

- Hơn nữa, đây cũng chính là yếu điểm đối với bệ hạ. Nếu không thì cho dù có tin trời sập, cũng không khiến bệ hạ đọc lên thất thanh như vậy! 

Trên nét mặt Quân lão gia tử cũng thể hiện sự nặng nề, sau khi gật đầu đồng ý cũng không nói thêm lời nào. Từ khi Quân Vô Ý khỏi bệnh rồi tiếp nhận chức gia chủ tới nay, Quân lão gia tử dù có thể mở miệng cũng tuyệt đối không mở miệng, để cho Quân Vô ý dốc hết sức mình ra gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc. Trừ phi là chuyện xử lý không được hoặc là có chỗ nào sơ sót thì ông mới cho ý kiến. Cho dù vậy ý kiến đó cũng không trực tiếp mà chỉ là lướt sơ

qua thôi, nhắc đến là dừng, tuyệt không can thiệp sâu vào. 

- Xem ra, ta phải chuẩn bị sẵn sàng rồi! 

Quân Vô ý cười ha hả, chiến ý trong đôi mắt bùng phát. Cái phong thái trên chiến trận kia đã lâu không gặp, giờ đang bùng phá lên mạnh mẽ. 

- Vì sao? 

Quân Khương Lâm nhà ta tuy rằng thông minh nhạy bén, nhưng đối với những lời này vẫn không thể hiểu được, vì sao một khi Hoàng đế bệ hạ đã muốn xuất quân thì Quân Vô ý phải chuẩn bị sẵn sàng? Phải biết rằng tin tức Quân Vô ý đã hết bệnh rất ít người biết, trong mắt thế gian thì Quân tam gia vẫn chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi. 

- Kỳ thật Kim Thu tài tử yến lần này, nói rõ ra cũng chẳng phải là tài tử yến gì! 

Quân Vô ý cười lạnh một tiếng, nói tiếp: 

- Yến hội lần này, căn bản là yến hội dành riêng cho một mình Quân Khương Lâm! Thời gian ngắn, hạng mục ít, hơn nữa lấy con làm mục tiêu tấn công chính. Trừ khi con không dám đón đỡ mà cam tâm chịu nhục, trái lại, chỉ cần con dám đứng ra đỡ đòn. Bất kể con có biểu hiện như thế nào, đều cũng bại lộ. Một câu đối một bài thơ, tuy rằng đối với người khác là loại tục tĩu, nhưng con chỉ trong một thời gian ngắn đã làm ra được thì đó cũng là một loại tài hoa! Ngay khi con trả lời xong thì Kim Thu tài tử yến cũng chính thức khép lại, hơn nữa là bệ hạ chính miệng chặn lại! Vậy đã chứng minh rằng mục đích của hắn đã đạt được, đã có kết luận đưa ra rồi! 

Quân Vô ý cười nặng nề: 

- Khương Lâm, con không có kinh nghiệm tranh chấp giữa triều đình và dân gian, trong triều hiện nay tình hình phân tranh rất là hỗn loạn rồi. Bệ hạ như thế nào lại chịu nhịn sao? Cho nên ta chắc chắn rằng mục tiêu của Kim Thu tài tử yến lần này là chính là Quân gia ta! Nếu là Quân gia, dù cho Khương Lâm con thể hiện ra một chút manh mối nào cũng khiến bệ hạ nghi ngờ. Vì sao ư? Hắn tuyệt sẽ không nghĩ rằng chúng ta làm vậy là để tự bảo vệ chính mình. Hắn không thể không nghi kỵ, hắn chỉ sẽ nghĩ đến một câu "Như thử ẩn nhẫn, sở mưu tất đại!". Bởi vậy dù cho thế nào đi nữa …. 

Quân lão gia tử ở bên cạnh thở dài thật sâu rồi quay đầu đi, làm như không muốn tiếp tục nghe nữa. Thật ra những lời Quân Vô Ý nói đều cũng là những lời mà Quân lão gia tử đã từng nghĩ qua, chỉ là trước nay không muốn nhắc đến mà thôi. Chứ còn bây giờ tất cả ảo vọng kia đều đã tan thành mây khói, ông cũng không còn muốn nói cái gì thêm nữa. Bạn bè với nhau hết mấy chục năm, vậy mà giờ đây trăm phương ngàn kế tìm cách tiêu diệt cả gia tộc mình, chuyện như vậy làm sao mà chịu nổi! 

- Lấy cái tính đa nghi lẫn cẩn thận xưa nay của bệ hạ. Chắc chắn rằng hắn sẽ không chọn cách hành động sấm vang chớp giật. Đó là lí do mà hắn sẽ từng bước làm suy yếu tất cả lực lượng của Quân gia ta! Mà ta đúng là người đầu tiên gánh mũi chịu sào. Thiên Nam huyền thú triều. Lại chính là một cái lí do quá tốt, cho nên lúc này nhất định là đến phiên ta phải đi! 

Quân Vô Ý nói xong, ánh mắt cũng đã phát ra hàn quang, thâm trầm khiếp người. 

Quân Khương Lâm cười gằn một tiếng: 

- Nếu hắn thật sự có ý nghĩ như vậy, thì sai hoàn toàn rồi. Tam thúc, nếu lần này quả thật là do chú xuất chinh, con sẽ cùng đi với chú. Thiên Phạt sâm lâm đối với con mà nói, thậm chí đối với cả Quân gia cũng là một chuyện vô cùng tốt. 

Quân Vô ý nheo mắt lại, hỏi: 

- Con cũng đi? Chỉ sợ lần này con muốn không đi cũng không được. Điều hiện tại ta lo lắng chính là…. 

Hắn nhìn qua cha mình: 

- Nếu là con cùng với Khương Lâm bị điều đi phương Nam, phụ thân ở nhà sẽ…. 

Quân Chiến Thiên ha hả cười to đáp: 

- Điểm này con cứ yên tâm, trước khi Quân gia chúng ta còn chưa hoàn toàn bị mất hết chỗ dựa thì hắn tuyệt đối sẽ không đối phó với ta. Nếu không thì cần gì phải đi thăm dò con chứ? 

Quân Vô Ý vỗ đầu một cái: 

- Con nhất thời không nghĩ tới! 

Quân Khương Lâm nở nụ cười: 

- Tam thúc quá quan tâm sẽ bị loạn, mà không phải không nghĩ tới. 

Cả nhà ba người bàn bạc xong rồi, quyết định trước mắt cứ lấy bất biến ứng vạn biến. 

Ba người cũng cảm giác rằng, việc này, không có gì lớn. 

Nhất là đối với Quân đại thiếu gia của chúng ta, còn có cái vốn không gì sánh bằng ở trong tay nữa! 

- Khương Lâm, trong khoảng thời gian này con có thể lo lắng một chút về việc giảm cường độ huấn luyện cho ba trăm tên vệ đội kia không. Mỗi ngày huấn luyện với cường độ cao như vậy khiến bọn chúng quá mệt mỏi rồi. Nên nhớ nóng vội thì không thành công!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi