Quân Vô ý dùng vẻ mặt trịnh trọng nói ra vấn đề này.
Quân Khương Lâm ngớ người, im lặng một hồi rồi hắn chậm rãi đáp:
- Điều băn khoăn của tam thúc con hiểu được, nhưng cường độ huấn luyện của bọn chúng bây giờ còn kém xa so với yêu cầu của con! Hiện giờ con cần phải từng bước nâng lên chứ không thể thả lỏng bọn chúng một chút nào được! Có thể chịu đựng được thì mới đạt được sức chiến đấu cực mạnh mà chúng ta cần!
Lần này đến lượt Quân Vô Ý ngẩn người: Huấn luyện cực kỳ tàn ác như vậy rồi mà còn muốn tiếp tục tăng cường? Đám người kia hiện tại mà quẳng ra chiến trường, chắc chắn rằng bất kỳ tên nào cũng là một cỗ máy giết người tàn nhẫn rồi, vậy mà còn nói là kém cỏi sao?
Cứ theo ý thằng nhóc con này, rốt cuộc muốn tạo ra một đám bi3n thái đến cỡ nào đây!
Mà những binh sĩ kia thật sự có thể chịu đựng được sao?
Trên thao trường, đang có một trăm người phân hai đội tiến hành đối kháng, tên nào tên ấy đều mồ hôi đầm đìa, ướt từ đầu đến chân. Từ lúc biết được chuyện Thiên Phạt sâm lâm, Quân Khương Lâm lại đặt ra một chương trình huấn luyện với cường độ mạnh hơn gấp đôi. Cứ vậy mà huấn luyện ngày đêm không nghỉ, 24/24 giờ mỗi ngày, đều được Quân Khương Lâm tính toán chuẩn xác đến từng giây!
Hiện tại trên đùi trên tay từng tên đều buộc đầy bao cát nặng nề, ngay cả lúc ăn cơm hay đi ngủ cũng không được phép cởi ra. Mỗi một ngày huấn luyện đối kháng cũng thuộc loại đánh nhau giữa lằn ranh sống chết rồi!
Nếu có người ngoài đến xem cảnh này chắc chắn sẽ kinh hoàng không ngớt. Cái này đâu phải là giống con người đánh nhau, cũng không phải là giống binh sỹ huấn luyện, mà phải gọi là một đàn dã thú tập trung lại đây điên cuồng cắn xé. Ánh mắt của mỗi tên đều b ắn ra hung quang, sát khí hào hùng, giống như ở trước mặt mình chính là kẻ thù không đội chung trời, không chết không thôi vậy.
Quá trình huấn luyện tàn khốc như vậy diễn ra suốt từ sáng tới trưa. Huyền khí trong cơ thể cơ hồ trong thời gian một nén nhang đã xài hết sạch, bởi vậy hiện tại hoàn toàn chỉ có thể dùng bản năng thân thể, hoàn toàn dùng lực lượng thân thể để nện đối phương, cũng như bị đối phương nện lại.
Bãi tập của Quân phủ to như vậy, nhưng cũng không có bụi bặm gì bốc lên. Trong khoảng thời gian huấn luyện vừa qua, mỗi một tấc đất ở đây cũng đã ngập đầy máu và mồ hôi. Sau đó bị dẫm đạp lên cả trăm ngàn lần, không ngừng có những thân thể bị quăng mạnh xuống tạo thành cái hố, sau đó từ trong cái hố đó có một kẻ lồm cồm bò ra, hố lại bị đạp bằng. Cái vòng lẩn quẩn đó cứ diễn ra đến hôm nay, thì mảnh đất đó có dùng chùy sắt mà đập cũng chỉ có thể tạo ra một điểm dấu vết nhỏ mà thôi. Còn mặt đất cũng nhuộm thành một màu đỏ như máu rồi.
- Thật là một màn khủng khiếp!
Khi Quân Khương Lâm đến thì cuộc chiến đã đến mức nóng nhất rồi, hai bên đối kháng cũng không giữ lại một chút khí lực nào!
Một tên điên cuồng hét lên lao tới tên to con vạm vỡ trước mặt, một đấm một đá hung hăng phát ra. Tên kia cũng không né không tránh mà giơ thân chịu trận, hai tiếng bang bang vang lên, sau đó hắn cũng đấm ra một đấm, đá ra một đá khiến cho cả hai người đều bật ngửa ra sau, nện lưng cái ầm xuống mặt đất. Sau đó cả hai lại bò lên tiếp tục lao vào nhau đấm đá kịch liệt, người ngoài nhìn vào y hệt như hai con trâu chọi đang húc nhau đến hồi hăng hái nhất vậy. Sao bay đầy trời, ruồi muỗi bay tứ tung tìm chỗ trốn.
Còn trong cái ao của Quân gia, hiện tại đã biến thành một màu ngăm đen. Bên bờ ao dựng lên hơn chục cái nồi khổng lồ bằng sắt, dược thảo bên trong đang nấu đến lúc sôi sùng sục, sau đó không ngừng có người mang theo dược thảo đổ vào, sau đó lại đổ thêm nước tiếp tục nấu.
Gần một trăm tên to con đang trong trang phục Adam ngâm người trong ao, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày nghiêm túc. Tất nhiên là bọn chúng không phải đang phê…. nhầm, không phải đang tắm mà là một loại huấn luyện khác. Trong đoạn thời gian này, Quân Khương Lâm đem một phần lớn dược thảo đổ vào. Cả cái ao này mỗi ba ngày thay nước thuốc một lần, những tên này mỗi ngay sau khi huấn luyện xong đều phải đến đây ngâm người, hấp thu dược tính và khôi phục mệt mỏi.
Sở dĩ nói đây là một loại huấn luyện khác, bởi vì nhiệt độ trong ao này gần bằng với nhiệt độ sôi của nước. Nếu như thân thể không đạt đến một trình độ tương xứng thì chúc mừng, chú em sẽ bị luộc chín.
Dù sao trong thứ nước thuốc này cũng có tác dụng loại bỏ sự mệt mỏi cho các binh sĩ, đồng thời cũng tẩm bổ, điều dưỡng thân thể các chiến sĩ, khiến cho bọn hắn có thể gánh vác nổi khối lượng huấn luyện khắc nghiệt như vậy.
Phải biết rằng dù loại nứơc này có tốt đến mấy thì cũng phải trả một giá nhất định, bởi vì trong suốt quá trình ngâm này bọn hắn phải tự mình hoàn thành, hơn nữa không được lấn sang thời gian huấn luyện.
Phương pháp huấn luyện này của Quân Khương Lâm, sớm đã không thể dùng hai chữ "Tàn khốc" để hình dung. Cho dù là vị Quân Vô Ý trước nay nổi tiếng khắc nghiệt, một khi xem qua, cũng phải cảm thấy đợt huấn luyện này "cực kỳ tàn ác"!
Quân Khương Lâm tàng hình một bên tinh tế quan sát từng người một. Trong quãng thời gian này, tựa hồ mỗi ngày hắn thay đổi cường độ huấn luyện một lần. Những tên kia sau mỗi một ngày đều phát hiện rằng, bản thân vừa mới thích ứng với cái cường độ huấn luyện ngày hôm qua, hôm nay đã chịu không nổi rồi…
Cực hạn, mỗi ngày đều có một cái cực hạn!
Mà cái đợt huấn luyện này của bọn hắn, mỗi một ngày là vượt quá mức cực hạn! Thân thể của bọn chúng hầu như mỗi một hai ngày đều hơi hơi lên cao một chút. Còn huyền khí bên trong cơ thể của bọn chúng, cách vài ba ngày lại vui mừng phát hiện ra là đã cao hơn một chút, dù cho không lên cấp nhưng cũng thật sự được tăng lên ….
Mà tốc độ tăng lên này, quả thật nghe rợn cả người!
Tu vi huyền khí trong cơ thể bọn chúng tuy không tính là rất cao, kẻ cao nhất hiện tại cũng ở mức ngang với Kim Huyền đỉnh phong, thậm chí một số lớn còn đang dừng ở mức Ngân Huyền. Nhưng cường độ thân thể của bọn chúng cao đếm mức khiến người ta lộn ruột lên vì ghen tị.
Ở một góc khác là năm mươi tên đang nhắm mắt đứng thế Trung bình tấn. Mỗi người bên cạnh đều có một tên đang cầm một cây côn gỗ bự chảng, nghiến răng nghiến lợi dùng sức đập xuống từng bộ vị của tên kia. Dù cho tiếng động phát ra bình bịch quái dị cỡ nào bọn hắn cũng không tỏ vẻ thống khổ, nhiều lắm thì sắc mặt hơi trầm xuống, hoặc chau mày lại, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào!
Thân thể của bọn họ, kiên cường đứng vững như trước!
Mỗi người bị đánh đủ một trăm cái rồi mới thở phào một hơi, thu thế lại lắc cổ tay cổ chân một chút, khiến nhất thời tiếng rôm rốp vang lên như pháo nổ. Sau đó bọn họ nhận lấy thanh côn gỗ từ tay kẻ đứng phía sau, còn những tên đang cầm côn kia đứng thế vào vị trí kẻ trước.