QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Hoắc Nhẫn Đông không nghĩ dễ dàng như vậy liền có được thuốc, nàng nhìn tam ca ca của nàng. Trong góc sân, một tôi tớ nhỏ gầy còm bẩn bẩn cũng nhìn công tử trẻ tuổi thân thể như ngọc.

Quân Mặc Ninh biết Giang Quan Lan sẽ đồng ý. Mười năm qua, trong tình báo Yến Thiên Lâu, tần suất xuất hiện của người này không thấp, trọng nghĩa khinh tiền, chủ trì võ lâm công đạo từng chuyện từng chuyện khiến người tin phục. Một người như vậy, đủ để Quân Mặc Ninh quyết định tới cửa xin thuốc, cầu khẩn không được, cũng có thể dùng vũ lực giải quyết; thiếu niên Giang Quan Lan trong bản ghi chép cũng không xem trọng chuyện thắng thua, uy vọng kết tinh mười năm, hôm nay hắn cũng đã không cần dùng vũ lực chấn nhiếp lòng người.

Nếu không như vậy, năm đó Quân Mặc Ninh có thể tiến cung trộm thánh chỉ vì cha mẹ; hôm nay vào Vọng Giang Lâu trộm thuốc, cũng không cần kiêng nể quy củ giang hồ gì.


Chỉ cần dùng phương pháp đạt được mục đích, những thứ khác, Quân tam cũng không quá để ý.

Một viên thuốc cứu mạng, chứa trong hộp dùng hàn ngọc chế luyện, lúc Giang Quan Lan giao vào tay Quân Mặc Ninh, Quân Mặc Ninh thật tâm biết ơn.

"Đại nghĩa của lâu chủ, Quân tam khắc sâu trong lòng, sau này nếu có việc phải cần tới Quân tam, thỉnh nhất định truyền tin tới phủ thừa tướng kinh thành!"

Quả nhiên là công tử tướng phủ! Quân tam? Chẳng lẽ là Quân tam phóng hỏa đốt núi kia?!

Giang Quan Lan trong chớp mắt cảm thấy may mắn, người trước mắt hung hãn dữ tợn, nếu không cho thuốc, có khi nào y cũng dùng một cây đuốc đốt Vọng Giang Lâu của hắn hay không? Đây đương nhiên là nói đùa, người trẻ tuổi trước mắt đâu có giống như đồn đãi? Về phần y nói "việc phải cần tới"... Ánh mắt Giang Quan Lan nhìn về phía tôi tớ gầy yếu trong viện đang vẩy nước quét nhà... Vẫn là quên đi, bằng không, thật sự trở thành làm ơn mắc oán!


Quân tam quan sát sắc mặt, cùng Hoắc Nhẫn Đông nhìn nhau nói, "Giang lâu chủ cứ nói đừng ngại."

Thật là người trẻ tuổi thông suốt!

Giang Quan Lan lần nữa quét ánh mắt ra ngoài, Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông cũng nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện tôi tớ nhỏ trong sân thế mà mang còng tay và xiềng chân!

"Nó là... đứa nhỏ ma giáo năm đó?" Quân Mặc Ninh một câu nói trúng.

"Tam công tử biết sao?" Giang Quan Lan tức khắc càng thêm kinh ngạc.

Quân Mặc Ninh thuốc đã đến tay, không kém một chút thời gian. Y gật đầu nói, "Ân oán năm đó ta có biết một hai, ma giáo bại bởi Giang lâu chủ ở Ma Thiên Lĩnh sau đó lui về Tây Vực, ai ngờ giáo chủ Dịch Thiên Hành ngay đêm đó xông vào khách điếm lâu chủ ở, vừa lúc lâu chủ phu nhân lâm bồn, gã liền cướp con các ngươi đi..."

Vẻ mặt Giang Quan Lan đau xót nói, "Đúng vậy, mẹ đứa bé chịu đả kích đang trong thời kỳ hậu sản, lúc ta truy đuổi quay về mới biết được đã rong huyết qua đời! Mà ta... cuối cùng cũng không thể cứu đứa con đáng thương của ta về... Năm đó một mình ta thâm nhập, mắt thấy sắp gặp bao vây, ai ngờ đứa bé này lảo đảo chạy đến gọi "cha", ta thấy Dịch Thiên Hành hơi thất thần, liền lập tức túm lấy nó bỏ chạy..."


Hoắc Nhẫn Đông ngạc nhiên hỏi, "Lẽ nào nó chính là... con trai Dịch Thiên Hành? Vậy không phải các ngươi... trao đổi..."

Giang Quan Lan gật đầu, "Ta từng âm thầm phái người đàm phán với Dịch Thiên Hành, muốn đổi con ta về, ai ngờ lại biết được tin tức con ta đã chết yểu! Có một dạo ta muốn gϊếŧ luôn đứa nhỏ ngoài kia!" Minh chủ võ lâm Giang Quan Lan lóe lên sát khí, rồi lại biến mất không còn tăm hơi như phù dung sớm nở tối tàn, "Mỗi lần xuống tay, nhìn thấy đôi mắt vô tội của nó ta liền không xuống tay được! Trẻ con tội gì!"

Quân Mặc Ninh như có điều suy nghĩ nói, "Lâu chủ cao thượng, là đứa bé này mạng lớn."

"Những năm gần đây, võ lâm Trung Nguyên và ma giáo Tây Vực va chạm không ngừng," Giang Quan Lan tiếp tục nói, "Ta sợ nếu để người bên cạnh biết được thân phận nó, đến lúc đó người giang hồ có huyết cừu với ma giáo chưa chắc sẽ bỏ qua đứa bé này! Ta không thể làm gì khác hơn là để nó làm tôi tớ dưới mí mắt ta, bên ngoài chỉ nói nó mắc bệnh hiểm nghèo, thường xuyên nổi điên, mới không thể không dùng xích sắt khóa lại. Ân oán giang hồ bao giờ mới dừng, sống chết của kẻ thù ta là Dịch Thiên Hành và ma giáo, về phần nó..."
"Để ta dẫn nó đi," Quân Mặc Ninh đột nhiên nói, "Quân tam mặc dù thân ở kinh thành, nhưng đối với việc giang hồ cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Năm đó Dịch Thiên Hành bởi vì bị đánh bại trong cuộc chiến với Trung Nguyên mới quay về, uy tín chịu đả kích vô cùng lớn, không lâu sau trong giáo liền phát sinh nội loạn, Dịch Thiên Hành cũng không biết tung tích. Nếu năm đó tin tức lâu chủ truyền đến trong tai gã, cho dù lệnh lang thật sự bất hạnh chết yểu, chắc chắn gã cũng sẽ không nói rõ sự thật. Nếu không, không phải cũng đẩy con trai của mình vào chỗ chết?"

"Ý của tam công tử là..." Giang Quan Lan khẩn trương hỏi.

Quân Mặc Ninh cười nói, "Tặng đào trả mận, biết ơn báo đáp. Hôm nay lâu chủ tặng thuốc, Quân tam sẽ giúp lâu chủ giải quyết phiền toái này; hơn nữa... có lẽ ta có biện pháp biết được tin tức chuẩn xác về sống chết của lệnh lang!"
"Thật sự!" Giang Quan Lan đột ngột đứng lên, không nghĩ tới thật không nghĩ tới, hắn đại nghĩa tặng thuốc, lại có niềm vui ngoài ý muốn!

"Quân tam sẽ không lấy chuyện này nói đùa."

Giang Quan Lan thật sự không dám tin tưởng có một ngày sẽ có chuyển biến này! Hắn tin tưởng, từ trước đến nay lực lượng triều đình so với võ lâm giang hồ mạnh hơn nhiều lắm, chỉ là ngày thường nước sông không phạm nước giếng nhìn không ra chính xác mà thôi. Từ xưa dân không đấu với quan, suy cho cùng, bọn họ chẳng qua cũng là bách tính bình dân mà thôi.

Hắn hiển nhiên không biết công tử trẻ tuổi trước mắt căn bản không thể dùng thế lực phủ thừa tướng trong triều đi thăm dò chuyện ma giáo, nhưng dù vậy thế lực Yến Thiên Lâu, từ lâu vượt ra khỏi phạm trù người thường có thể tưởng tượng.
Nếu hai bên đã định hiệp thương, Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông liền đứng dậy cáo từ. Đi tới trong viện, Quân Mặc Ninh nhìn thấy đứa nhỏ kia vẫn ngơ ngác đứng trong góc, cầm một cây chổi trong tay, trên tay nho nhỏ toàn là vết chai và vết nứt da lưu lại. Trong mùa hè, nó mặc không nhiều, Quân Mặc Ninh không nhìn thấy trên người nó có vết tích bị ngược đãi, chỉ là từ lúc còn nhỏ cứ bị nhốt lấy như vậy, đứa bé này hiển nhiên có chút tổn thương tinh thần.

"Nó ít khi nói chuyện," Sau lưng truyền tới giọng Giang Quan Lan, "Ta đã từng nghi ngờ nó là người câm, nhưng đêm hôm dẫn nó đi quả thật nghe nó gọi "cha", sau nữa thỉnh thoảng nghe nó nói mớ, mới biết được nó chỉ là không muốn mở miệng."

Quân Mặc Ninh nhận lấy chìa khoá xiềng xích Giang Quan Lan đưa tới, cởi trói buộc ra cho nó, vết thương như vậy trên cổ tay cổ chân y cũng có, quanh năm suốt tháng không khỏi đỏ lên sưng lên nứt ra, chờ đóng vảy tróc da thành vết chai, tự nhiên cũng không có cảm giác nữa.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi theo ta đi, nó có tên sao?"

"Lúc ta dẫn nó đi, nó cũng mới hai ba tuổi, chuyện gì cũng không biết," Giang Quan Lan nói đúng sự thật, "Mấy năm nay ta cũng không có ý định làm gì nó, cho nên, thật đúng là không có tên."

"Gọi Quân Dịch Hi trước đi," Quân Mặc Ninh cũng không để ý đứa nhỏ ngơ ngác từ đầu đến cuối không có phản ứng, "Nhẫn Đông, ta cưỡi ngựa trở về trước, nàng đến tửu lâu Duyệt Lai hội họp với người của chúng ta, dẫn nó cùng hồi kinh."

Hoắc Nhẫn Đông đáp ứng.

Cuối cùng Quân Mặc Ninh ôm quyền nói với Giang Quan Lan, "Quân tam ghi khắc tình nghĩa Giang lâu chủ tặng thuốc, chuyện của lệnh lang ta nhất định sớm cho ngươi một câu trả lời. Về phần ân oán giữa quý lâu và ma giáo, nếu có cần Quân tam, thỉnh cứ mở miệng."

Giang Quan Lan cũng ôm quyền cảm tạ.
Cuối cùng, Quân Mặc Ninh dắt tay Quân Dịch Hi gầy trơ cả xương, đi ra cửa.

Hai người Quân Hoắc đi phía trước đắm chìm trong trong vui sướng lấy được tục tâm đan, không để ý đến đứa bé đi đường có chút lảo đảo chậm hơn nửa bước trong mắt lóe lên nước mắt trong suốt... khi đó mờ mịt và sợ hãi đối với vận mệnh không biết, cũng chính màn nước mắt này, khiến đứa nhỏ không có sức sống như búp bê vải kia bất chợt có khí tức của sự sống.

Cuối cùng nó cũng rời khỏi cái góc kia, được người nắm tay, rời khỏi Vọng Giang Lâu mà nó cho rằng sẽ vây nó cả một đời.

Quân Mặc Ninh phi ngựa hồi kinh, không có Hoắc Nhẫn Đông bên người, y đi càng không cố kỵ. Kỳ thật sáu ngày nay, Sở Hán Sinh gần như mỗi ngày đưa tin tình huống Tề Hàm để Tiểu Đông và bồ câu bay đến, Quân Mặc Ninh cũng biết Nam Hải Quốc phản loạn, nhị ca Quân Hàn mang theo vết thương đại ca trách phạt xuôi nam.
Mà hơi thở Tề Hàm lại càng ngày càng ngày yếu ớt, hoàng đế và hoàng hậu cũng không hồi cung nữa, ở lại viện chính phủ trông chừng hắn cả ngày lẫn đêm; Tề Vân mệt ngất đi một lần, sau khi tỉnh lại vẫn kiên trì quỳ giường trước, thiếu niên tiều tụy rất nhanh...

Quân Mặc Ninh một giây một khắc cũng không chờ nổi rồi.

"Tam thiếu gia về rồi!" Cả ngày lẫn đêm có người trông giữa cửa viện chính phủ, rốt cuộc truyền đến tin tức tốt tôi tớ kéo cao giọng hô!

Mọi người gần như xông ra khỏi phòng cùng lúc đó, chỉ thấy thiên lý tuấn mã bôn ba đường dài ầm ầm ngã xuống miệng sùi bọt mép mà chết, người cưỡi ngựa bị hất tung lăn lộn trên mặt đất!

Y ra sức đứng lên, lảo đảo chạy vào cửa, trong bàn tay bị dây cương siết ra hai vết thương sâu hoắm cầm tục tâm đan y bôn ba nghìn dặm mới xin được.
Chưa có ai thấy Quân tam thiếu chật vật như vậy, hai mắt sung huyết đầy người gió bụi, sau khi y giao thuốc vào tay Hoắc Thảo Mộc, rốt cuộc thể lực chống đỡ hết nổi, mềm nhũn ngã xuống trước mặt mọi người...

----------------

Thương tiên sinh dã cả man :((((((

Chào mừng bé bi thứ 3 của nhà Quân tam, Quân Dịch Hi lên sàn *tung bông*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi