QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Quân Mặc Ninh ngủ suốt hai ngày mới tỉnh dậy, một khắc khi ánh mặt trời đập vào mắt, y hít một hơi thật dài, lại chậm rãi thở ra, khí tức toàn thân lập tức vận chuyển bừng bừng sức sống.

"Ninh nhi, ngươi tỉnh rồi!" Một bên truyền đến thanh âm Quân Vũ kinh ngạc vui mừng, "Có gì khó chịu không?"

Quân Mặc Ninh chống người lên ngồi dậy, ngoại trừ cảm giác mệt mỏi như xương cốt cả người vỡ thành mảnh nhỏ, tinh thần thì lại thư thái. Y nhận lấy chén trà và khăn mặt huynh trưởng đưa tới, sau khi rửa mặt nói rằng, "Ta không sao, ca, chỉ là thể lực có chút tiêu hao."

Quân Vũ ngồi ở mép giường bên cạnh đệ đệ, tỉ mỉ quan sát một phen nói, "Ngươi từ trên ngựa ngã xuống ngoài cửa, khiến chúng ta đều bị dọa sợ. Hoắc gia gia chẩn mạch cho ngươi, nói chỉ là mệt chúng ta mới yên tâm."


"Để mọi người lo lắng rồi." Quân Mặc Ninh uống một hớp nước, suy nghĩ còn có chút ngưng trệ, sau đó y thuận miệng hỏi, "Nhẫn Đông về chưa?"

Quân Vũ đáp, "Đã về, dẫn theo một đứa bé, thu xếp ở thiên phòng* Vô Âm Các rồi, ngươi dự định sắp xếp đứa nhỏ này thế nào?"

* Thiên phòng là nhà/phòng nằm cạnh nhà chính, thường dùng cho khách ở.

Quân Mặc Ninh uống hết nước, bụng đói kêu vang đứng lên hướng về phía thức ăn còn ấm trên bàn ăn ngấu ăn nghiến, vừa ăn vừa mập mờ nói, "Trước tiên ta phải cưới Nhẫn Đông về, rồi hãy nói chuyện trên giang hồ. Ca, lần này ta dẫn Nhẫn Đông chạy, cha sẽ không đánh ta chứ?"

Quân Vũ bất đắc dĩ cười cũng ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn y ăn không xem nồi mà bỏ thức ăn vào trong miệng, "Có hoàng đế bảo kê, Hoắc thúc thúc và Hoắc thẩm thẩm đều không trách ngươi, cha sẽ không đánh ngươi!"


"Hoàng đế ta có thể tin nhưng mà..." Tam thiếu gia đối với Tề Mộ Lâm không có thiện cảm, lại không dám quá rêu rao trước mặt huynh trưởng, chỉ đành cằn nhằn một hồi, nói tiếp, "Vậy được rồi, cái gì cũng có sẵn, xin Hoắc gia gia định lại thời gian, ta nhất định nở mày nở mặt cưới Nhẫn Đông về."

"Lý nên như vậy." Quân Vũ gật đầu nói, tiếp đó lại nghiêng đầu hỏi, "Ninh nhi, ngươi không có gì muốn hỏi ta?"

Quân Mặc Ninh liếc mắt nhìn ca ca, lại hết sức chuyên chú càn quét cháo hoa dưa cải, đợi ăn xong một chén cháo, rốt cuộc mở to mắt nhìn huynh trưởng nhà mình, "ăn không đủ no" trong ánh mắt đáng thương thật sự khiến người đau lòng lại khiến người tức giận.

Quân Vũ lờ đi, cũng nhìn y, hai huynh đệ mắt lớn trừng mắt nhỏ, so xem tròng mắt ai lợi hại hơn!

Quân Mặc Ninh ăn chưa no tước vũ khí nói, "Ca ngươi lợi hại! A Đề Mạc Đô thế nào rồi?"


Quân Vũ tức chết, trừng đệ đệ không biết tẩy da mặt dày thật dày nửa ngày, trả lời, "Trước khi ngươi rời đi bảo ta thỉnh thánh chỉ ta thỉnh được rồi, đối với con tin kia hoàng thượng cũng hận khắc vào xương, nhưng hết lần này đến lần khác chưa tra ra chứng cứ thiết thực nên không thể làm gì hắn; hiện nay bọn hắn nhận tội chỉ là ngộ thương trên tình trường, bọn hắn một mực khẳng định không biết Hàm nhi và Vân nhi là hoàng tử."

Quân Vũ một mạch thông báo tất cả mọi chuyện, sau đó chờ Quân Mặc Ninh phản ứng.

Quân Mặc Ninh ngưng thần suy nghĩ một chút nói rằng, "Chuyện A Đề Mạc Đô ta tới xử lý, hừ! Ngộ thương trên tình trường? Ta cũng sẽ nói cho hắn biết, tình trường trong kinh thành là ai làm chủ! Ca, ngươi tiết lộ chút tiếng gió cho hoàng đế, ta không có ý định để hắn còn sống trở về Bắc Mãng."
Quân Vũ đầu tiên hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền suy nghĩ rõ ràng, người khác không biết, bọn họ lại biết rõ vị trí Tề Hàm trong lòng tiểu đệ, lần này ngàn cân treo sợi tóc, A Đề Mạc Đô kia quả thật không cần sống để trở về Bắc Mãng rồi.

Bầu không khí yên tĩnh lại, tam thiếu gia tình nguyện bị đói, nghiêng trái nghiêng phải hỏi thân thể cha mẹ khỏe hay không, tâm tình Hoắc gia gia tốt hay không, Tiểu Hằng nhi học tốt hay không...

Tóm lại, không hỏi chính là cái người cần phải hỏi nhất!

"Ninh nhi, ngươi không muốn biết tình hình Hàm nhi?" Quân Vũ rốt cuộc vẫn không nhịn được nói, "Ngươi liều tính mạng cứu đứa nhỏ, lại không muốn biết hắn tỉnh chưa? Có tốt hay chưa?"

Qua nhiều năm như vậy, đối với Tề Hàm sắc mặt Quân Vũ vẫn không chút thay đổi, là lo lắng thân phận hắn sẽ gây nguy hiểm cho đệ đệ y; nhưng mà đi tới con đường này, ai bảo thiếu niên nhu thuận gọi y "đại sư bá", ở trước mặt y còn sợ hãi hơn so với trước mặt tiên sinh hắn đã thật sự đả động y, giành được sự thương yêu thật lòng của y!
"Tình hình của hắn ta không cần hỏi cũng biết." Quân Mặc Ninh nghẹn giọng hỏi ngược lại, "Ca, ta có chuyện muốn hỏi, tại sao ca phạt nhị ca nặng vậy? Tám mươi roi mây! Ngài muốn đánh chết nhị ca sao? Chuyện này cũng không phải lỗi của hắn!"

Quân Vũ tức đến nở nụ cười, "Không phải lỗi của hắn thì là lỗi của ai? Dẫn theo hai đứa bé đi ra ngoài lại không trông nom tốt, hắn thân làm sư bá thân làm trưởng bối, đây chính là lỗi phải bị phạt nặng!"

Quân Mặc Ninh đứng lên, nhìn huynh trưởng không tức giận nói, "Ca ngài vô lý! Tề Hàm, Tề Vân không nhỏ, chỗ nào cần trưởng bối phải nhìn? Chuyện này nếu không phải thằng nhóc con Tề Vân không biết nặng nhẹ, sao lại rơi vào bẫy rập con tin chết tiệt kia sắp đặt!"

Quân Vũ chưa mở miệng, Quân Mặc Ninh đã kích động tiếp tục nói, "Còn có, ngài phạt nặng nhị ca cũng cho qua đi, Tề Mộ Lâm hắn dựa vào cái gì lúc này phái nhị ca ta xuất chinh Nam Hải Quốc!"
Đúng là vẫn để bụng, huynh đệ ruột thịt một buổi sáng ly tán, trên chiến trường sống chết thay đổi trong nháy mắt...

"Bộp!" Quân Vũ vỗ bàn một cái, ngữ ý uy nghiêm nói, "Tự ngươi vả miệng, hay muốn ta ra tay?!"

Quân Mặc Ninh nắm chặt hai quyền, trên mặt trong mắt tràn ngập bướng bỉnh và oan ức, dường như y phát tiết bằng cách nặng nề quỳ trước đầu gối huynh trưởng, ngẩng gương mặt lên nói, "Thỉnh đại ca trách phạt!"

Nhìn đệ đệ giận dỗi nhắm hai mắt lại, bộ dạng mặc cho đánh mặc cho phạt nhưng không nhận sai, cơn giận của Quân Vũ bị chặn lại trên không ra trên dưới không ra dưới!

"Ngươi đó!" Cưng chiều đệ đệ hai mươi mấy năm, Quân Vũ cuối cùng vẫn không xuống tay được, y dùng ngón tay nặng nề chọc chọc trán đệ đệ, bất đắc dĩ nói, "Nhị ca ngươi là võ trạng nguyên, quốc gia nguy nan hiển nhiên phải dũng cảm đứng ra, đừng nói hắn bị thương chưa lành, ngay cả mới vừa chịu gia pháp, quần áo chưa khô vết máu, thánh chỉ đến, hắn cũng phải lập tức lĩnh chỉ lao tới chiến trường! Đã chọn con đường này, cắn răng cũng phải tự mình đi hết!"
Quân Vũ đỡ đệ đệ đứng lên ngồi xuống, vén ống quần trong đơn bạc của y lên, quả nhiên, một quỳ vừa rồi liền sờ sờ đập ra vệt hồng! Y lại dỗ đệ đệ không gì làm không được nhưng hết lần này tới lần khác giống như chưa trưởng thành, nói rằng, "Mảnh giang sơn này là cha giúp đỡ tiên đế đánh xuống, bây giờ huynh đệ chúng ta dĩ nhiên phải bảo hộ nó, không vì Trung Châu, không vì Tề thị, cũng nên vì cha tâm huyết một đời. Ninh nhi, ca ca biết ngươi từ lúc còn rất nhỏ đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, ngươi che chở cha mẹ che chở huynh trưởng, lẽ nào ngươi muốn ta và nhị ca ngươi vĩnh viễn trốn dưới cánh chim của ngươi? Vậy để ngươi cho ai tới che chở? Ta và nhị ca ngươi sống còn có ý nghĩa gì?"

Quân Mặc Ninh nghẹn không nói lời nào.

Quân Vũ giúp y xoa xoa đầu gối nói, "Ca biết thật ra trong lòng ngươi cái gì cũng hiểu, chỉ là nhiều năm như vậy chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng quen xông lên trước. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ca cũng không phải muốn ngươi buông tất cả kiên cường và thông tuệ, nhưng mà ngươi xem, bây giờ ngươi có Nhẫn Đông, có Hàm nhi với Vân nhi... còn đứa nhỏ ngươi vừa mang về nữa, ngươi vì Trung Châu bồi dưỡng một người thừa kế đủ tư cách, chính là cách bảo hộ ca ca tốt nhất! Về phần ta và nhị ca ngươi... còn có cha mẹ, kỳ thật còn kiên cường hơn ngươi tưởng tượng!"
"Được rồi, ta đi bảo bọn họ chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn," Quân Vũ buông hai chân của đệ đệ, đứng lên nói, "Hôm qua Hàm nhi đã tỉnh, bị hoàng thượng khiển trách một trận mới nằm trên giường nhiều thêm một ngày. Sáng sớm hôm nay, hai huynh đệ liền quỳ ngoài cửa, thương thế của Hàm nhi không cần phải nói, Vân nhi gần đây cũng gầy gò lắm. Ta biết hắn nên bị dạy dỗ, nhưng mấy ngày nay đã hành hạ bản thân mình quá sức rồi, xem như ta làm sư bá xin tha cho hắn..."

Quân Vũ không nói tiếp, cười khổ lắc đầu đi ra cửa. Trong ánh mặt trời mùa hè, huynh đệ Tề thị đang quỳ gối đoan đoan chính chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi