QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Quân Mặc Ninh nghe Liêu Vô Kỳ nói xong, liền vội vàng đứng lên đi tới gian phòng nhỏ cách vách. Liêu Vô Kỳ vội vã túm chiếc áo lông cừu nhét vào tay y, sau khi đi tới cửa, thủ lĩnh sát thủ dừng bước chân, ôm vai Quân Diệc Hi nói, "Ầy, sư huynh xui xẻo của ngươi... Chúng ta vẫn nên tìm ca ngươi chơi đùa thôi, chuyện giữa bọn họ... để chính bọn họ giải quyết đi." Nói rồi, kéo Quân Diệc Hi quả tim run rẩy rời khỏi tiểu viện.

Quân Mặc Ninh đẩy cửa phòng ra, liền thấy Sở Hán Sinh luân phiên quất nhánh trúc, hông, mông, cẳng chân của Tề Hàm phủ đầy vết đỏ chằng chịt chi chít, chỗ vết roi giao nhau thậm chí nứt ra chảy máu.

"Hán Sinh! Dừng tay!" Quân Mặc Ninh liền vội vàng tiến lên ngăn lại, nói, "Đừng đánh! Hán Sinh!"

Sở Hán Sinh ngừng tay, phì phò mà thở gấp, quay đầu nhìn thấy gia nhà mình đầu tóc bạc trắng vẻ mặt lại đau lòng, người cao to oán hận vứt nhánh trúc nhuốm máu, sải bước ra ngoài.


Quân Mặc Ninh thậm chí chưa kịp mở miệng, thấy hắn tức giận đùng đùng, đành phải khom lưng trấn an trước, "Hàm nhi, tiên sinh bôi thuốc cho ngươi trước nha..."

"Không cho phép bôi thuốc cho hắn!" Sở to con nhẫn tâm, trước khi đi tức giận quăng một câu.

Quân Mặc Ninh sửng sốt.

Tề Hàm đau đến mơ hồ, chỗ bị quất phía sau tựa như bị tạt một lớp dầu sôi; nhánh trúc sắc bén, dù vết thương không vào bên trong, chỉ vẻn vẹn xé rách lớp da thịt ngoài cùng nhất, nhưng đã khiến người ta không cách nào nhịn được rồi.

"Tiên sinh... Sư phụ..." Tề Hàm vất vả thở chậm lại, khóc nói.

Quân Mặc Ninh lấy lại tinh thần, dời hai chân còn treo ngoài cửa sổ của Tề Hàm chuyển qua giường để hắn nằm đàng hoàng, bất đắc dĩ nói, "Lần này sư phụ ngươi... ngay cả ta cũng trách... Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi giải thích với hắn. Đừng khóc, từ trước đến nay sư phụ ngươi thương ngươi, nói rõ rồi thì không sao, ngoan..."


Nói rồi, Quân Mặc Ninh tự mình phủ thêm áo lông cừu, liền muốn ra ngoài.

"Tiên sinh," Tề Hàm sưng đỏ hai mắt, cầu khẩn nói, "Hàm nhi... cũng muốn đi..."

"Thương thế của ngươi..."

"Hàm nhi không sao! Hàm nhi không đau!" Rõ ràng đau đến sắc mặt trắng bệch, Tề Hàm vẫn gắng gượng đứng dậy, mặc quần cột chắc đai lưng, lại ra một thân mồ hôi lạnh.

Quân Mặc Ninh thấy hắn quật cường như vậy, cũng không ngăn cản, tổn thương nhánh trúc quất ra, đau thì đau, nói nghiêm trọng thì quả thật không nghiêm trọng như bản tử hay thước đánh ra. Nếu Tề Hàm khăng khăng như vậy, liền tùy hắn đi.

Tự giác phủ thêm áo lông cừu, tận lực không muốn đi châm thêm lửa cho người cao to nữa, Quân Mặc Ninh nhìn nhìn mồ hôi lạnh lau sạch rồi lại toát ra trên trán Tề Hàm, cất bước ra cửa.

Gió tuyết đã nhỏ rất nhiều, chỉ còn lại một vài hạt tuyết nhỏ bé, rơi xuống nền tuyết trắng đã tích tụ đến độ dày nhất định. Xem ra, trời sắp trong rồi.


Không có gì bất ngờ xảy ra, Sở Hán Sinh đang ngồi trên ghế đá trong sân, một tay đặt trên đầu gối, một tay đặt trên bàn đá, động tác điển hình của một người lúc hờn dỗi.

Quân Mặc Ninh ngồi xuống một cái ghế đá khác, Tề Hàm lê bước đi vào trong sân, quỳ xuống, tuyết đọng không thấy đầu gối.

"Chuyện Bắc Cương thế nào?" Quân Mặc Ninh mở đầu lần nói chuyện này như vậy.

Sở Hán Sinh lấy ra một phong thư trong ngực, xoay người hai tay đưa cho Quân Mặc Ninh, giọng nói xem như ôn hòa, "Lúc ta rời khỏi Bắc Cương, sứ đoàn đại thiếu gia đã xuất phát hai ngày rồi. Tổng thể xem như thuận lợi, biết ta muốn tới Tây Xuyên tìm ngài, đại thiếu gia viết phong thư để ta mang đến."

Quân Mặc Ninh nhận thư, cũng không vội mở ra xem, mà cắt vào chủ đề chính nói, "Hán Sinh, chuyện lần này... Ngươi nghe ta nói với ngươi một chút... có được hay không?"
Đối mặt với giọng điệu "ăn nói khép nép" của Quân Mặc Ninh vẫn luôn bá đạo, Sở Hán Sinh sao còn có thể nhăn mặt với gia nhà mình, nhưng ánh mắt lướt qua Tề Hàm, vẫn hàm chứa tức giận.

"Tình huống của Hàm nhi ngươi ta đều biết, Yến Thiên Lâu từ đầu đến cuối không có thu hoạch, ta không chờ nổi nữa." Quân Mặc Ninh giải thích, "Lúc nghĩ đến biện pháp này, ta đã dự liệu sẽ có tình huống như vậy. Hán Sinh, nội lực của ta chỉ là hao tổn quá độ, là "hao tổn" không phải "tổn thương", tốn thêm chút thời gian, vẫn có thể luyện về. Đầu tóc bạc trắng này... chẳng qua cũng là trạng thái gân mạch khô kiệt, cùng phục hồi với nội lực của ta, cũng có thể biến trở về. Chỉ cần Hàm nhi không còn kỳ hạn một năm nữa, ta có nhiều thời gian để khôi phục."

Hiển nhiên Quân Mặc Ninh biết trong lòng Sở Hán Sinh để ý nhất là cái gì, cho nên y vô cùng thẳng thắn thành khẩn "khai báo" tình huống của mình. Quả nhiên, y nhận ra được, cảm xúc người cao to đã ổn định lại.
Tề Hàm quỳ trong tuyết, theo thời gian trôi qua, dưới gối dần dần truyền đến lạnh lẽo khó nhịn; phía sau lại càng phát ra đau đớn giống như lửa thiêu, cảm giác này, thật sự dằn vặt như "băng hỏa lưỡng trọng thiên". Nhưng mà, khi hắn nghe thấy tiên sinh nói rõ ràng, mọi thứ đều có thể khôi phục, không khỏi mừng rỡ ngước mắt lên; nhưng vừa tiếp xúc với sư phụ chưa thu tức giận, lại rũ thấp xuống.

Quân Mặc Ninh cười cười, không ngừng cố gắng nói, "Hàm nhi là đứa nhỏ ngươi ta nuôi lớn... Nhìn lúc ta động châm với Diệc Hi nói ra câu nói kia, là cố tình hay vô tình, trong lòng ngươi cũng biết. Lần này trị thương cho hắn, không phải ta nén giận cố ý giở tính trẻ con, mà là không dùng không được. Ngày thường hành châm, là vì điều động nội lực còn sót lại trong cơ thể để hắn tự khỏi, lần này, vốn là ta đắp cầu dắt mối cho hắn, liền không cần hắn cố gắng như muối bỏ biển nữa. Hán Sinh, trách không được Hàm nhi lòng có sợ hãi với châm, lần này cưỡng ép nội lực Vô Kỳ tàn phá bừa bãi trong gân mạch ta một trận, thật sự đau... Khó cho hắn mấy lần đều kiên trì nhịn xuống, lòng có sợ hãi cũng là bình thường thôi..."
Mấy lần hành châm, Sở Hán Sinh đều không ở bên người, nhưng sáu năm trước ở biệt viện, tình cảnh Quân Mặc Ninh lần đầu tiên động châm, vẫn phảng phất trước mắt như cũ.

"Hán Sinh," Quân Mặc Ninh âm thầm véo đôi tay lạnh như băng của mình, tận lực ổn định giọng nói bị khí lạnh xung quanh đông đến phát run, "Đứa bé suýt chút nữa bị ta đánh gãy chân cũng còn muốn sống vì ta chết vì ta, sẽ không nỡ che giấu tâm tư tới làm tổn thương ta... Biệt viện tuyết đọng dày quá đầu gối, ta đánh hắn mắng hắn cũng chưa bao giờ phạt hắn quỳ trên tuyết, khí lạnh vào người... lại phải giày vò..."

Sở Hán Sinh rốt cuộc cũng quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy sắc mặt gia nhà mình lạnh đến phát xanh, trong lòng hắn cực kỳ xót xa ân hận, vội vã đỡ thân thể có chút cứng đờ của Quân Mặc Ninh đi hướng phòng trong, cuối cùng cũng khai ân lên tiếng nói, "Ngươi cũng tiến vào!"
"Tạ sư phụ!" Tề Hàm ngay cả dập đầu cũng không kịp, cuống quít chống người lên theo hai người vào phòng, hắn vô cùng lo lắng tình huống của tiên sinh, nhưng lúc này lại không dám nhúng tay, chỉ đành tìm một chỗ không gần không xa trước giường, lần nữa quỳ xuống, đôi mắt làm sao cũng không rời khỏi thân ảnh Quân Mặc Ninh.

Trong phòng ấm áp khôi phục thân thể có phần lạnh cóng, dĩ nhiên cũng bao gồm tổn thương tê dại phía sau... Nhưng sao còn nhớ đến nổi!

Trong lòng Sở Hán Sinh vô cùng tự trách, sao lại giở chứng chơi đến trên người gia! Biết rõ đời này gia hướng về người gia để tâm, chịu bao nhiêu oan ức bao nhiêu khổ sở cũng vui vẻ chịu đựng, hôm nay thậm chí đối với mình... cũng cẩn cẩn thận thận... Nhìn gia như vậy, trong lòng hắn một chút cũng không dễ chịu!

Thật là đáng chết!
"Tại sao gia phải gắng gượng? Đông lạnh đông đến tổn thương rồi, ngài khiến Hán Sinh..."

Sở Hán Sinh vừa nói, vừa nhẹ tay nhẹ chân cởϊ áσ lông cừu, sau khi đỡ Quân Mặc Ninh ngồi xuống giường, lấy nước nóng vắt khăn nóng; Quân Mặc Ninh cười tự mình lau tay và mặt mũi, hơi nóng ấm áp làm mềm bắp thịt cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng thông thuận rất nhiều.

"Không phải ta mạnh mẽ quen rồi sao? Nói mình lạnh đến chịu không nổi, mặt mũi cũng mất hết!"

Sở Hán Sinh không phản ứng tới y, ngồi xổm xuống ngâm chân cho Quân Mặc Ninh. Mọi thứ đều có vẻ quen thuộc mà tự nhiên, kiếp trước và kiếp này, hắn đã chăm sóc y như vậy biết bao lần...

"Hán Sinh, ngươi không cần tự trách," Quân Mặc Ninh mỉm cười nói, "Ngươi biết ta để ý nhất cái gì, chỉ cần các ngươi mạnh khỏe, ta mới có thể mạnh khỏe; mà ta cũng biết, chỉ có ta mạnh khỏe, các ngươi mới có thể mạnh khỏe."
Sở Hán Sinh "ừm" một tiếng trong xoang mũi, sau khi lau khô hai chân y, thu xếp Quân Mặc Ninh nằm trong chăn thật dày. Nam tử mặt mày mỉm cười, phong thái an nhiên, chỉ có đầu tóc bạc trắng, phủ kín gối đầu.

"Ta hiểu, gia." Sở Hán Sinh rốt cuộc giải trừ tức giận giữa hai đầu mày, lại biến thành vóc dáng vô cùng quen thuộc kia.

Quân Mặc Ninh ôm lấy chăn, nói rằng, "Vậy ngươi liền thương tiếc đau lòng học trò bảo bối của ngươi đi, trời ạ, Hán Sinh, lần đầu tiên ngươi đánh hắn liền xuống tay được như vậy, thật không nhìn ra! Ấn theo dòng nước, lần này ta nên xin tha, bôi thuốc cho hắn, sau đó dỗ ngươi vuốt lông rồi, nhưng mà hiện tại, ta không nhúc nhích được... Còn phải làm phiền Sở gia ngài, tự mình đánh tự mình chữa đi..."

Sở to con oán hận nhìn người bệnh trên giường chơi xấu, rốt cuộc trợn mắt nhìn người bệnh mình đánh ra, lần nữa phát huy tinh thần nhẫn nhục chịu khó, đỡ Tề Hàm nằm sấp lên giường, cởϊ qυầи bôi thuốc...
Quân Mặc Ninh nghiêng đầu lẳng lặng nhìn, chỉ chốc lát sau, liền ngủ thật say...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi