QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Buổi chiều, Sở Hán Sinh bôi thuốc cho Tề Hàm lần thứ hai. Tổn thương nhánh trúc quất ra đều ở bên ngoài, hơi sưng một chút, nhiệt độ cũng rất cao, vết thương hẹp dài giống như một tấm lưới dày đặc, khắc trên hông lưng mông của Tề Hàm.

"Sư phụ, lúc Hàm nhi rời khỏi Hàng thành, tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người..." Tề Hàm nằm sấp trên giường, cằm gối lên hai tay giao nhau, mềm mỏng nói.

"Ừm." Sở Hán Sinh chuyên tâm bôi thuốc.

"Sư phụ, lần này Hàm nhi chăm sóc mình tốt, tiên sinh cũng khen ta..."

"Ừm." Tiếp tục bôi thuốc.

"Sư phụ, Hàm nhi thật không có ý nghĩ đó, người tin ta có được hay không?"

"Ừm." Tiếp tục bôi thuốc.

"Sư phụ... lần đầu tiên người trách phạt Hàm nhi, sau này người... có phải sẽ không thương Hàm nhi nữa hay không..." Tề Hàm nằm sấp không nhúc nhích, hắn vẫn sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng, phẫn nộ của sư phụ lúc ban ngày.


Rốt cuộc Sở Hán Sinh dừng động tác trong tay lại, bàn tay to xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, nói rằng, "Hôm nay... là sư phụ không đúng, đánh sai ngươi, Hàm nhi đừng giận sư phụ..."

Cả người Tề Hàm gần như bắn lên, nhưng tức khắc ý thức được nửa người dưới quần còn mắc trên mắt cá chân, lại lập tức thành thành thật thật nằm sấp xuống, màu đỏ ửng lại nhuộm hết lỗ tai và cái cổ.

"Sư phụ, người đừng nói như vậy, Hàm nhi nói sai, tiên sinh không phạt sư phụ phạt cũng như nhau... Hàm nhi chỉ sợ sư phụ tức giận, sau này sẽ không thương Hàm nhi nữa..."

Sở Hán Sinh lộ vẻ xúc động lại vui mừng nhìn đứa nhỏ nằm sấp trên giường, tính theo tuổi tác, hắn và Tề Hàm... e rằng càng giống cha con, đứa bé này từ nhỏ sống đến hèn mọn, dù đến biệt viện, cũng trưởng thành đến mức cực kỳ khổ cực. Sở Hán Sinh sắt đá nguyện ý trút nội tâm dịu dàng, ấm áp xuống người hắn, che chở tâm hồn hắn trước thế sự xoay vần gian nan khổ cực.


"Được rồi, sư phụ không giận ngươi." Sở Hán Sinh buông lọ thuốc giúp hắn kéo quần, "Mặc quần áo tử tế, chúng ta đi phòng cách vách xem tiên sinh ngươi, y nói muốn ăn khoai lang nướng..."

"Thật ạ?" Đôi mắt Tề Hàm sáng lên, đây là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất ở biệt viện.

Đến mỗi mùa đông, Quân Mặc Ninh bao giờ cũng sẽ chuẩn bị một đống lớn khoai lang, lúc rảnh rỗi buổi tối bốn người liền ngồi vây quanh một chỗ vừa trò chuyện luyên thuyên vừa nướng khoai lang. Tề Hàm bận bịu một ngày lúc này sẽ luôn ngồi giữa tiên sinh và sư phụ, nước miếng ròng ròng theo mùi hương càng ngày càng nồng đậm. Tiên sinh hiếm khi đàm luận chính sự trong bầu không khí như vậy, mà câu được câu không nói đông nói tây. Nghe rồi nghe, Tề Hàm liền ngủ thiếp đi, cũng không biết gối lên bả vai sư phụ hay tiên sinh...


Lúc hai người đi vào tĩnh thất, mới phát hiện trong phòng thật sự náo nhiệt. Quân Mặc Ninh, Liêu Vô Kỳ, huynh đệ Dịch Thư Vân đều đã ngồi trên đệm thật dày vây quanh bếp lò, trong bếp lò, không ngoài bất ngờ đang nướng mấy củ khoai lang dài nhỏ. Nhìn thấy bọn hắn tiến vào, Liêu Vô Kỳ vội vàng kêu bọn hắn ngồi xuống.

Sở Hán Sinh nhận lấy cái kìm trong tay Quân Mặc Ninh, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục trở khoai lang; phía sau Tề Hàm có thương tích, chỉ có thể nhè nhẹ quỳ ngồi xuống, mỉm cười cho Quân Diệc Hi bên người một ánh mắt yên tâm.

Liêu Vô Kỳ qua mấy ngày điều dưỡng, sắc mặt đã khôi phục rất nhiều, bếp lò ấm áp phản chiếu, thủ lĩnh sát thủ cười nói, "Sở to con, ta với gia nhà ngươi đang thương lượng, khi nào chúng ta nên trở về..."

"Nghe gia." Sở Hán Sinh dứt khoát nói, "Tình huống Bắc Cương ổn định, phương bắc lạnh khủng khiếp, Bắc Mãng sẽ không phát động chiến sự vào lúc này, chúng ta cũng có thể thả lỏng một khoảng thời gian. Đúng rồi, gia, ngài xem thư của đại thiếu gia chưa?"
"Xem rồi," Quân Mặc Ninh dựa trên một cái đệm vuông thật dày, dáng vẻ thoải mái nói, "Đại ca nói đơn giản quá trình đi sứ lần này, tổng thể coi như thuận lợi, chuyện A Đề Mạc Đô xem như lừa gạt được rồi..."

Nhắc tới bốn chữ "A Đề Mạc Đô", Dịch Thư Vân và Quân Diệc Hi đều có chút mất tự nhiên, nhất là người khởi xướng Quân Diệc Hi, hai trận đánh ác của ca ca và tiên sinh, thật sự là giáo huấn sâu tận xương tủy.

Liêu Vô Kỳ na hồ bất khai đề na hồ* khoe khoang nói, "Ta nói nè Tiểu Diệc Hi, ta nói ngươi cũng có bản lĩnh ghê, lần này toàn bộ triều đình Trung Châu đều bị ngươi quậy đến gà chó không yên! Sau này ngươi đi theo về kinh thành, oa, thừa tướng sư công của ngươi nè, phó thừa tướng đại sư bá nè, còn có các sư thúc đã ăn roi mây của tam nhi nè... Chà... mỗi người một trận, cái mông nhỏ của ngươi sao có thể chống đỡ đây..."
* Là một câu ý chỉ giữa người với người không nên đ cập vài vấn đ riêng tư của người khác, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói.

Mặt Quân Diệc Hi tức thì không còn chút máu!

Quân Mặc Ninh nhìn thủ lĩnh sát thủ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười nói, "Hù dọa trẻ con, ngươi cũng không cảm thấy ngại! Ta nói rồi, chuyện đã qua sẽ không truy cứu nữa."

Quân Diệc Hi bấy giờ mới tốt hơn chút, thiếu niên đứng dậy ngồi bên cạnh huynh trưởng kẹp giữa huynh trưởng và sư huynh, cách xa người rất xấu hù dọa trẻ con này!

Liêu Vô Kỳ hướng nó làm mặt quỷ, Quân Diệc Hi khinh bỉ, mọi người bật cười.

Quân Mặc Ninh trở lại chuyện chính nói, "Ngoại trừ tình huống đi sứ, trong thư ca ca ta còn nói một việc. Nói là lần này xem như y đối mặt với quốc quân Bắc Mãng A Đề Mạc Hạ Xuyên, không biết sao, y cảm thấy tình hình không đúng lắm. A Đề Mạc Hạ Xuyên biểu hiện rất... nhu nhược, không có chủ kiến, thậm chí khúm khúm núm núm, thế nhưng thần tử trên dưới vương đình Bắc Mãng lại rất tôn kính gã. Phương bắc từ trước đến nay tôn kính kẻ mạnh, mẫu thân A Đề Mạc Hạ Xuyên Lưu Yên là người Hán, bản thân lại mềm yếu, sao được người Bắc Mãng tôn kính?"
Sở Hán Sinh tiếp lời nói, "Cửu gia cũng từng nói, mấy lần trước giao phong cùng Bắc Mãng, quân Bắc Mãng chiến lực mười phần, tướng sĩ phục tùng mệnh lệnh. Nếu chiếu theo cách nói của đại thiếu gia, nếu không phải A Đề Mạc Hạ Xuyên lãnh đạo, chẳng lẽ còn có người khác? Nhưng mà, không nghe nói Bắc Mãng có người đứng đầu đặc biệt xuất sắc, đủ để công cao chấn chủ..."

"Hàm nhi, ngươi thấy thế nào?" Quân Mặc Ninh đột nhiên hỏi Tề Hàm.

Tề Hàm ngẩng đầu ngẩn người, mới lên tiếng, "Có thể... hắn giả vờ hay không? Cố ý tỏ ra yếu kém trước mặt đại sư bá, kỳ thật trong thâm tâm còn có dự định khác? Lần này dẫu sao chúng ta đến hưng sư vấn tội, giả ngây giả dại cũng vẫn có thể xem như một cách đối phó."

Quân Mặc Ninh trầm mặc suy nghĩ khả năng này.

"Tiểu Diệc Hi, tròng mắt ngươi xoay xoèn xoẹt, ngươi cảm thấy đây là chuyện gì?" Liêu Vô Kỳ nghe đến buồn chán, lại trêu chọc Quân Diệc Hi.
Quân Diệc Hi trừng mắt lườm hắn một cái, buột miệng nói, "Nếu như ta làm chuyện sai bị người ta đuổi tới cửa, ta liền trốn đi, tùy tiện tìm người ứng phó..."

Ánh mắt Quân Mặc Ninh dời đi, lại chuyển sang Sở Hán Sinh có chút kinh ngạc giống mình, không có gì nghi ngờ, bọn họ nghĩ giống nhau.

Dịch Thư Vân và Tề Hàm cũng chấn động trong lòng, bầu không khí lập tức ngưng trọng. Quân Diệc Hi không biết mình có nói sai hay không, thấy bọn họ cũng không còn thanh nhàn như vừa nãy, càng thêm lo sợ bất an.

"Được rồi, không nói cái này," Quân Mặc Ninh đánh vỡ yên lặng nói, "Khoai lang đều chín rồi, Hán Sinh, cho ta một cái!"

Sở Hán Sinh và Quân Mặc Ninh tất nhiên ăn ý, lập tức chọn một củ nướng tốt nhất, nhưng nửa đường đột nhiên bị một cái tay cướp mất! Liêu Vô Kỳ tên này cũng không ngại nóng, thổi phù phù ra khói, cười híp mắt nói, "Hắc hắc, ta sẽ không khách khí đâu, các ngươi tùy ý, tùy ý đi!"
Quân Mặc Ninh bật cười, cũng không có biện pháp với thủ lĩnh sát thủ ngang ngạnh này, Sở Hán Sinh lại chọn một củ, đưa cho Quân Mặc Ninh; hiển nhiên khoai lang trong bếp lò càng ngày càng ít, đếm tới đếm lui chỉ có năm củ, Quân Diệc Hi nhỏ nhất không có địa vị nhất mím mím môi cúi đầu, len lén nuốt nước miếng.

"Đứa nhóc đáng thương, cho nè! Ta cũng không giống tiên sinh nhà ngươi, chỉ biết bản thân mình!"

Trước mắt Quân Diệc Hi xuất hiện một củ khoai lang thơm ngát, nó giương mắt nhìn, chính là Liêu Vô Kỳ.

"Ăn đi, không cần khách khí với hắn!" Sở Hán Sinh cười nói.

Lời Sở gia từ trình độ nào đó chính là lời tiên sinh, điểm nhận thức ấy Quân Diệc Hi đã sớm có, nó nhếch môi cười nhận lấy khoai lang phỏng tay, bẻ một nửa lại đưa trở về!

Ánh lửa từ bếp lò soi rọi khuôn mặt họa thủy của Liêu Vô Kỳ, cười đến hào hoa phong nhã.
"Tiền bối thật phải rời đi?" Dịch Thư Vân vừa ăn vừa hỏi.

Quân Mặc Ninh đáp, "Hai ngày trước nhận được thư nội tử* gửi, nàng đã cùng hai đứa học trò khác của ta đến Đông Xuyên rồi. Ta dự định hai ngày nữa cũng khởi hành, hội họp với bọn họ. Ta vốn đáp ứng mấy đứa nhỏ Hàm nhi, lần này dẫn bọn nó rời kinh đi khắp nơi một chút, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."

* Nội tử = chuyết kinh = vợ tôi.

Ánh mắt hiền hòa của Quân Mặc Ninh nhìn về phía Tề Hàm, ở tướng phủ y từng đáp ứng Tề Hàm xuôi Giang Nam, ai ngờ nhiều lần sống chết phí hoài đến nay. Bây giờ thân thể hắn khôi phục, một đường chuyên cần tu tập tâm quyết, đồng hành thiên hạ, thật khiến người ta hướng tới.

Sở Hán Sinh cũng phấn chấn nhìn về phía Tề Hàm, lại cùng Quân Mặc Ninh phát hiện, Tề Hàm chỉ ngây ngốc quỳ ngồi, không mảy may vui sướng muốn đoàn tụ với sư nương sư đệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi