QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Cha con Quân thị bốn người nhận thánh chỉ.

Hoàng công công đưa thánh chỉ cho Quân Tử Uyên, cười đến nếp nhăn trên mặt cũng nở hoa, ghé sát nói nhỏ, "Tướng gia, hoàng thượng nói, đây là làm cho người ngoài nhìn! Hoàng thượng cực kỳ thưởng thức tài hoa tam công tử, nói... tướng gia khoan dung!"

Quân Tử Uyên chắp tay nói, "Thần tạ hoàng thượng, tạ công công. Công công... mời theo Tử Uyên dời bước từ đường?"

"Không không không..." Hoàng công công xua tay lắc đầu nói, "Không cần không cần, tướng gia gia giáo nghiêm minh cả triều đều biết, đâu cần một nô tài giám sát! Hơn nữa từ đường quan trọng, nô tài cũng không dám vào! Tướng gia, ngài khoan dung, nô tài liền về trước?"

Quân Tử Uyên tự mình tiễn Hoàng công công ra tướng phủ.

"Ài..." Tam thiếu ngủ một chút tinh thần tốt hơn nhiều quỳ ở giữa hai vị ca ca thở dài, "Tuy là để người ta nhìn chịu đòn thật mất mặt, nhưng mà không ai nhìn cha sẽ hạ nặng tay... Ca, lão bà tới tay, cái mông Ninh nhi cũng nở hoa rồi!"


"Ngươi tốt xấu còn tới tay một lão bà," Quân Hàn nhìn cha tiễn khách ra cửa, thở dài nói, "Ta là giỏ trúc múc nước, công dã tràng, thi võ chẳng biết rõ ra sao, nhị tẩu ngươi cũng không biết ở nơi nào..."

"Ninh nhi liên lụy hai vị ca ca..." Quân tam nhìn thấy sắc mặt cha lúc xoay người lại, không có thành ý gì mà nói.

Quả nhiên, thừa tướng đại nhân cười tiễn Hoàng công công, xoay người liền trở mặt. Đi tới trước mặt ba huynh đệ Quân thị quỳ thành một hàng trong sân, nghiêm giọng nói, "Đi từ đường quỳ tỉnh!"

Gian ngoài phòng khách Ngưng Thủy Các, Liên Như Nguyệt và Ngụy Tử Khâm vừa chỉnh lý lại mấy loại vật phẩm ba tháng sau Quân Mặc Ninh dùng đón dâu, vừa câu được câu không mà nói chuyện phiếm.

Liên Như Nguyệt nhìn dáng vẻ cử chỉ đại tức phụ nhi* đoan trang văn nhã, thở dài nói, "Khâm nhi, lần này sợ rằng lại phải liên lụy Vũ nhi chịu phạt... Ầy, có một đệ đệ không bớt lo, Vũ nhi không biết ăn bao nhiêu khổ..."


* Tức phụ nhi là con dâu.

Ngụy Tử Khâm lại cười nói, "Mẹ, người không biết lần này tam đệ chủ động mở miệng nhờ chàng hỗ trợ, phu quân vui vẻ bao nhiêu! Phu quân thường hay tự trách, mặc dù chàng thân làm huynh trưởng, nhưng chuyện gì cũng do đệ đệ chịu trách nhiệm..."

"Chuyện này Vũ nhi từ nhỏ đã không buông xuống được, cũng hiếm có được phần tình cảm này giữa huynh đệ bọn nó..." Liên Như Nguyệt buông một cái trâm ngọc "thải điệp song phi" cảm khái nói, "Ninh nhi từ nhỏ ngang ngược bá đạo trong đám trẻ đồng lứa, ngay cả cửu vương gia Tề Mộ Tiêu cũng nói đánh là đánh, Vương Nguyên nhi nhà Vương thượng thư và Bán Hạ đệ đệ song sinh của Nhẫn Đông, thu thập thì thật là thủ đoạn độc ác! Cũng may nó coi như còn nghe lời Vũ nhi!"

"Hì hì hì..." Ngụy Tử Khâm che miệng cười nói, "Mẹ, Tử Minh nhà con còn không phải cũng cùng một dạng như vậy, mỗi lần khập khiễng nhe răng trợn mắt về nhà, trong phòng liền truyền ra thanh âm quỷ khóc sói tru, nhà con liền biết chắc chắn lại bị tam đệ chỉnh đốn. Nhưng cũng kỳ quái, cha con là người đâu ra đấy, thế mà cứ như vậy dễ dàng cho phép Tử Minh theo tam đệ, mà học vấn của nó, cũng thật sự một ngày tốt hơn một ngày! Người xem, hiện tại tuổi còn trẻ liền trờ thành tế tửu*... Chuyện này may mà có tam đệ..."


* Tế tửu là tên một chức quan văn xuất hiện những năm cuối thời nhà Hán, tương đương với trưởng phòng bây giờ.

Tam đệ "may mà có" trong miệng đại tẩu, lúc này đang cúi đầu quỳ trong từ đường, hai vị ca ca đã chịu xong gia pháp, nhị ca ăn hai mươi roi mây, đại ca lại thảm, ăn trọn bốn mươi! Còn phải quỳ tỉnh hai canh giờ trước mặt tổ tông!

Về phần thủ phạm chính là y, cha ngồi ở thượng vị, sắc mặt đen bao nhiêu có nghĩa là kế tiếp y sẽ bi thảm đến bấy nhiêu!

Quân cha dài giọng, hỏi, "Thật là vì Nhẫn Đông mới làm như vậy?"

Quân tam ở trước mặt cha không dám nói dối, không dám tranh luận, lại không dám cợt nhả, đàng hoàng đáp, "Nhẫn Đông... là một nguyên nhân, chủ yếu vẫn là... Hàm nhi..."

Quân Tử Uyên hỏi, "Ngươi có nghĩ tới thân phận đại hoàng tử bây giờ, ở lại trong cung chưa chắc là chuyện xấu hay không?"
"Đây không phải là Hàm nhi tình nguyện!" Đề tài này bắt đầu cho tất cả mọi chuyện bộc phát, tựa như một cấm kỵ không thể đụng vào, giọng Quân Mặc Ninh lập tức trở nên độc tài mà bá đạo, "Hơn nữa... coi như nó muốn về, cũng phải được con đồng ý! Bằng không..."

"Bằng không cái gì?" Quân Tử Uyên lớn tiếng cắt ngang.

Quân Mặc Ninh nhếch miệng, không nói lời nào, huynh đệ Quân Vũ, Quân Hàn phía sau đau đến như thiêu như đốt, còn muốn toát mồ hôi thay đệ đệ!

"Cởϊ qυầи, nằm úp sấp lên!" Thừa tướng rốt cuộc mất kiên nhẫn.

Quân Mặc Ninh nhìn phụ thân, lại nhìn huynh trưởng, tám năm trước cảnh tượng như vậy gần như cách một khoảng thời gian là phải tới một lần, da mặt đã sớm dày, không biết xấu hổ là cái gì! Nhưng mà tám năm sau... y đã hai mươi ba rồi...

"Chờ ta mời ngươi?" Thừa tướng không kiên nhẫn nói.
Quân Mặc Ninh hung hăng tuột quần nằm úp sấp trên băng ghế, vùi mặt vào hai cánh tay, mái tóc tán loạn che một bên lỗ tai, bên kia lại thật sự hiện lên màu đỏ.

Quân Vũ, Quân Hàn lặng lẽ quay đầu đi, từ trước đến nay đệ đệ chịu đòn còn khiến bọn họ cảm thấy đau hơn so với bọn họ chịu đòn.

Cơn tức thừa tướng từ hôm qua lúc tam thiếu gia xuất hiện ở tửu lâu Duyệt Lai đã bắt đầu nghẹn rồi, hiếm khi thừa tướng y có thể chống đỡ nhẫn nhịn đến bây giờ, bị tam thiếu gia thổi vào, còn không phải toàn bộ bùng bùng bùng bốc lên? Vì vậy, cả gian từ đường chỉ nghe thấy tiếng roi mây "vút vút vút" xé gió, không hề gián đoạn, nối liền một mạch!

Quân Mặc Ninh chôn mặt đau đến tê cả da đầu, hai cái tay siết chân ghế thật chặt, đầu ngón tay trắng bệch! Roi mây đánh thịt đau đớn, phía sau tựa như tạt dầu sôi!
Hai mươi lần! Trên mông trong chớp mắt hiện đầy vết roi đỏ như máu!

Quân Tử Uyên ngừng tay, hỏi, "Vi phụ hỏi ngươi, đau không?"

Mắt Quân Mặc Ninh bị mồ hôi lạnh tuôn trào ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ gây đau, y nhắm hai mắt, thở phì phò đáp, "Đau..."

Quân Tử Uyên giơ tay lên lại là hai mươi!

---------------

Đoạn đầu lại bị nuốt mất tiêu rồi ~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi