QUAN MÔN


Nếu như bỏ qua cơ hội này muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.
Cho nên hắn phi thường chú ý chuyện của Cố Miêu Miêu, chỉ là hắn tìm khắp nơi cũng không nhận được tin tức của nàng, không khỏi vô cùng sốt ruột, vạn nhất Cố lão bởi vì chuyện này mà tức giận, thật sự là khó làm rồi.
- Ai, loại chuyện này…
Cố lão liếc mắt nhìn Hồ Hán, lắc đầu, sắc mặt khó xem:
- Về sau làm chuyện gì cũng phải tính trước làm sau, lần này thao tác thật sự quá mức gấp gáp, Diệp gia làm sao không biết cháu đã giở trò quỷ đây? Trần Chiêu Vũ tuy có đủ năng lực, nhưng hắn lại quan hệ ác liệt với Diệp gia, tuy có chút xem trọng cháu, nhưng lợi dụng càng chiếm đa số, cháu phải đề phòng hắn giở trò ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Đối với Trần Chiêu Vũ, tuy Cố lão cùng hắn quen biết nhiều năm, giao tình vẫn có, nhưng Cố lão cũng tinh tường hiện tại Trần Chiêu Vũ so sánh với trước kia đã khác nhau rất lớn.
Trước kia Trần Chiêu Vũ thân ở địa vị cao, có người kế tục, cho nên lòng dạ tương đối khoáng đạt, cũng có cách nhìn đại cục, nhưng hiện tại xem ra nhìn đời thứ hai của Trần gia đã toàn quân bị diệt, không còn khả năng xuất hiện nhân tài gì ưu tú, đời thứ ba thì chết, tàn phế, cũng không khả năng chèo chống được gia tộc lần nữa.
Cho tới loại tình trạng hôm nay, Trần Chiêu Vũ xem như đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với tương lai của gia tộc.
Thừa dịp bây giờ còn một chút lực ảnh hưởng, Trần Chiêu Vũ chỉ đem toàn bộ tâm tư muốn dùng đi trả thù Diệp gia mà thôi.
Cho nên Cố lão cảm thấy Hồ Hán đã quá tin tưởng vào lực lượng của Trần Chiêu Vũ, bất tri bất giác bị rơi vào trong bẫy của hắn, nhìn qua giống như Trần Chiêu Vũ đang trợ giúp Hồ Hán đối phó Diệp Khai, trên thực tế Trần Chiêu Vũ đang lợi dụng Hồ Hán đạt tới mục đích của mình.
Vì muốn kéo xuống đời thứ ba của Diệp gia, Trần Chiêu Vũ làm sao thèm quan tâm Hồ Hán có bị hi sinh hay không?
Đây điển hình là tâm lý ngươi chết ta không chết mới tốt, ai có thể yên tâm được đem tiền đồ của mình đặt lên trên người của một kẻ như vậy đây?
Chính vì Hồ Hán không rõ ràng nội tình, nhìn không thấu được mục đích thực sự phía sau, cho nên mới bị Trần Chiêu Vũ lợi dụng.
- Dạ, cháu sẽ đề phòng hắn.
Hồ Hán đáp ứng, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Trần Chiêu Vũ tuy là cáo già, nhưng Hồ Hán cũng không cho rằng mình là kẻ ngu ngốc, sẽ bị người kia nắm mũi.
Chuyện lần này nếu như không phải vừa vặn bị Cố Miêu Miêu nghe được bọn họ nói chuyện, cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, Cố lão cũng sẽ không biết chuyện này là do Hồ Hán liên hợp cùng Trần Chiêu Vũ một tay trù tính.
Cho dù Diệp gia suy đoán chuyện này có quan hệ tới Hồ Hán, nhưng không nắm bắt được bằng chứng, không có chứng cớ, làm gì được hắn đây?
Cũng sẽ không ai vì sự hoài nghi vô căn cứ mà nói Hồ Hán làm gì làm gì đi?
Tuy Diệp gia quyền lực thật lớn, nhưng cũng không khả năng một tay che trời bên trong Cục chính trị trung ương, dù sao vẫn còn có những thế lực phản đối bọn họ tồn tại, hơn nữa hiện tại thế lực của đồng chí Giang Thành càng ngày càng lớn, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp gia càng ngày càng phong quang như thế.
Quan hệ như tuần trăng mật giữa bọn họ đã qua thời kỳ, hiện tại bên trong Cục chính trị đã có nhiều bố cục, tất cả mọi người đều đang cạnh tranh nhau, vì thế lực phe phái của mình tranh thủ càng nhiều tài nguyên, cầu được phát triển, lịch sử một mình Diệp gia độc đại cũng đã một đi không trở lại.
Cố lão người già mà thành tinh, nhìn biểu tình của Hồ Hán biết rõ hắn đối với lời nhắc nhở của mình cũng không hề để trong lòng, không khỏi âm thầm căm tức, trong lòng tự nhủ người trẻ tuổi cuối cùng kinh nghiệm kém, kém kiến thức, không biết tính tàn khốc trong việc đấu tranh chính trị.
Năm đó thời đó, ai, không đề cập tới cũng thế.
Cố lão lắc đầu, nói với Hồ Hán:
- Được rồi, xem như Miêu Miêu đang ở nhà bạn bè giải sầu, tạm thời cháu cũng đừng qua quấy rầy nó, đợi khi nó hết giận cũng về nhà thôi, đến lúc đó ông sẽ nói lại với nó, cũng không có chuyện gì lớn lao. Hiện tại nếu cháu đi tìm nó ngược lại sẽ không dễ nói chuyện.
- Dạ!
Hồ Hán nghe xong, cảm thấy Cố lão cũng không vì chuyện này mà giận lây sang mình, lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Cố Miêu Miêu là người biết rõ nặng nhẹ, mặc dù không liên hệ với Hồ Hán nhưng cũng điện thoại thông báo trong nhà, e ngại Cố lão vì lo lắng cho mình mà bị sinh bệnh.
- Về chuyện đầu tư của người Nhật Bản, mấy ngày nay cháu còn phải làm chút công tác.
Hồ Hán nói:
- Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đương nhiên tức giận, dù sao là bị đánh, hiện tại chúng ta có việc cầu người, dù sao cũng phải làm ra chút ít nhượng bộ mới được. Cháu thả lỏng trong chính sách một ít, đem hạng mục này bàn cho xong. Ai, vốn là hạng mục thật tốt, lại xảy ra đường rẽ như vậy, vô duyên cớ để tiểu tử Diệp Khai chế giễu.
- Cuối cùng cũng do cháu có chút suy nghĩ không chu toàn thôi.
Nhắc tới chuyện này, Cố lão nhịn không được phê bình hắn vài câu:
- Nếu là nhà đầu tư, tốt nhất nên gặp mặt đàm phán ở nơi chính thức, bí mật tiếp xúc cũng phải chú ý ảnh hưởng. Nhưng cháu nhìn xem cháu, tự dưng mang theo bọn họ đi tới quán bar, người Nhật Bản có đức hạnh thế nào lẽ nào cháu còn không biết rõ hay sao? Theo ông xem, xảy ra chuyện mới là bình thường, không xảy ra chuyện mới có vấn đề!
Hồ Hán nghe xong lời nói của Cố lão, trong nội tâm không phục lắm.
Kỳ thật ở thời đại hiện tại, nói chuyện làm ăn sao lại có kiểu chính quy, đơn giản chỉ là vài nhân vật trọng yếu hẹn nhau vui chơi, sau đó nhân cơ hội bàn công việc, kiểu đàm phán như trên ti vi ngồi trong phòng họp gì đấy chỉ sợ diễn ra giữa các quốc gia mà thôi.
Cố lão nói chuyện với Hồ Hán một lát thì gọi hắn đi về, nói là muốn ngủ trưa.
- Cuối cùng vẫn có chút thua kém, phải xem cơ hội thôi.
Nhìn bóng lưng Hồ Hán rời đi, Cố lão thở dài.
Trước kia ngược lại không có cảm giác gì, dù sao khi Hồ Hán ở bên trong Bộ ủy biểu hiện không tệ lắm, nhưng hiện tại thấy hắn xuống cơ sở, chẳng những không mở ra được cục diện còn bị người quản chế khắp nơi, mà ngay cả hạng mục chiếm cứ ưu thế cũng xảy ra vấn đề, lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của Trần Chiêu Vũ, đi trêu chọc thế lực như Diệp gia.
Nếu theo ánh mắt bình phán chính thức của Cố lão mà nhìn Hồ Hán, chỉ có thể nói hắn không biết tự lượng sức mình, không rõ tình thế, không biết nên lựa chọn lấy hay bỏ.
Người nối nghiệp như vậy, hiển nhiên không phải người mà Cố lão kỳ vọng.
Nhưng Cố lão cũng biết tuổi của mình đã cao, đoán chừng không còn thời gian đi bồi dưỡng một người nối nghiệp đáng tin hơn, mặc dù Hồ Hán có tật xấu, nhưng trên đại thể vẫn là người nổi bật trong giới trẻ tuổi, ngoài ra cũng thật sự không tìm được ai thích hợp cho Cố lão trọng điểm nâng đỡ nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi