QUAN MÔN


- Chỉ mong hắn mau chóng trưởng thành thôi.
Cố lão âm thầm suy nghĩ.
Hồ Hán đi ra khỏi Cố gia, nhận được điện thoại của Tiểu Dã Tuấn Nam cùng Tỉnh Thượng Tùng, mời hắn đến gặp mặt.
Hỏi rõ địa phương nào, Hồ Hán gọi xe đi thẳng tới địa chỉ kia.
Đi tới nơi mới phát hiện lại là một nơi ăn chơi, Hồ Hán không khỏi cau chặt mày.
Dù sao chuyện xảy ra vừa rồi trong lòng hắn vẫn còn có chút sợ hãi, hai người này đúng là cái tật xấu không chịu bỏ, vừa mới bị người đánh cho một trận còn chưa khôi phục lại, tiếp tục đi ra tìm nữ nhân, thật sự không cách nào đánh giá được bọn hắn cho đàng hoàng.
Nhưng đây cũng không phải chuyện Hồ Hán có thể quan tâm, hắn suy nghĩ chỉ là chuyện ký hợp đồng mà thôi.
Đã có đầu tư của mấy người này, hắn có thể đem chiến tích của mình thực hiện thành công tại Giang Trung, sau đó mượn nhờ xu hướng phát triển mạnh của tân khu Thánh Vương gia nhập thành phố Minh Châu mà hoàn thành nhảy lên tam cấp.
Dù sao vị nhân vật trong cao tầng kia từng thiếu Cố lão nhân tình, chỉ cần hắn chịu lên tiếng ủng hộ, Hồ Hán thăng chức là chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới việc này, Hồ Hán chợt cảm thấy hai người Nhật Bản kia cũng không còn đáng ghét như vậy, bọn họ chẳng khác gì hai chiêu tài đồng tử, ánh vàng rực rỡ bày ra trước mặt hắn.
Mặc dù nói Hồ Hán đem Tiểu Dã Tuấn Nam xem là tiễn tài đồng tử, thế nhưng số tiền kia cũng không dễ dàng nắm bắt tới tay.
Song phương đã bàn bạc nhiều lần về vấn đề đầu tư, nhưng còn chưa đạt tới mức đôi bên đều hài lòng, ở trong thật nhiều vấn đề, vẫn có mâu thuẫn.
Đối với việc này Hồ Hán cảm thấy phi thường lo âu.
Dựa theo kế hoạch của hắn, khoản đầu tư này càng sớm rơi xuống tân khu Thánh Vương thì càng tốt, có được thời gian thao tác đầy đủ, hắn có thể dựa theo chính tư tưởng của mình chế tạo nên chiến tích tỏa sáng, nếu như trước khi sáp nhập vào thành phố Minh Châu mà không thể làm xong hạng mục này, chiến tích của hắn cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.
- Tâm tình của anh tôi hiểu rõ, nhưng chuyện này quan hệ tới sự an toàn đầu tư hải ngoại của Tiểu Dã gia chúng tôi, gia chủ đã dặn nhất định phải phi thường cẩn thận!
Tiểu Dã Tuấn Nam tuy tham luyến háo sắc, nhưng trong chuyện chính sự luôn suy nghĩ khá chính xác, hắn nhìn ra được tâm lý cấp bách của Hồ Hán, tự nhiên phải gõ hắn một phen.
- Việc này có điều gì để do dự kia chứ?
Hồ Hán tỏ vẻ không hiểu vì sao:
- Chúng tôi là đại biểu bên chính phủ, nhà máy thép đương nhiên cần làm, dù là người Nhật, người Mỹ hay người Anh, người Đức, chỉ cần có thể mang đến đầu tư cùng kỹ thuật, chúng tôi đều hoan nghênh, chúng tôi không khả năng treo cổ trên một thân cây!
Tiểu Dã Tuấn Nam cùng Tỉnh Thượng Tùng nói thầm vài câu tiếng Nhật, sau đó lại nói với Hồ Hán:
- Dạo gần đây quan hệ giữa chính phủ các anh cùng người Mỹ cũng không hòa thuận, khả năng đầu tư cực kỳ bé nhỏ, người Anh cùng người Đức thì quá xa xôi, phí tôn nhân công của bọn họ rất cao, các anh dùng không nổi, cũng chỉ có người Nhật chúng tôi, do vị trí ở gần nhau nên mới nguyện ý giúp đỡ các anh thôi.
Hồ Hán cùng Tiểu Dã Tuấn Nam nói chuyện thật lâu nhưng không thể đạt thành hiệp nghị. Khẩu vị của người Nhật quá lớn, hoàn toàn không đơn giản như trước khi đến đại lục, số tiền kia muốn nắm bắt tới tay, thật sự là không dễ dàng.
Hiện tại bọn họ kéo càng lâu thì áp lực trên người Hồ Hán càng lớn, đối với bọn họ sẽ càng có lợi.
Trong lòng Hồ Hán đang phiền muộn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh thấy được cảnh tượng bên ngoài, tựa hồ nhìn thấy được thân ảnh của Diệp Khai. Bên cạnh hắn còn có hai cô gái, một cô gái vừa lúc quay đầu lại, chính là bạn thân của Cố Miêu Miêu tên Uông Tình, không khỏi làm trong lòng hắn thoáng lộp bộp…
- Anh phải trở về Long Thành rồi sao?
Uông Tình tựa hồ rất hứng thú đối với Diệp Khai, không ngừng hỏi chuyện hắn.
- Phải, qua mấy ngày thôi.
Diệp Khai vò đầu nói:
- Trước tiên giúp Miêu Miêu giải quyết xong việc sau đó tôi phải về rồi.
Hôm nay Diệp Khai đi ra, một mực là do Uông Tình mời, một phương diện khác là vì an bài chuyện Cố Miêu Miêu xuất ngoại, bên nhị lão gia tử cũng cần bàn bạc một chút, tự nhiên là rất thuận tiện, cam đoan không tra xét ra dấu vết gì.
- Bên Long Thành thế nào vậy, tôi rất muốn tới xem.
Uông Tình nói.
- Là một tòa thành thị rất đẹp, tòa thành cũng đã được xây hai ngàn năm rồi đi.
Diệp Khai đáp:
- Nhưng trong những năm gần đây, tình trạng ô nhiễm môi trường nghiêm trọng một chút, rất nhiều cảnh đẹp đều không còn nữa. Nếu như có cơ hội thì nên đi qua xem một chút, bằng không ngày sau còn muốn đi, có chút cảnh quan truyền thống sẽ biến mất.
Chuyện hắn nói cũng không phải là khoa trương, bởi vì nguyên nhân khai thác khoáng sản, mạch nước ngầm bị phá hư mạnh mẽ, rất nhiều nước suối danh truyền thiên cổ, mấy ngàn năm chưa từng bị khô cạn nhưng đã xuất hiện nguy cơ bị cạn khô, đây nhất định là chuyện làm cho người cảm thấy thật khó chịu tiếc nuối, ở phương diện nhỏ mà giảng, cảnh quan thành thị bị ảnh hưởng, khách du lịch bị trùng kích, nhưng ở phương diện lớn mà giảng, đây là vấn đề phong thủy!
Nhắc tới phong thủy, chuyện này xem như thật huyền diệu, không ai nói được sẽ tạo thành hậu quả xấu như thế nào.
Nhất là đối với dân chúng mà nói, trong loại phương diện này luôn vô cùng mẫn cảm, gần đầy lời chỉ trích càng nhiều, khiến bên Ủy ban thành phố cũng rất đau đầu, thế nhưng trong khoảnh khắc cũng không đưa ra được biện pháp nào tốt để giải quyết.
- Ai, tình huống hiện tại chính là sự mâu thuẫn, tốc độ phát triển kinh tế tăng lên, nhưng phá hư hoàn cảnh thật nghiêm trọng, cũng giống như con đường phát triển của quốc gia phương tây trước kia, lúc trước Châu Âu cũng từng bị ô nhiễm nghiêm trọng, mãi vài chục năm mới chậm rãi khôi phục lại.
Uông Tình đối với loại chuyện này cũng hiểu rõ, nhắc tới một ít ví dụ từ nước ngoài.
- Trước ô nhiễm, sau cải tạo, không phải là phương pháp xử lý vấn đề.
Diệp Khai nhắc tới chuyện này liền tỏ vẻ:
- Kỳ thật hiện tại đối với chúng ta mà nói, đã có rất nhiều phương pháp xử lý trong việc chiếu cố bảo vệ cùng phát triển môi trường rồi.
- Vậy tại sao không chọn dùng đi?
Cố Miêu Miêu từ hai ngày nay đã vượt qua chuyện tâm sự nặng nề, nghe lời nói của Diệp Khai không khỏi tò mò hỏi lại một câu.
- Vấn đề bên trong thật là nhiều lắm.
Diệp Khai hồi đáp:
- Một là vấn đề quyết sách của lãnh đạo, một là điều kiện kinh tế hạn chế, còn có một là cán bộ cơ sở đối với loại chuyện này còn khuyết thiếu nhận thức, nhưng là do lợi ích kinh tế khu động, khiến cho xí nghiệp kinh doanh cụ thể không muốn đầu nhập trong loại phương diện này, còn có chủ nghĩa bảo hộ địa phương thịnh hành, khiến cho tầng trên muốn giám thị rất khó triệt để giải quyết được những vấn đề này.
- Thật đúng là phiền toái, thoạt nhìn làm quan cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Uông Tình nói ra.
- Kỳ thật còn có một chút, là do người ngoại quốc cố ý gây ra phiền toái.
Diệp Khai nói ra:
- Đưa ra một ví dụ, lúc trước người Nhật hùng vốn thành lập tập đoàn Dương Nhung, trên thảo nguyên phương bắc cũng không có dê rừng. Sau đó theo lời đề nghị của người Nhật, lại có dê rừng, sau đó là dê rừng sinh sôi nảy nở gấp mấy lần. Trong mấy năm gần đây, tình huống thảo nguyên sa mạc hóa vô cùng nghiêm trọng, sau lưng mấy ngàn nhà máy sản xuất áo da dê quật khởi, là sinh thái của nơi chăn nuôi chuyển biến xấu kịch liệt.
- Chính phủ địa phương các cấp cũng sắm vai nhân vật ám muội, bọn họ hiệu triệu những người chăn nuôi đem cừu đổi thành dê rừng. Hiện tại một thảo nguyên chỉ chịu tải được hai trăm ngàn đầu dê thì lại phải chứa tới một triệu hai trăm ngàn động vật ăn cỏ, nhiều nhất chính là dê rừng. Cứ như vậy, sinh thái lâu dài phải đổi lấy lợi ích thiển cận hợp lý, đổi lấy cái gọi là phát triển kinh tế.
- Vì sao lại nói cừu đổi thành dê rừng sẽ đưa tới thảo nguyên sa mạc hóa?
Hai cô gái cũng không hiểu nguyên nhân bên trong, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì dê rừng cùng cừu bất đồng, chúng không chỉ ăn cỏ, còn ưa thích ăn cả gốc cỏ.
Diệp Khai giải thích:
- Trước kia người chăn nuôi chăn dê, không bao giờ cho dê ở yên một chỗ mà phải luôn di chuyển không ngừng, như vậy cho dù bầy dê ăn hết cỏ trên mặt đất nhưng không tạo thành uy hiếp với rễ cỏ, qua không bao lâu thì cỏ nuôi súc vật lại mọc lên lần nữa. Nhưng hiện tại bất đồng, nông trường đều có người nhận thầu, mọi người không khả năng cho bầy dê chạy loạn, mà bởi vì đại lượng nhà máy sản xuất áo nhung dê thành lập, đối với lượng nhu cầu cũng gia tăng mãnh liệt, cho nên số lượng trong nông trường cũng càng ngày càng tăng cao, bởi như vậy cỏ không đủ ăn, dê ăn hết cỏ, còn ăn tiếp rễ cỏ, chỉ một thời gian cỏ nuôi súc vật trong nông trường liền bị giảm xuống kịch liệt, thời gian dần qua thổ địa sẽ bắt đầu hoang mạc hóa, nông trường đó xem như bị phế đi!
- Ý của anh là nói, ngươi Nhật cố ý dẫn dắt dân chăn nuôi đại lượng nuôi dưỡng dê rừng, phá hư thảo nguyên của chúng ta?
Uông Tình hỏi.
- Có lẽ có nguyên nhân về phương diện này, nhưng nếu đem toàn bộ tội lỗi đều đổ cho người Nhật thì cũng không công bình.
Diệp Khai hồi đáp:
- Nếu như đám quan chức chính phủ địa phương tận tâm một chút, cũng không xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có thể nói người Nhật có âm mưu, nhưng đám cán bộ trong nước lại chỉ biết nhìn chiến tích, không quan tâm tới sinh hoạt thực tế của dân chúng. Không phải có một câu nói sao, sau này ta chết, cần gì quản tới đời sau hồng thủy ngập trời? Hiện tại cán bộ đều theo lưu quan chế( điều nhiệm làm quan có kỳ hạn), đã có chiến tích liền thăng quan rời đi, lưu lại phiền toái cho người kế nhiệm, chỗ tốt chỉ do bọn hắn lấy!
- Âm mưu thương nghiệp!
Uông Tình có chút cảm khái nói.
- Những loại chuyện này kỳ thật luôn có rất nhiều…
Diệp Khai nói:
- Giống như thật nhiều dây chuyền sản xuất sắt thép trong nước, chọn dùng đều là kỹ thuật cùng thiết bị của Nhật, hạch tâm kỹ thuật đều bị nắm giữ trong tay của người ta, chúng ta bị quản chế do người, cho nên ngành sản xuất sắt thép thoạt nhìn tuy phát triển tốt, nhưng cổ họng lại thực sự bị người Nhật bóp chặt trong tay họ.
- Kỳ thật năm đó trong nước buông tha việc đền tiền sau cuộc chiến với người Nhật, bên Nhật tuy làm ra việc cho vay đồng Yên với tư cách đền bù tổn thất, nhưng họ không có hại chịu thiệt, khi thế giới phương tây tiến hành phong tỏa Trung Quốc, người Nhật đã chiếm cứ thị trường rộng lớn trong đại lục, trong âm thầm đã đem phần đông ngành sản xuất nắm quyền chủ đạo.
- Mượn nghiệp chế tạo sắt thép mà nói, bọn họ không chỉ khống chế kỹ thuật chế tạo cao đoan, đồng thời cũng tiến hành lũng đoạt khoáng thạch, phải biết rằng sử dụng dây chuyền sản xuất của Nhật, đối với khoáng thạch yêu cầu khá hà khắc, cho nên xí nghiệp hùn vốn sản xuất sắt thép trong nước tuy có thể chế tạo một ít vật liệu thép cao đoan, nhưng cũng bị nhà đầu tư khống chế!
- Không lấy quặng sắt thạch của bọn họ cung cấp, căn bản là không cách nào sản xuất được vật liệu thép đặc chủng hợp cách!
- A…
Nghe tới đó, Cố Miêu Miêu không khỏi kêu lên một tiếng, hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề gì.
Diệp Khai cùng Uông Tình đều nhìn nàng, khiến cho Cố Miêu Miêu có chút ngại ngùng, nàng liền nói:
- Hiện tại Hồ Hán đang bàn chuyện đầu tư với người Nhật, hình như cũng nói tới việc kiến thiết nhà máy thép trên Giang Trung, bên trong có phải cũng có vấn đề hay không?
- Vấn đề là khẳng định có, bất quá người Nhật không chỉ dừng tầm mắt ở phương diện khoáng thạch, mà là nhìn trúng bến cảng bên kia, còn có căn cứ Hoa Đông Thần Vận gần trong gang tấc.
Diệp Khai nói ra:
- Bên kia có công trình cơ mật cao cấp nhất của quốc gia chúng ta, dã tâm của người Nhật đã rành rành, nhưng thật không biết vì sao Hồ Hán còn muốn phối hợp với bọn hắn?
- Còn không phải vì muốn đẩy anh đi xuống dưới, các anh đều làm quan, ngoại trừ quan tâm chiến tích, còn có thể quan tâm chuyện gì?
Uông Tình trợn mắt lườm Diệp Khai.
Diệp Khai cười không đáp, tuy hắn biết rõ do nguyên nhân này, nhưng thật khó mà nói ra, đương nhiên, hắn cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào làm Hồ Hán khó chịu, cứ để cho hai cô gái phát hiện được tính tình thực sự của Hồ Hán, việc này không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên, âm mưu thương nghiệp của người Nhật cũng cần phải cảnh giác cao độ, nếu như Hồ Hán thực sự theo chân bọn họ ký tên vào văn bản tài liệu bán đứng lợi ích quốc gia, vậy thì cần phải cẩn thận xử lý, chuyện này không thể sơ hở gây ra sai lầm nào.
Diệp Khai chú ý thấy Uông Tình dùng dây lụa buộc lại tóc của mình, hình thành một đuôi gà ngắn ngủn.
- Như thế nào, không còn ý định để tóc ngắn nữa sao?
Diệp Khai chỉ chỉ đuôi gà ngắn ngủn của nàng, có chút tò mò hỏi thăm.
- Phải đó, tóc ngắn có đôi khi thật khó xứng với quần áo, để tóc dài thì dễ hơn một chút.
Uông Tình dùng tay vuốt vuốt đuôi gà sau đầu mình, có chút phiền muộn nói.
- Kỳ thật cô để tóc ngắn rất có cá tính!
Cố Miêu Miêu để tóc dài, nhưng nàng vẫn cảm thấy Uông Tình để tóc ngắn rất có lực hấp dẫn, cho nên nói ra.
- Nghe nói nam nhân bình thường e ngại những cô gái có cá tính quá mạnh mẽ, có phải không?
Uông Tình đột nhiên hỏi.
Uông Tình nhìn Diệp Khai hỏi chuyện, câu hỏi rất cường thế thẳng thắn, khiến Diệp Khai có chút ngoài ý muốn, hắn cũng thật sự suy nghĩ một chút, sau đó mới đáp:
- Đối với đại đa số người mà nói hẳn là như vậy.
Diệp Khai nói cũng không sai, đối với đại đa số nam nhân mà nói, nữ nhân nên có được bộ dạng tao nhã, cá tính quá mạnh mẽ sẽ không dễ dàng khống chế, trong xã hội mà nam nhân làm chủ hiển nhiên sẽ không quá hợp quần, cho nên sẽ ít có nam nhân nào thích vợ của mình hay là bạn gái mình có tính cách quá mạnh mẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi