QUAN SÁCH

Hoàng Hồng Viễn là một người rất biết cách hưởng thụ.

Cách bố trí trong phòng làm việc của ông ta rất tinh tế, một bộ sofa màu vàng đậm với thảm trải sàn màu vàng nhạt, bàn làm việc và giá sách là sự kết hợp giữa đen và trắng, trong phòng lại điểm thêm mấy chậu cây màu xanh, căn phòng rất thời thượng, tràn ngập hơi hướng của thời hiện đại mở cửa.

Hoàng Hồng Viễn là một người thuộc phái cải cách, bình thường thích đăng một số bài văn trong nội bộ, những gì ông ta trải qua trong cuộc đời chính trị của mình đều mang hơi thở của sự đổi mới, khiến ông ta trở lên khác biệt, có rất nhiều người đi theo.

Bàn làm việc được sắp xếp rất gọn gàng, Hoàng Hồng Viễn mặc một bộ âu phục sáng màu, trông rất oai phong, tuy ông ta không còn trẻ nữa, nhưng cảm giác ông ta mang lại thì vẫn giống như một người trẻ tuổi, tư tưởng theo kịp thời đại.

Trần Kinh và Chu Quốc Hoa đi vào phòng làm việc, Hoàng Hồng Viễn từ ghế đứng dậy cười và nói:
-Tiểu Trần tới rồi, ngồi đi, ngồi đi! Vẫn muốn có lúc nào rảnh ngồi nói chuyện với cậu, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay tôi cũng có chút việc phải tăng ca, liền kêu lão Chu gọi cậu tới đây, chúng ta cùng ngồi nói chuyện!

Trần Kinh cung kính ngồi xuống phía sau Chu Quốc Hoa, và nói:
-Bí thư, anh một ngày phải xử lý trăm công ngàn việc, có thời gian chỉ đạo công việc của chúng tôi, tôi thực sự cảm thấy rất vui!

Hoàng Hồng Viễn cười phá lên, có vẻ rất thoải mái.

Ông ta ngồi vào chiếc ghế chính giữa, trên mặt vẫn tươi cười, trong lòng thì lại đang xem xét kĩ người thành niên trẻ trước mặt.

Trần Kinh cung kính, cẩn thận, thái độ như vậy so với thái độ của những người dưới cấp trước mặt ông ta không có gì khác biệt.

Nhưng Hoàng Hồng Viễn hiểu rõ, không thể đánh đồng Trần Kinh với những người khác.

Trần Kinh là một người rất mạnh mẽ, có gan làm việc lớn, dám đưa ra những quyết sách mới.

Việc hắn đã muốn làm, thành phố ủng hộ việc hắn làm, hoặc thành phố không ủng hộ, thì hắn sẽ tới thẳng Tỉnh ủy thậm chí tìm kiếm sự ủng hộ của những cấp cao hơn, cũng phải làm tốt công việc.

Lân Giác đang tranh luận về việc phát triển, nhưng hiện tại tình thế ở Lân Giác rất khả quan. Điều quan trọng là người ở dưới có sự ủng hộ của lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân Quận, điểm này Trần Kinh hiểu rõ.

Mặc kệ có bao nhiêu tranh luận, thì Trần Kinh luôn lấy ý dân ra làm lá chắn cho mình.

Trần Kinh không phải là một cấp dưới an phận. Nhưng cũng không phải là một người không có đầu óc, hắn làm việc nhìn thì có vẻ dồn hết sức, nhưng hắn luôn giấu giếm những thủ đoạn thực sự.

Có một số người liều lĩnh, coi thường hắn, cuối cùng lại bị mất mặt, số người như vậy ở Hải Sơn cũng không ít.

Hoàng Hồng Viễn đã từng nghĩ lợi dụng Trần Kinh là người mở đường cho ông ta, thúc đẩy việc cải cách ở Hải Sơn, nhưng cuối cùng thì Trần Kinh lại không theo khuôn khổ, dám quay ngược mũi kích lại, khiến cho Hoàng Hồng Viễn không kịp trở tay, suýt nữa hỏng hết việc.

Nghĩ tới điều này, Hoàng Hồng Viễn đến nay vẫn còn cảm thấy bồi hồi, người trẻ hiện nay là không thể coi thường. Trần Kinh cũng không phải là một người chịu ngồi yên, mà cả kể hắn là người như vậy, thì có một số việc không cần phải nghiêm trọng quá.

Dù sao Trần Kinh hi vọng Lân Giác có thể nhanh chóng phát triển, Hoàng Hồng Viễn cũng hi vọng như vậy.

Nếu mục đích đã giống nhau, đơn giản chi bằng thuận theo tình thế. Mặc cho nó tự do phát huy…

Hoàng Hồng Viễn là lãnh đạo, cũng là chủ nhân, ông ta không nói trước, Trần Kinh và Chu Quốc Hoa đều không nói, ba người im lặng ngồi uống trà, câu được không chăng.

Trần Kinh không quen uống cà phê, nhưng ở chỗ của Hoàng Hồng Viễn chỉ có cà phê, hắn chỉ có thể chấp nhận.

Đối với Hoàng Hồng Viễn, Trần Kinh cũng tương đối hiểu rõ.

Hoàng Hồng Viễn rất coi trọng việc cải cách, hắn cũng thuộc phái cải cách.

Nhưng ở Hải Sơn, thế lực của phái bảo thủ rất mạnh, Hoàng Hồng Viễn lên kế hoạch phát triển lớn nhưng luôn bị gò bó, điều này đối với ông ta mà nói, cũng là một thách thức.

Hiện nay trong thành phố đang tranh luận rất gay gắt về việc hợp tác liên khu vực, trước đây trình độ kinh tế của Hải Sơn kém xa so với Nam Cảng, đặc khu Nam Cảng là nơi nhận được chính sách ưu đãi và đãi ngộ sớm nhất, xu thế phát triển rất mạnh mẽ.

Nhưng cùng với sự lớn mạnh của cải cách mở cửa, Hải Sơn đã dần dần hiện rõ ưu thế đất rộng sản vật nhiều của mình.

Trước mắt thì sự chênh lệch giữa hai vùng đã thu hẹp rất nhiều.

Dưới tình hình như vậy, triển khai việc hợp tác giữa hai vùng, người Hải Sơn có cảm giác là phải chịu thiệt.

Một cảm giác thường thấy đó là, việc phát triển kinh tế Nam Cảng không còn nhiều tiềm lực nữa, mà tiềm lực phát triển của Hải Sơn hiện nay đang rất lớn.

Giờ hai vùng hợp tác, có phải là đem nguồn tài nguyên và điều kiện tốt nhất của Hải Sơn đổ vào đặc khu đó sao?

-Tiểu Trần, lần này đi Việt Châu, tôi nghe Phó chủ tịch Kiều nói, cậu có những ý tưởng rất bạo dạn, điều này rất tốt! Bạo dạn đổi mới, dám nghĩ, điều này rất tốt.
Hoàng Hồng Viễn cuối cùng cũng nói thẳng vào vấn đề.

Trần Kinh khẽ cười, đằng sau dáng vẻ giả vờ thoải mái hào hiệp của Hoàng Hồng Viễn, Trần Kinh nhìn thấy sự giảo hoạt của ông ta.

Sự bạo dạn của Trần Kinh, nói theo cách nào đó thì nó cũng là một thách thức, đang thách thức sự nhẫn nại của phái bảo thủ ở Hải Sơn.

Hoàng Hồng Viễn hi vọng sự bạo dạn của Trần Kinh có thể làm được càng nhiều việc, có người đứng trước chắn, ông ta ở đằng sau có thể dễ dàng làm việc.

Trần Kinh trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
-Bí thư, ý tưởng của tôi trước đây vẫn chưa thật tốt, khi tôi nói với Phó chủ tịch Kiều, ông ta cũng không thể hiện rõ ràng là được. Để tôi nghiên cứu kic lại ý tưởng đó, sau đó sẽ viết một bản báo cáo cho anh.

Cuối cùng, giống những hợp tác như vậy vẫn được thành phố coi là trọng điểm, phương hướng, phương châm đều lấy anh làm trung tâm.

Dù sao hợp tác giữa hai vùng Hải Sơn và Nam Cảng, Lân Giác chúng tôi cũng không đủ tư cách, tôi cùng lắm cũng chỉ có thể tận sức phục vụ mà thôi!

Hoàng Hồng Viễn hơi nhíu mày, những lời nói của Trần Kinh khiến ông ta không hiểu sao cả.

Lẽ ra, ý tưởng và những sáng tạo của Trần Kinh là thành tích của hắn, không có lý do nào cho không người khác ý tưởng của mình, hắn thực sự nghĩ sẽ cho ông ta sao, hắn cam tâm tận lực phục vụ sao?

-Trần Kinh, cậu khiêm tốn quá! Những đổi mới cậu đã làm ở Lân Giác khiến cho người khác ngưỡng mộ, điều này ai cũng biết. Hiện giờ cậu lại có ý tưởng, ý kiến mới, dám thực hiện nó, không nên sợ này sợ kia, Thành ủy luôn ủng hộ cậu!
Hoàng Hồng Viễn nói.

Trần Kinh rất ghét sự giả dối của quan trường, Hoàng Hồng Viễn rõ ràng muốn với tay lấy, nhưng miệng thì vẫn nói ra nhưng lời như vậy.

Nhưng trong lòng Trần Kinh hiểu rõ, dù không tình nguyện đi chăng nữa, hắn cũng phải đưa ra thái độ của mình, hợp tác giữa hai vùng là chuyện lớn, mình hắn lo không được.

Công lao thành tích có thể đặt ở sau, chỉ cần Lân Giác có thể phát triển, chính là nguyện vọng lớn nhất của Trần Kinh.

Vì vậy, hắn thành khẩn nói:
-Bí thư, việc này bước đầu tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ đưa ra một bản kế hoạch cụ thể báo cáo lại với anh, do anh quyết định.

Trần Kinh dừng một lúc, rồi nói tiếp:
-Bí thư, thời kì đầu mới giải phóng, văn hóa của Trung Nguyên và Lĩnh Nam khác biệt rất lớn, khó có thể giao hòa được, vẫn là những nhà cách mạng trước đây nghĩ ra cách, nghĩ ra hợp khu Trấn Nam Bắc, đây là ví dụ thành công điển hình nhất cho việc dung hòa khu vực.

Anh hiện giờ có thể mượn cách của người đi trước, trong khu vực giữa hai thành phố chúng ta mở một Trấn Nam Bắc, nhiều năm sau, tôi tin rằng chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách.

Lập trường của Trần Kinh đã rất rõ ràng, những gì khó khăn gian khổ hắn làm, còn những việc tốt dành cho Hoàng Hồng Viễn.

Hoàng Hồng Viễn nghe những lời Trần Kinh nói không giống giả bộ, nếu việc này mà thành, thì đúng là một việc lưu danh về sau.

Một lần làm quan, ai chẳng muốn ghi dấu ấn của mình ở một vùng nào đó, Hoàng Hồng Viễn sống trong danh lợi, ông ta làm sao có thể vượt qua được ải đó?

Những lời của Trần Kinh khiến ông ta động lòng, ông ta liền nói:
-Công nhiều quá là tội, khiến cho những người sau đánh giá, chúng ta chỉ cần làm tốt những công việc trước mắt, đây là điều quan trọng nhất!

Ông ta dừng một lúc, sau nói tiếp:
-Hiện giờ chúng ta đang làm phát triển, làm kinh tế, còn phải dựa vào những người trẻ như các cậu, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một thế hệ mới sẽ thay thế hệ cũ, tương lai của Hải Sơn là thuộc về những người trẻ như các cậu!

Trần Kinh mới nhìn đã thấy trò vui, thích thú, vội xen lời vào:

-Bí thư, ở đây tôi có viết một bản thảo, trình độ của tôi còn kém, vẫn không dám xuất bản. Hôm nay vừa đúng, chúng ta đang bàn về việc hợp tác liên khu vực, anh giúp tôi chỉnh sửa lại một chút, chúng ta cùng đề tên phát hành! Chúng ta làm tốt công tác chuẩn bị, việc tuyên truyền sẽ tự thế mà theo!

Trần Kinh lấy trong cặp ra một tập bản thảo giấy a4 đưa cho Hoàng Hồng Viễn.

Hoàng Hồng Viễn cầm tập bản thảo, tiêu đề là “Tư tưởng đổi mới trong việc hợp tác liên khu vực”, Hoàng Hồng Viễn nhìn qua một lượt bản thảo.

Những lập luận trong bài văn đó rất chặt chẽ, chữ viết cẩn thận, văn phong ổn định, tư tưởng mới mẻ, suy nghĩ chín chắn, Hoàng Hồng Viễn là một người trí thức, nhìn qua bài văn của hắn ông ta cũng biết ngay cả mấy cây bút lão luyện của thành phố, e rằng cũng không thể chỉnh sửa được bài viết này.

Trần Kinh là tài tử Sở Giang đúng là không phải danh bất hư truyền, hôm nay hắn tới cũng là có chuẩn bị trước cả rồi.

Lời nói của Trần Kinh rất khôn khéo, muốn Hoàng Hồng Viễn chỉnh sửa lại cho hắn, thực tế muốn mang sự việc đã rõ ràng ra trước mặt ông ta, khiến Hoàng Hồng Viễn dựa vào việc hợp tác liên khu vực lần này có thể lộ diện một cách dễ dàng.

Dù Hoàng Hồng Viễn ở quan trường đã lâu, mặt đã dày như tường thành rồi, ông ta còn cảm thấy mặt hơi đỏ.

Nếu là những người khác, ai có sáng tạo gì, ông ta đều thoải mái tự cho là của mình, đem những thứ tốt biến thành chủ ý của mình, vì tiền đồ trước mắt của ông ta góp thêm một viên gạch.

Nhưng Trần Kinh không phải như những cán bộ bình thường khác.

Hắn hiện nay ở Hải Sơn đã nổi tiếng rồi, ai cũng biết vì sao lần này hắn tới Hải Sơn, chính là bị đưa xuống đây rèn luyện.

Làm vài năm có thành tích liền được đề bạt thăng chức, những thứ trên người Trần Kinh, ông ta thật không dám lấy làm của mình, có một số thứ cầm trên tay, mới giúp người ta nhìn rõ được, danh dự đã bị tổn hại vô cớ.

Còn một số thứ cầm lên tay còn phổng tay, xử lý không tốt mọi việc sẽ loạn hết lên.

Hôm nay Trần Kinh chủ động đưa đến tay ông ta, ông lại liên tục từ chối, giờ ông ta thấy hối hận vì đã để Chu Quốc Hoa tham gia vào cuộc nói chuyện ngày hôm nay.

-Tôi xem trước đã, có ý tưởng gì thì chúng ta trao đổi qua điện thoại!
Hoàng Hồng Viễn nói, ông ta lơ đãng đặt bản thảo đó lên bàn trà, giả bộ không quan tâm.

Nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ tới sức ảnh hưởng của bài văn trong nội bộ Đảng sau khi nó được phát hành.

Hoàng Hồng Viễn thích được đăng bài trong tập san, nhưng mấy năm nay điểm sáng ở Hải Sơn rất ít, Hoàng Hồng Viễn viết mấy bài văn, đều là những chuyện thường gặp, không có ý tưởng gì mới, phản ứng của mọi người ông ta không hài lòng lắm.

Hiện giờ có một bài văn với những ý tưởng mới như thế này, bất luận đối với một mình ông ta, hay là cả Hải Sơn, đều là một lần tuyên truyền rất tốt.

Ông ta đột nhiên cảm thấy trước đây ông ta đối với Trần Kinh có chút bảo thủ, Trần Kinh là một cây bút giỏi như vậy, nếu ông ta có thể sử dụng được, đây đúng là một vũ khí lợi hại.

Về sau, ông ta phải nhìn nhận lại Trần Kinh, hơn nữa việc hợp tác liên khu vực là một cơ hội, ông ta phải nắm chắc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi