QUAN SÁCH

Chiến thắng trở về phòng bao.

Ngô Hải Yến và Ân Đình Đình ngồi bên trong cảm thấy cả người không thoải mái.

Trong rạp còn có hai người, người đàn ông tên Lục Đào lần đầu tiên quen Ân Đình Đình, cái tên Lục Đào này là thanh xuân ánh mặt trời, nhưng thực tế người này và cái tên rất không giống nhau.

Tuổi tác của Lục Đào không lớn, nhưng trí nhớ thì cực tốt, ngũ quan không hài hòa, cái mũi hơi lớn, mũi đỏ hây hây, điển hình là mũi rượu.

Bộ dáng kia và hình tượng, thực sự là không hài hòa.

Người này một thân trang phục nhìn qua không tầm thường, nhưng cái bụng to thì lộ rõ, chứng tỏ người này bình thường sinh hoạt không phải là người hạn chế, lại nhìn vào đôi mắt nhỏ kia, người này gian trá đều biểu lộ hết ra ngoài rồi.

Bên cạnh Lục Đào còn có một người trung niên, bộ dạng như Chu Chính, nhưng người này có chút trang bức, cả người từ trên xuống dưới dường như có chút dáng vẻ bệ vệ, tài trí hơn người.

Chỉ có điều khi ánh mắt ông ta liếc về phía Ân Đình Đình, trong ánh mắt kia có mê đắm, toát ra bản tính của ông ta.

Lục Đào dường như rất có phong độ, anh ta đứng dậy trên mặt mang nét cười nói:
- Đình Đình, tôi xin giới thiệu một chút, đây là kiểm sát trưởng viện kiểm sát Thư Nhất Ba của khu Vọng Giang, là quan phụ mẫu của chúng ta, hôm nay tất cả biểu hiện của cô, phải chu đáo đấy.

Sắc mặt Ân Đình Đình xám lại. dựa vào cá tính mạnh mẽ của cô, gặp phải trận này hẳn là quay đầu bước đi.

Nhưng hôm nay việc nay, vận mệnh của cô liền ở trên tay người khác, cô là người sống qua ngày, thôi vậy.

Hiện tại nhà ở phải trả tiền, gia đình điều kiện khó khăn, em trai đi học còn cần tiền dùng, nếu cô có chuyện không hay, thì trong nhà phải làm sao?

Cô khẽ cắn môi, trên mặt lộ ra nụ cười trừ, ngồi xuống bên cạnh Thư Nhất Ba.

Ngô Hải Yến rất cảnh giác, ngối sát cạnh Ân Đình Đình, hai mắt không ngừng đảo quanh hai người đàn ông.

Khóe miệng Lục Đào cong lên một độ, nở một nụ cười đắc ý.

Anh ta chính là thích kiểu nữ nhân mang chút vị cay, thời buổi này, phụ nữ nhiều, nhiều người lẳng lơ ôm rất chặt, hứng thú của đàn ông còn chưa lên, họ đã sớm nhào lại phía người ta rồi.

Phụ nữ như vậy thật nhạt nhẽo, giống như chiếc bánh mì vậy, chẳng có chút mùi vị gì.

- Nào, nào, hát mấy bài trước, Đình Đình hát rất hay, hát mấy bài đi nào.
Lục Đào cười híp mắt nói.

Anh ta gọi mấy chai rượi, còn gọi thêm rất nhiều điểm tâm, trước tiên rót rượu cho bọn Đình Đình.

Ân Đình Đình cầm lấy microphone, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, làm gì có tâm tình mà hát.

Ngô Hải Yến ở một bên nói:
- Lục tổng, hôm nay chúng ta đến nói chuyện, việc của Đình Đình rốt cuộc là xử lý như thế nào, chắc là có kết luận rồi chứ?

Lục Đào giảo hoạt cười nói:
- Chuyện của Đình Đình tôi cũng rất quan tâm, nhưng vụ án này hiện tại đã đến bên viện kiểm sát, viện trưởng viện kiểm sát Thư ở đây, Đình Đình cô biểu hiện trước đi, không chừng việc của cô còn có cơ chuyển biến.

Thư Nhất Ba híp mắt nhìn Đình Đình, khóe miệng lộ ra một nụ cười, bộ dạng có chút kiêu ngạo không nói lời nào.

Anh ta và Lục Đào là bạn học, Lục Đào này thích phụ nữ tốt, anh ta là người làm ăn, không e dè nhiều, ngược lại phong lưu khoát hoạt, văn thơ không ngừng.

Thư Nhất Ba thì bất đồng, phủ thêm một lớp vỏ tổ chức, không thể không cẩn thận.

Tuy nhiên cô gái Ân Đình Đình này, lần đầu tiên anh ta gặp liền có chút hứng thú.

Cô gái này có hương vị, xinh đẹp thì không cần phải nói, ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu, nhất là cách ăn mặc hôm nay, tuy rằng rất đơn giản, trên người là áo polo, bên dưới là quần bò.

Nhưng nó lại lộ ra vẻ thanh xuân vô cùng hấp dẫn.

Thư Nhất Ba cảm thấy hứng thú nhất vẫn là vẻ bướng bỉnh của Ân Đình Đình, cô gái như vậy có đầy đủ hương vị, mỗi một người đàn ông đều thích cái cảm giác đi chinh phục, mà Thư Nhất Ba lại thích nhất loại cảm giác này.

Ân Đình Đình uống một chén rượu, mượn men rượu cầm lấy microphone hát.

Cô vừa hát, trong đầu vừa nghĩ đến những chuyện trong khoảng thời gian này, dù mạnh mẽ như cô, nhưng cô dù sao cũng chỉ là một cô gái.

Cô lại là một người coi trọng tôn nghiêm, hôm nay tiếp rượu ca hát, giống như tiếp viên thấp hèn, khiến cho cô cảm thấy rất ủy khuất, nước mắt chảy ra.

Ngô Hải Yến xuất thân không thể so sánh với Ân Đình ĐÌnh, nhà cô điều kiện tốt, từ nhỏ đã được sống trong phú quý.

Về mặt tính cách, cô cũng không có nhiều băn khoăn giống Ân Đình Đình, cô vừa thấy tình hình này, Ân Đình Đình chảy nước mắt.

Mà cái ông Thư kiểm sát trưởng còn trơ mặt ra hướng về phía Đình Đình, trên mặt lộ ra nụ cười háo sắc, quả thực khiến người ta buồn nôn.

Cô thật sự là không nhìn được, liền kéo Ân Đình Đình qua, nói:
- Đình Đình, đừng hát nữa, tôi thấy hai người này không phải là người tốt, bọn họ chính là người hoạt động xấu xa, hôm nay việc như thế rồi, chúng ta đi, chúng ta sợ gì chứ, nếu thật là khởi tố, chúng ta ứng tố là được rồi.

Tôi không tin là trên đời này không có công lý.

Diện mạo của Ngô Hải Yến giống trẻ con, nhưng vừa nổi đóa lên thì trông rất nóng nảy.

Ân Đình Đình ngẩn người, Lục Đào và Thư Nhất Ba hai người bị cô ấy làm cho xấu hổ.

Lục Đào cười ha hả nói:
- Cô là người ở đâu đến? Nói chuyện ở đây phải chú ý một chút, đừng nói năng luyên thuyên, ai là hoạt động xấu xa? Cô thử nói xem ai là người hoạt động xấu xa.

Ngô Hải Yến chỉ vào mũi Lục Đào nói:
- Tôi nói anh đấy thế thì sao nào? Anh cũng không tự về soi gương lại bản thân mình đi, cái gì là tôn vinh, nói anh xấu như lợn đã là khen ngợi anh rồi, anh khiến cho lợn sau này gặp người như thế nào hả?

Bản lĩnh mắng chửi người của Ngô Hải Yến cũng không phải là hai người đàn ông có thể ngăn cản được.

Lục Đào tức giận đến phát run cả người, sắc mặt của Thư Nhất Ba càng khó coi.

Bình thường ông ta quyền lực, đặc biệt chú ý chính là thể diện, hôm nay Ngô Hải Yến chanh chua chửi đổng, mắng ông ta và Lục Đào như chó lợn.

Ông ta ấn chuông gọi phục vụ ở hộp đêm. Kêu bảo vệ lôi người phụ nữ này ra ngoài.

Mà tâm tư xấu xa của ông ta. Bị Ngô Hải Yến mắng cho một trận cũng mất hết cả hứng thú.

Ông ta nháy mắt với Lục Đào, Lục Đào hiểu ý, hung hăng nói:
- Ha ha, Ân Đình Đình, cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì cũng đừng trách tôi trở mặt, chúng ta vẫn là nên gặp nhau ở tòa đi.

Ân Đình Đình mặt trắng bệch.

Miệng cô khẽ động muốn nói chuyện, nhưng không biết nói gì cho phải.

Cô chỉ cảm thấy trời đất u ám, giống như thế giới này trong một khắc sẽ bị hủy diệt.

Nhìn điệu bộ của Lục Đào, nếu quả thật là gặp mặt trên tòa án, nói không chừng cuối cùng chức vụ xâm chiếm được thành lập, vậy thì chính là phải bị thụ án tù lao rồi.

Bình thường tuy rằng Ân ĐÌnh Đình cả gan làm loạn, tính cách mạnh mẽ, sinh trưởng trong gia đình hoàn cảnh không tốt.

Nhưng gia đình cô cũng là trong sạch, đối với loại việc phạm tội ngồi tù thực sự là rất sợ hãi.

Hơn nữa hiện tại cô ở điều kiện như vậy, gia đình còn chờ cô kiếm tiền về nuôi, nếu cô xảy ra chuyện, nhà ở không thể trả tiền, em trai đi học không có tiền, cả nhà liền sụp đổ mất.

Nhìn thấy bộ dạng này của Ân Đình Đình, trong lòng Lục Đào vạn phần đắc ý.

Phụ nữ ấy à, thiên hạ khắp nơi đều vậy, phụ nữ dám khiến cho mình mất thể diện, vậy thì phải hung hăng mà trị cho một trận, tuyệt đối không được có một chút nương tay.

"Đông, đông!"

Hai tiếng đập cửa cấp tốc.

Lục Đào gắt lên nói:
- Đập cái gì mà đập, gọi các người nửa ngày mới đến, các người phục vụ cái kiểu gì thế?

"Oanh!" Một cước, cửa bị đá văng, từ bên ngoài tiến vào ba người đàn ông cường tráng, dẫn đầu là một người đàn ông cao 1m8, thân thể to khỏe, đang nhếch miệng lên, lộ ra một nửa hàm răng, bộ dáng kia không nói lên được vẻ dữ tợn.

- Các người là ai?
Lục Đào cả kinh nói.

Người đàn ông kia cũng không thèm để ý đến Lục Đào, quay đầu về phía hai cô gái, nhẹ giọng nói:
- Các cô ai là tiểu thư Ân Đình Đình?

Ân Đình Đình ngẩn người, nói:
- Là tôi….

Người đàn ông nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười hòa ái nói:
- Cô không cần sợ, việc hôm nay cô ở bên cạnh xem là được, tôi bảo đảm cô sẽ an toàn, không bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc.

Anh ta cười ha ha, quay đầu lại nhìn về phía Lục Đào nói:
- Tiểu tử, cậu ồn ào cái gì? Cậu nịnh nọt có phải không?

Một tiếng nịnh nọt của anh ta vừa vang lên, hai người đằng sau tiến lên cho Lục Đào một cái bạt tai “BA~!” một tiếng, trên mặt Lục Đào liền để lại dấu ấn của năm ngón tay.

- Tiểu tử mù, kêu cái quái gì a, con mẹ nó chứ.
Gã đàn ông kia cười lạnh nói.

Lục Đào ngày thường trầm mê tửu sắc, trên người chính là một thân thịt thừa, làm sao chịu nổi một cái tát này, một cái tát giáng xuống, liền kêu cha gọi mẹ, chảy máu mũi, nước mắt tràn ra, mặt mũi không thể coi được.

Thư Nhất Ba gặp nguy không loạn, nhưng thực ra ông ta có vài phần lo lắng, ông ta đứng dậy quát:
- Các người là ai? Giữa ban ngày ban mặt mà đánh người, tôi thấy các người đúng thật là coi trời bằng vung rồi.

Người đàn ông cười nhếch miệng nói:
- Lời này tôi đang muốn hỏi ông đấy, ông là thần tiên phương nào?

Thư Nhất Ba trầm giọng nói:
- Ta là viện kiểm sát Vọng Giang Thư Nhất Ba.

Người đàn ông kia lại cười như không cười mà nói;
- Ồ, hóa ra là kiểm sát trưởng Thư, vậy thì thật là thất kính rồi, thế nào? Sao ông lại cùng tiểu tử này một chỗ, anh ta là tên tội phạm lừa đảo a.

Người đàn ông kia vừa nói vừa lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi quần ra nói:
- Tôi tên là Trần Lập Trung, công an quận Lân Giác, hôm nay nhận lệnh đến bắt giữ Lục Đào công ty Hoa Kỳ Hải Sơn, anh ta là kẻ khả nghi lừa đảo kinh tế, sao thế? Ông muốn gây trở ngại tôi thi hành pháp luật?

Trần Lập Trung?

Trong đầu Thư Nhất Ba nhanh chóng nhớ lại, Trần Lập Trung không phải là trưởng phòng công an quận Lân Giác sao?

Mà lúc này Lục Đào lại còn không biết thân phận của anh ta, lau vết máu trên mặt nói:
- Các người nói bậy, các người nói hươu nói vượn, công ty Hoa Kỳ của tôi là đăng ký ở thủ đô, là công ty chính quy, là công ty được bình chọn trong Top 100 công ty của cả nước…

Trần Lập Trung đưa tay ra “ oanh”, một cái tát nữa lại rơi vào mặt Lục Đào, nói:
- Tiểu tử, cậu huyên náo vừa thôi, chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng?

Trần Lập Trung một thân cao lớn, cái tát này thật không thể so với cái tát vừa rồi, Lục Đào bị hai người kia giữ chặt, lui cũng không lui được,một cái tát giáng xuống, liền cảm thấy màng tai ong ong, đầu óc liền ngất đi, thiếu chút nữa thì sặc khí.

Thư Nhất Ba biến sắc nói:
- Cục trưởng Trần, cho dù là bắt người cũng không thể dùng bạo lực chứ? Cục trưởng công an như anh cũng là cả gan làm loạn quá đi?

Trần Lập Trung cười lạnh một tiếng nói:
- Kiểm sát trưởng Thư, ai dùng bạo lực hả?
Anh ta nhìn khắp bốn phía, nói:
- Vừa rồi ai đánh người?

Xung quanh không ai nói lời nào, đều lắc đầu.

Thư Nhất Ba xanh mặt, Trần Lập Trung nói:
- Lão Thư, chúng ta vẫn là cưỡi là xem kịch, chờ xem đi, con mẹ nó chứ, cái quái gì thế, trên địa bàn Lân Giác mà làm chuyện xằng bậy, thật là của nợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi