QUAN SÁCH

Khách đi rồi, Hồ Tuấn Trung bảo người mang bàn cờ của Trần Kinh đặt trong thư phòng.

Bàn cờ rất nặng, bàn cờ làm bằng cả khối phỉ mộc, bốn chân phía dưới khắc rất tinh xảo, cả bàn đặt trên mặt đất rất nặng, mặt bàn cờ phẳng, ấm áp, mềm mại như ngọc, lấy tay sờ lên trên, cảm thấy rất mịn màng, đúng là một thứ đồ tốt.

Hồ Tuấn Trung thích chơi cờ, quân cờ trong nhà rất nhiều, mỗi khi nhìn thấy bộ cờ tốt, ông ấy không nhịn dược lại mang về chơi thử, hôm nay Trần Kinh tặng thứ này là chuẩn rồi, Hồ Tuấn Trung rất thích, thích không rời tay.

Hồ Thắng Thanh từ bên ngoài đẩy cửa vào, thấy cha đang nhìn chằm chằm bàn cờ suy nghĩ thất thần, anh ta tùy tiện ngồi trên ghế hỏi:

- Cha, Trần Kinh vừa rồi là ai? Sao con chưa từng nghe thấy người này?

Hồ Tuấn Trung hơi nhíu mày, nhìn đứa con, nhẹ giọng hừ hừ nói:
- Con hỏi thăm cái đó làm gì? Có phải có trò gì rồi không? Cha nói cho con biết, Hằng Vân vừa mới tới nhậm chức, vào lúc này, con đừng nghĩ mấy trò mèo trong đầu, hiện tại đối với Hằng Vân mà nói, cậu ta phải làm thế nào để sống yên đã.

Nếu con còn gây thêm phiền cho cậu ta, lúc đó cả hai cha con ta đều không gánh được, con bảo cái mặt mo của cha làm sao gặp người khác?

Hồ Thắng Thanh rất xấu hổ, nhưng lập tức giải thích:
- Cha, cha nói gì vậy, con sao lại gây thêm phiền cho Hằng Vân? Chỉ là Hằng Vân hiện tại tới Hoàn Thành nhận vị trí mới, con qua đó đầu tư chút tiền, đây là con cổ vũ anh ấy.

Thời buổi nói có tiền mới là cụ, con cầm tiền trong tay, lẽ nào không tìm được nơi đầu tư sao? đầu tư ở đâu mà chẳng là đầu tư, tới đâu cũng là kiếm tiền, không phải quan hệ của con và Hằng Vân, nên mới đầu tư vào xã Hoàn Thành.

Hồ Tuấn Trung nghiêm túc nói:
- Thắng Thanh, cha không quản con đầu tư như nào. Cha chỉ yêu cầu một chút, đó chính là con không được gây thêm phiền cho cán bộ bên trên, càng không thể động vào quan hệ ngụy trang của cha, nếu không cha không tha cho con.

Hồ Thắng Thanh sắc mặt có chút khó coi, vẻ nhiệt tình lúc vừa tiến vào đã biến mất, miệng chỉ nói thầm.

Hồ Tuấn Trung thần sắc hòa hoãn, trầm ngâm trong chốc lát:
- Chẳng phải con không quen Trần Kinh sao? hôm nay con quen rồi. Nhớ là sau này gặp mặt phải chào hỏi. Con ấy à, không cần cả ngày đi với đám bạn hư hỏng ồn ào, trong đầu chỉ nghĩ tới mấy ý nghĩ quỷ quái kiếm tiền.

Hồ Thắng Thanh ngoài miệng liên tục đồng ý, trong lòng thầm giật mình.

Trong lòng anh ta nghĩ Trần Kinh này quả nhiên rất có lai lịch, những lời đầy ẩn ý của cha, ngoài miệng không đề cập tới lai lịch của hắn, nhưng trong lòng anh ta cũng thầm nhớ rõ cái tên Trần Kinh.

Lại nói Trần Kinh và Tương Hằng Vân đi ra từ nhà Hồ Tuấn Trung.

Hai người tự lái xe, ra tới cửa mỗi người đi một ngả.

Vốn hôm nay Trần Kinh muốn mời Tương Hằng Vân ăn cơm, tuy nhiều thư kí của Kiều Chính Thanh lại gọi điện tới, nói Chủ tịch Kiều tối nay có thời gian, Trần Kinh muốn gặp Kiều Chính Thanh, tối nay là thời cơ tốt nhất.

Trần Kinh cân nhắc một chút, nói tình hình với Tương Hằng Vân, Tương Hằng Vân vỗ vai hắn có chút hâm mộ nói:

- Được, anh có chính sự thì đi đi, anh em ta còn nhiều cơ hội uống rượu. Hơn nữa, chúng ta cũng không quá để ý những lễ nghĩa rườm rà. Tôi lần này xuống, là mừng hay lo, còn phải đợi sau khi nhậm chức mới biết.

Trần Kinh cười cười, nói:
- Anh lớn lên ở Lĩnh Nam, chung quy có ưu thế hơn tôi. Tôi còn có thể sống sót ở Lĩnh Nam, anh sao lại không thể?

Tương Hằng Vân cười ha hả nói:
- Vậy mượn lời nói may mắn của anh, hy vọng tôi có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác.

Tạm biệt Tương Hằng Vân. Trần Kinh lái thẳng xe về khách sạn.

Vừa rồi ở nhà Hồ Tuấn Trung, Hồ Tuấn Trung dặn đi dặn lại Tương Hằng Vân, bảo anh ta phải học hỏi Trần Kinh, phải khiêm tốn, thỉnh giáo những trọng điểm công tác cơ sở.

Trần Kinh có thể cảm nhận được trong lòng Tương Hằng Vân mơ hồ có chút mâu thuẫn.

Bối cảnh gia đình Tương Hằng Vân giàu có, từ sau khi lên đại học thì tiến vào đội ngũ công vụ công tác, luôn giữ chức Phó tỉnh ủy.

Đoạn đường này anh ta đi rất thuận lợi.

Tuy anh ta là người thật thà hiền hòa, nhìn qua như không tim không phổi, hay nói đùa với mọi người. trên thực tế, bên trong anh ta có chút kiêu ngạo.

Hồ Tuấn Trung nói những lời đề cao Trần Kinh này, âm thầm lại có những lời hạ thấp Tương Hằng Vân, trong lòng anh ta sao mà vui được?

Nghĩ đến những thứ này, Trần Kinh lại âm thầm lắc đầu.

Nội tâm hắn hy vọng Tương Hằng Vân lần này xuống sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng sự thật có thể giống như mong muốn không? Đây hết thảy còn phải chờ thời gian kiểm nghiệm.

Trở lại khách sạn, Trần Kinh tắm rửa, vừa chuẩn bị ăn cơm tối.

Hắn bỗng nhiên nhận được điện thoại của một người lạ, hắn hơi nhíu mày, ấn nút trả lời.

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng:
- Là Bí thư Trần đúng không. Tôi là Thẩm Bắc Vọng.

Trần Kinh ngẩn người, vội cười nói:
- Ai nha, Thẩm công tử, xin chào, xin chào. Có thể nhận được điện thoại của anh, tôi thật bất ngờ, anh có dặn dò gì?

Thẩm Bắc Vọng không để ý tới mấy lời khách sáo của Trần Kinh, anh ta hơi dừng lại một chút, giọng nói vẫn lạnh như băng:
- Là thế này, ở Nhật xảy ra một chuyện, người gặp chuyện không may kia cứ khăng khăng nói mình là con cháu một quan lớn ở trong nước. Hai ngày trước tôi đi Nhật một chuyến, vừa nghe nói việc này, người này họ Giang, nói là người Hải Sơn.

Người Hải Sơn? Người này có quan hệ gì với anh không?

Trần Kinh nhíu mày, trong đầu nghĩ người họ Giang, người này có quan hệ gì với mình?

Hắn trầm ngâm hồi lâu, vẫn là không thể nghĩ ra mình quen thanh niên họ Giang nào.

Hắn đang định nói mình không biết, đột nhiên nhớ ra Thẩm Bắc Vọng nói người này luôn miệng nói mình là con cháu của cán bộ trong nước, vậy…

Giang Chú.

Trần Kinh lập tức nghĩ tới Giang Chú, Giang Chú nghe nói là có một đứa con học ở nước ngoài, liệu có phải con của Giang Chú không?

Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Thẩm công tử, như vậy đi. Chuyện này tôi phải đi tìm hiểu một chút, chuyện đó xảy ra như nào? Anh có thể nói rõ hơn một chút không?

Thẩm Bắc Vọng im lặng trong chốc lát, nói:
- Anh yên tâm đi. Tôi đợi anh trả lời. tạm thời người này tôi sẽ lo liệu, không có chuyện gì.

- Cái này…

Trần Kinh đang định nói nữa, Thẩm Bắc Vọng đã dập máy.

Trần Kinh quăng di động lên giường, trong lòng suy nghĩ.

Cuộc điện thoại này Thẩm Bắc Vọng đột ngột gọi đến, khiến người ta có cảm giác như không đầu không đuôi.

Việc này rút cục mình có nên đi hỏi một chút không? Nếu đi hỏi, chẳng may không có liên quan tới Giang Chú?

Phải biết rằng hiện tại Trần Kinh và Giang Chú quan hệ khá cứng, Trần Kinh hiện tại không có con đường nào liên hệ với Giang Chú. Hơn nữa, cứ như vậy mạo muội tới hỏi, nếu chẳng may không có chuyện đó, vậy hai bên đều ngại ngùng?

Ngoài ra, chuyện này rốt cục là chuyện gì? Trần Kinh còn hoàn toàn không biết, hắn hỏi cũng vô ích.

Trần Kinh tiếp xúc với Thẩm Bắc Vọng vài lần.

Tiểu tử này rất khô khan, bình thường mặt lạnh, ba gậy đánh cũng không lộ vẻ, chuyện anh ta không muốn nói, Trần Kinh có hỏi cũng vô ích.

Trần Kinh ngẫm nghĩ một chút, chung quy không gọi điện hỏi, hiện tại nhiều việc, lập tức phải tới gặp Kiều Chính Thanh, hắn không rảnh để ý việc này.



Đi ra từ nhà Kiều Chính Thanh, đã muộn.

Trần Kinh đang lái xe đi dạo trên đường phố phồn hoa của Việt Châu, tâm tình khó có thể bình tĩnh.

Đúng như Trần Kinh dự liệu, Kiều Chính Thanh cảm xúc dao động không lớn, ít nhất với công lực của Trần Kinh, từ bên ngoài, hắn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì của Kiều Chính Thanh.

Điểm này Trần Kinh cũng không khỏi bội phục ông ta, trên quan trường, gập ghềnh ai có thể luôn giữ tâm luôn tĩnh.

Trần Kinh vẫn cho rằng, người lăn lộn trong thể chế, cũng không phải người xuất thế, tất cả mọi người đều quay cuồng trong vòng danh lợi, mấy người làm quan mà không muốn thăng quan, mấy người làm quan mà không muốn nắm quyền?

Người thực sự có thể có được tâm trạng thong dong dù tiến thoái, thật sự quá ít, Trần Kinh tự biết, hắn nghĩ tới bản thân, bản thân mình còn chưa đạt tới cảnh giới kia.

Nhưng Kiều Chính Thanh lòng dạ rất sâu, Trần Kinh nói chuyện với ông ta cả đêm, tâm tình ông ấy vẫn luôn tích cực, đối với chuyện hợp tác giữa hai địa phương, cũng vẫn luôn giữ thái độ tích cực, không khác gì trước kia.

Mượn cơ hội này, Trần Kinh nghiên cứu thảo luận vấn đề chính đàn Lĩnh Nam với Kiều Chính Thanh.

Gần đây, Trần Kinh luôn tìm hiểu phong thổ Lĩnh Nam, tìm hiểu văn hóa Lĩnh Nam. Hắn đã muốn tìm hiểu sâu thêm về Lĩnh Nam, nhất là tìm hiểu cách nghĩ truyền thống của Lĩnh Nam.

Hiện tại bên ngoài không phải phổ biến đều cho rằng Lĩnh Nam chia thành phải cải cách và phái bảo thủ sao?

Trần Kinh đương nhiên bị gán mác cải cách, bất kể trong lòng hay biểu hiện bên ngoài, hắn luôn rất phản cảm, rất đối lập với những lối suy nghĩ hẹp hòi như chủ nghĩa sơn đầu, chủ nghĩa bảo thủ, chủ nghĩa bảo vệ địa phương.

Nhưng lần trước hắn nói chuyện với Chu Quốc Hoa, hắn đã hiểu ra, cái gọi là phải bảo thủ của Lĩnh Nam, bản thân còn lâu mới thấu triệt.

Bất luận một sự việc nào, có thể tồn tại dài lâu, tất nhiên có đạo lý.

Phái bảo thủ Lĩnh Nam mấy năm nay trở thành con chuột qua phố ở bên ngoài, gần như người nào cũng hô đánh.

Nhưng trên thực tế bên trong Lĩnh Nam, thế lực bảo thủ căn bản không nhúc nhích, Lĩnh Nam cải cách mở cửa ba mươi năm, thế lực này vẫn chưa tiêu trừ tận gốc được, nguyên nhân là gì?

Trần Kinh liền thỉnh giáo vấn đề này với Kiều Chính Thanh.

Kiều Chính Thanh chưa trả lời Trần Kinh ngay, mà trầm mặc.

Sự trầm mặc của Kiều Chính Thanh, khiến Trần Kinh ý thức được, tình hình của Lĩnh Nam có lẽ phức tạp hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Có những lời không thể nói qua loa là giải thích rõ ràng.

Mà sau đó, Kiều Chính Thanh nói một đoạn với Trần Kinh.

Ông ấy nói với Trần Kinh, Lĩnh Nam cải cách mở cửa nhiều năm như vậy, hiện tại Lĩnh Nam đã trở thành địa khu vùng duyên hải phát triển kinh tế nhất nước cộng hòa.

Vì điểm này, toàn bộ nước cộng hòa đều cho rằng Lĩnh Nam nơi nào cũng hoàng kim. Những năm gần đây, từ trên xuống dưới, người đổ tới Lĩnh Nam đãi vàng là bao nhiêu?

Người thường thì không nói, chỉ nói tình trạng hiện tại nước cộng hòa thế lực khắp nơi phân bố ở Lĩnh Nam. Kiều Chính Thành nói rõ với Trần Kinh, người của chính đàn Lĩnh Nam thực tế cấu thành rất phức tạp.

Mà hệ thống cấu thành xã hội, kết cấu nhân viên của Lĩnh nam, độ phức tạp khiến người ta than rằng có một không hai trong nước cộng hòa.

Phương diện này liên quan tới cải cách phát triển của Lĩnh Nam, những thành công thu được, ai được hưởng?

Mỗi người Lĩnh Nam đều có thể hỏi, Lĩnh Nam tốc độ phát triển cao, bản thân mình có thay đổi gì, bản thân mình có bao nhiêu lợi ích…?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi