QUAN SÁCH

Không thể không nói, lời của Kiều Chính Thanh đã mở một cánh cửa cho Trần Kinh.

Tính phức tạp đa nguyên của Lĩnh Nam, Trần Kinh trước kia vẫn luôn chỉ có một khái niệm mơ hồ. nhưng sau khi hắn thực sự đi sâu vào, mới phát hiện tính phức tạp và đa nguyên của Lĩnh Nam đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

Tìm hiểu Lĩnh Nam, cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Trần Kinh tuy đã công tác hai năm ở Lĩnh Nam, nhưng hiểu biết đối với địa phương này, mới chỉ chạm tới da lông. Muốn tìm hiểu nơi nời sâu sắc, hắn còn phải đi rất xa.

Không thể không nói, từ Sở Giang đến Lĩnh Nam, khảo nghiệm của Trần Kinh đối với việc điều động công tác khác vùng giờ mới bắt đầu.

Trước kia Trần Kinh công tác ở Sở Giang, hắn từng cho rằng chính đàn Sở Giang rất phức tạp, nhưng sự phức tạp này, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hơn nữa Trần Kinh là người Sở Giang, lớn lên ở Sở Giang, điều này giúp hắn hiểu rõ phong thổ Sở Giang, hiểu biết cách nghĩ của những người ở đáy xã hội Sở Giang.

Còn ở Lĩnh Nam, Trần Kinh có thể nói hoàn toàn không hiểu gì về phương diện này.

Cơ sở toàn bộ xã hội Lĩnh Nam đều rất phức tạp, điều này thể hiện ở mối quan hệ phức tạp rắc rối giữa người bản địa và người ngoại lai. Mà trong số những người ngoại lai, lại là những người tới từ khắp nơi trên đất nước, người có bối cảnh văn hóa bất đồng, điều này càng làm trầm trọng hơn sự phức tạ của xã hội Lĩnh Nam.

Chính đàn có quy luật giống kết cấu xã hội Lĩnh Nam. Cấu thành nhân viên cấp cao của chính đàn Lĩnh Nam cũng rất phức tạp.

Cấu thành quần thể lợi ích xã hội cũng rất phức tạp. cấu thành nhân viên xã hội cao tầng Lĩnh Nam, gần như bao hàm người của tất cả những vùng trong nước.

Nhiều sự phức tạp như vậy cấu thành toàn bộ xã hội Lĩnh Nam, vấn đề Lĩnh Nam sao có thể đơn giản được?

Trần Kinh hiện tại công tác ở Lĩnh Nam. Lân giác căn bản không coi là vùng phát triển nhất Lĩnh Nam, nên Lân giác tương đối đơn giản hơn nhiều.

Nếu công tác ở đặc khu, cho dù ở Nam Cảng hay Lâm Cảng, công lực hiện tại của Trần Kinh cũng sẽ thiếu nhiều.

Trước kia Trần Kinh vùi đầu trong sự phát triển của Lân giác, không tìm hiểu Lĩnh Nam từ vĩ mô.

Lần này vì chuyện hợp tác của hai địa phương, hắn chạy khắp nơi, dần dần hiểu hơn về Lĩnh Nam. Mà hiểu rõ như vậy, mang lại cho hắn cảm giác gấp gáp mạnh hơn.

Hiện tại yêu cầu của trung ương đối với lãnh đạo cán bộ đó là yêu cầu cán bộ lãnh đạo có cái nhìn thế giới, có cái nhìn quốc tế.

Trần Kinh hiện tại muốn đạt tới cái nhìn Lĩnh Nam đã khó rồi, huống chi là yêu cầu cao cấp hơn.

Thực chất bên trong Trần Kinh là một người rất giỏi thực tế, rất thực sự cầu thị. Công tác thực tế, muốn chân chính đạt thành tích, đây là sự theo đuổi chính trị của Trần Kinh.

Quan viên hiện tại có quá nhiều người chỉ lướt trên bề mặt, làm công tác qua loa, bình thường làm việc thì thích mua danh chuộc tiếng, thích làm ra cái gọi là công trình chiến tích, tạo phong thanh thời đại mới, chỉ tiêu kinh tế ảo…

Những cái này Trần Kinh đều rất phản cảm, hiện tại hắn không thể làm, sau này hắn cũng nhất định không làm.

Chính bởi vì thực lực, Trần Kinh mới có cảm giác vội.

Hắn đột nhiên nhớ ra, mình đã đăng kí chương trình học nghiên cứu sinh tại chức của đại học kinh tế Việt Châu, hiện tại vẫn chưa đi học. xem ra sau này bất kể như nào, phải bỏ ra thời gian học hành chăm chỉ.

Lái xe, Trần Kinh không có mục đích gì.

Trong đầu hắn nghĩ ngợi công việc, lái xe không mục đích.

Việt Châu rất phồn hoa, xe cộ trên đường như nước, hai bên đường đèn sáng trưng.

Nhưng trong không gian nhỏ hẹp trong xe này, Trần Kinh lại thích thú hưởng thụ thời gian một mình khó có được.

Đinh đinh.

Chuông điện thoại vang lên, Trần Kinh lấy ra nhìn, hơi ngẩn người, ấn nút trả lời.

- Tiểu Lộ, sao lại gọi muộn vậy?

Là điện thoại của Kim Lộ, Kim Lộ cười khách khách nói:
- Sao thế? Lúc này gọi điện quấy rầy anh à?

- Không.
Trần Kinh vội phủ nhận, Kim Lộ trước kia luôn rất dịu dàng hiền lành, đối với Trần Kinh có thể nói là, ngoan ngoãn phục tùng.

Cũng chỉ là gần đây, cô học được kiểu nũng nịu, có lúc bất thình lình Trần Kinh trở tay không kịp, rất ngại ngùng.

- Em bây giờ đang ở đâu? Còn ở Bắc Việt tu tâm dưỡng tĩnh à?
Trần Kinh nói sang chuyện khác.

Kim Lộ cười nói:
- Anh ở đâu em sẽ ở đó, anh tin không?

- Em đang ở Việt Châu?
Trần Kinh trong lòng cả kinh, Kim Lộ nói:
- Sao? cũng chỉ cho anh tới Việt Châu à?

Kim Lộ ở Việt Châu, kế hoạch quay về của Trần Kinh đương nhiên phải thay đổi.

Mất rất nhiều thời gian, Trần Kinh tìm được khash sạn quốc tế Âu Lãng Việt Châu, hắn vừa đi xe tới cửa khách sạn, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao nữ đỏ rực chạy từ bãi đỗ ra, trùng hợp, chiếc xe thể thao chặn lại xe của Trần Kinh.

Trần Kinh thò đầu ra, đúng lúc nhìn thấy một hình ảnh từ gương chiếu hậu.

Một cô gái tuyệt đẹp đang nhướn mày nháy mắt, đây chẳng phải là Kim Lộ sao?

Kim Lộ rất tự nhiên phóng khoáng làm động tác tay tiến lên, sau đó nhanh chóng lái xe ra con đường chính bên ngoài khách sạn, Trần Kinh vội vàng đuổi theo phía sau.

Trần Kinh cũng không biết đường, chỉ đi theo sau xe Kim Lộ.

Lái xe chừng 30 phút, hai người dã tới địa giới tân thành Việt Châu.

Tân thành Việt Châu quy hoạch gần mười năm lại đây. Nghe nói quy hoạch và cơ cấu cả thành phố đều là chuyên gia quy hoạch thành phố nước ngoài cẩn thận thiết kế.

ở Việt Châu, tân thành Việt Châu được gọi là kế hoạch cửa lớn phía Nam của tổ quốc.

Việt Châu là cửa lớn phía nam của Tổ quốc, phải có hình tượng tương đối.

Mà Việt Châu là thành phố phát triển sau cải cách mở cửa, cả thành phố nhất định phải hiện đại, thời thượng và là con đường nối với quốc tế.

Cho nên toàn bộ Tân thành xây dựng rất đẹp, nhất là diện tích xanh hóa chiếm 50% toàn thành phố.

Lái xe ở đây giống như đi ở thành phố nhỏ của Bắc âu, nơi nào cũng là đại lộ, không nhiều ánh sáng lắm, chỗ nào cũng là cảnh tượng cây cao bóng cả của vùng ngoại ô.

Trần Kinh đi đoạn đường này, xanh hóa càng ngày càng tốt, dần dần còn thấy mây mù lơ lửng.

Bỗng nhiên, chiếc xe đỏ của Kim Lộ chạy phía trước rẽ 90 độ. Trần Kinh mới thấy rõ bên đó hóa ra có một biệt thự.

Ở cửa lớn một căn biệt thự màu đỏ nhạt, Kim Lộ lái xe chậm lại.

Cửa cảm ứng bên ngoài biệt thự từ từ mở ra, cô thò đầu ra cười với Trần Kinh phía sau, vô cùng dịu dàng, sau đó lái xe đi vào.

Còn Trần Kinh thì bị ánh mắt tinh xảo làm hoa mắt, tận tới lúc Kim Lộ nhấn còi mấy lần, hắn mới giật mình tỉnh lại, sau đó cùng tiến vào biệt thự.

Diện tích toàn bộ biệt thự rất lớn, khoảng bốn đến năm nghìn m2.

Kiểu dáng phòng ốc của biệt thự, bố cục sân, rõ ràng hiện ra một phong tình rất đậm chất gia đình nông thôn.

Phòng ở kết cấu dàn giáo bê tông, bên ngoài cũng không dùng trang sức màn tường truyền thống, mà dùng hình thức nhà sàn kết cấu bằng gỗ bao ngoài.

Mái hiên tứ giác nhếch lên, chạm trổ rường cột bên trên, kiểu kiến trúc hoa văn truyền thống điêu khắc rất tinh mỹ.

Đại bố cục của toàn bộ biệt thự rõ ràng là bố cục hình vuông, đây chính là kết cấu chái nhà đơn truyền thống của gia đình nông thôn, ở giữa là phóng chính, bên cạnh là chái nhà.

Còn bố cục sân, cũng không chọn kết cấu lâm viên.

Bên ngoài nhà là một sân phơi, trước sân phơi là một hồ hoa, phía trên có mấy luống đất trồng rau, bên trong là những loại rau truyền thống của Sở Giang như mướp đắng, dưa chuột, cà, rau dền. bốn phía luống rau dùng rào chắn, bên phải trồng một cây quýt…

Trần Kinh dựng xe xong, đứng trong sân một chút có ý nhớ nhung.

Cái này…

Đây rõ ràng là nhà ở Lễ Hà năm đó của Kim Lộ.

Kim Lộ cười lại gần, rất tự nhiên kéo tay Trần Kinh, đặt đầu lên tay hắn nói:
- Sao? chỗ này của em anh thấy vừa lòng không?

Trần Kinh quay đầu lại nhìn cô.

Kim Lộ mặt cười tươi như hoa, ánh mắt nheo lại mơ hồ có chút đắc ý, cái mũi tinh xảo hơi nhíu lại, như một cô bé nghịch ngợm.

Trần Kinh vươn tay ôm lấy cô, thật lâu không nói gì.

Cảnh tượng này quá quen thuộc.

Từng chút chuyện xảy ra ở Lễ Hà kia, trong nháy mắt hiện lên trong đầu Trần Kinh, tất cả đều gần gũi như vậy, như chuyện mới xảy ra hôm qua.

Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, ngày hôm qua đã xa như vậy.

Hết thảy đều khác trước, Trần Kinh dĩ nhiên không còn con nít như trước.

Còn Kim Lộ rõ ràng không cò là ông chủ nhỏ tỉnh thành Lễ Hà năm đó nữa, thân phận hai người đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hiện tại nhìn lại Lễ Hà, lại nhớ Lễ Hà, tuy rằng trí nhớ vẫn rõ ràng, nhưng nơi đó đã rất nhỏ rồi.

Đối với thế giới dài rộng này mà nói, Lễ Hễ chỉ nhỏ như hạt vừng. còn đối với độ cao mà hai người Trần Kinh và Kim Lộ đang đứng mà nói, Lễ Hà trong mắt họ cũng như như một hạt bụi.

Trần Kinh lại nhớ tới năm đó khi nói chuyện nhân sinh, lý tưởng với Kim Lộ. Trần Kinh thường dùng câu nói: “Chí đương tồn cao viễn” để tự nỗ lực.

Hiện tại hắn cũng đã sớm bay khỏi không trung Lễ Hà, càng bay càng cao, càng bay càng xa, hơn nữa còn cao hơn xa hơn.

Nhưng hồi ức khi đó, sẽ mãi mãi không xóa nhòa.

- Em rất dụng tâm, mua căn biệt thự như này ở Việt Châu, giá trị xa xỉ quá đi?
Trần Kinh hạ giọng nói.

- Không xa xỉ cũng không đáng.
Kim Lộ nhẹ giọng nói:
- Căn biệt thự này có hai chủ, một là anh, một là em, chỉ có anh và em mới có thể hiểu được hàm nghĩa của căn biệt thự này.

Cô dừng lại một chút, trầm lặng nói:
- Có đôi khi nghĩ lại, sự nghiệp và tiền tài đúng là có thể làm được rất nhiều chuyện. nhưng có một chuyện duy nhất không làm được, đó là bất kể như nào, quá khứ đã qua, chúng ta mãi mãi không quay lại được.

Trần Kinh trong lòng chấn động, ôm tay Kim Lộ thật chặt, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Năm tháng trôi qua, chúng ta đôi khi sẽ cảm thán thời gian trôi qua quá chậm, nhưng có đôi khi, khi chúng ta quay đầu nhìn lại, mới giật mình phát hiện, toàn bộ thế giới đã biến hóa một cách lặng yên.

Trần Kinh từ thời niên thiếu năm đó, hiện tại chia tay với tuổi thanh xuân, giấc mộng khi đó đã thực hiện được chưa?

Hiện tại bản thân lại có mục tiêu nhân sinh gì?

Trần Kinh hơi nhắm mắt lại,nội tâm bỗng nhiên có một thứ rung động khó hiểu, đây là nhân sinh sao?

Đây là cảm giác gì?

Thế giới hiện tại chỉ có hai người, và cảm giác chua xót mà Trần Kinh cảm nhận được trong lòng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi