Hạ Tưởng lúc này triệu tập những lãnh đạo quan trọng của bộ máy chính quyền, nhanh chóng thành lập tổ ứng đối. Yêu cầu nhân viên trước tiên nhanh chóng đến hiện trường, làm công tác giải thích và thuyết phục. Cố gắng đem sự việc khống chế trong phạm vi ảnh hưởng nhỏ nhất.
Dương Kiếm, Chiến Kính Bằng, Lý Hiểu Mẫn và Bành Vân Phong đều nhanh chóng hành động, liên hệ công an, phòng cháy và các bộ phận liên quan, thống nhất chỉ huy, thống nhất hành động.
Càng hoảng càng loạn, Từ Tử Kỳ trong lúc vội vàng nên có sai lầm, liên tiếp phạm vào những sai lầm không nên xuất hiện, khiến cho Hạ Tưởng vô cùng nổi cáu, hung hăng phê bình y vài câu. Từ Tử Kỳ mặt đỏ lên, vài lần muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
Nhưng trong lòng Từ Tử Kỳ lại có một chút oán giận Thị trưởng Hạ, không chỉ bởi vì Thị trưởng Hạ nhiều việc đều quay lưng lại với y, mà còn bởi vì Thị trưởng Hạ không để trong lòng chuyện của y. Y muốn điều Vương Lệ Hà đến Thành ủy, một chuyện nhỏ như vậy, một câu Thị trưởng Hạ cũng không để ý.
Mà Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong đã bắt tay vào việc sắp xếp điều động Vương Lệ Hà, Bùi Nhất Phong đồng ý sắp xếp Vương Lệ Hà đến Cục công an thành phố, đã ra quyết định. Từ Tử Kỳ liền cho rằng Thị trưởng Hạ cũng không thật tâm dùng y, hắn liền có ý tưởng.
Từ Tử Kỳ trong lòng hoảng hốt, Bành Vân Phong lại sốt ruột đến độ đổ mồ hôi lạnh. Nếu xử lý không tốt sự kiện Thiên Cương dẫn đến các thành phố khác cũng dấy lên làn sóng phản đối hợp nhất. Thị trưởng Hạ chắc chắn sẽ gánh một xử phạt không nhỏ, sự việc sẽ lớn.
Trần Khiết Văn cũng thẹn quá thành giận, bà ta cũng không biết Tần Tài Lai muốn làm gì, thực sự là càn quấy, như thế nào lại dẫn phát ra sự kiện tập thể? Quá là làm càn rồi.
Nghĩ lại, không khỏi hít một hơi khí lạnh, xem ra là thủ đoạn của nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô đủ quyết định, trực tiếp chính là ý tưởng rút củi đáy nồi, cái muốn chính là mượn ngọn lửa của sự kiện Thiên Cương, trực tiếp bóp chết việc hợp nhất sắt thép tỉnh Yến khi còn trong nôi. Còn ngọn lửa này có gây nên hậu quả nghiêm trọng hay không, ví như Bí thư và Thị trưởng bị liên lụy, và phải gánh điểm đen chính trị, nhà họ Ngô sẽ không để trong lòng.
Nhà họ Ngô không thích đáng với bà ta còn nói được, ngay cả Hạ Tưởng khả năng cũng sẽ bị liên lụy không một chút e dè. Trần Khiết Văn vừa kinh ngạc lại vừa khó hiểu, nhà họ Ngô quả nhiên lợi hại, khi đề cập đến lợi ích của bản thân, hạ nhát đao lớn, mặc kệ thân sơ, toàn bộ đều không nể tình.
Hạ Tưởng cũng nghĩ đến điều này, cảm giác trong lòng không thể nên cảm thụ gì.
Dụng ý của nhà họ Ngô, chắc chắn là muốn lợi dụng sự kiện lần này, nhóm làn sóng phản đối hợp nhất của các nơi trên toàn thỉnh, bởi vì hắn là người đầu tiên ủng hộ hợp nhất toàn tỉnh trong hội nghị. Thiên Trạch lại là nơi đầu tiên phát sinh sự kiện tập thể, rõ ràng là trực tiếp đánh vào mặt hắn.
Kế sách và thủ đoạn rất tốt. Hạ Tưởng âm thầm cắn răng. Hắn vẫn không nhận được thông báo trực tiếp của nhà họ Ngô hay bất kỳ ám thị nào. Cho rằng nhà họ Ngô sẽ tạo áp lực chính diện, cản trở kế hoạch từ trên xuống dưới, tuyệt đối không thể ngờ, nhà họ Ngô lại quyết một phen sống mái.
Nếu Hạ Tưởng đoán không nhầm, hẳn là bút tích của Ngô Tài Dương.
- Thị trưởng Hạ, Thị trưởng hạ…
Hạ Tưởng đang ở trong văn phòng, nghe bố trí công tác của Bùi Nhất Phong, làm thế nào để ở mức độ cao nhất khống chế đoàn người, làm thế nào để không dẫn đến đổ máu. Bởi vì hiện tại đám người đang rêu rao khắp nơi, đang tiến đến trụ sở Thành ủy… Bỗng nhiên, Bành Vân Phong vội vội vàng vàng chạy vào.
Từ khi quen Bạnh Vân Phong đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng thấy y kích động như thế.
- Chuyện gì?
Hạ Tưởng hơi chau mày hỏi, không phải thể hiện thái độ mà nhắc y bình tĩnh. Bởi vì, Bùi Nhất Phong đang ở đây.
Bành Vân Phong thở dốc vài, cuối cùng bình tĩnh lại, nhìn Thị trưởng Hạ, tuy nhiên sự việc không cần nói dối Bùi Nhất Phong, liền cầm tờ báo trong tay đưa qua và nói:
- Thị trưởng Hạ, anh xem…
Bành Vân Phong đưa ra chính là một tờ "Nhật báo quốc gia", chỗ cần Hạ Tưởng xem đã được cắt ra, còn được đánh dấu cẩn thận. Là một bài báo của người bình luận, với tiêu đề rất lớn "Tham lớn cầu toàn? Hợp nhất không phải là thần dược". Nội dung bài báo tuy không nói rõ tên địa điểm trong kế hoạch việc hợp nhất tài nguyên sắt thép tỉnh Yến, nhưng liệt kê một loạt ví dụ trong nước về sự xuống dốc nghiêm trọng sau khi cưỡng ép hợp nhất, chỉ ra không ít chính quyền địa phương tồn tại tâm lý tham lớn cầu toàn, cho rằng muốn làm mạnh phải làm lớn, đem rất nhiều tài nguyên phân tán hợp nhất lại, sẽ trở thành vật khổng lồ bách chiến bách thắng, lại bỏ qua quy luật khách quan của sự vật, bắt ép các doanh nghiệp vốn không có nhiều điểm chung hợp nhất lại với nhau, ngược lại chôn xuống một tai họa ngầm chia năm xẻ bảy, có khả năng gạt bỏ ưu thế của một xí nghiệp ưu thế, làm lan rộng thế yếu của xí nghiệp kém, cuối cùng mất nhiều hơn được, ngược lại hao tài tốn của.
Ngay lúc Thiên Cương gây rối, tòa soạn báo quan trọng của quốc gia lại có bài viết với những lời bóng gió và phê bình bài báo về việc tỉnh Yến hợp nhất tài nguyên sắt thép, không phải thủ đoạn của nhà họ Ngô thì là ai? Hai bút vẽ cùng một lúc, một sáng một tối, đều tự tạo áp lực, tự hạ độc thủ, đúng là thủ đoạn của Ngô Tài Dương kín đáo mà độc ác.
Nếu Hạ Tưởng đoán không nhầm thì bài báo phê bình nhằm vào Tỉnh Yến, sẽ không chỉ có mình " Nhật báo quốc gia".
- Vân Phong, anh nhanh chóng xem các báo cấp quốc gia khác, hễ có đề cập đến việc hợp nhất tài nguyên, mặc kệ nói tốt hay xấu, toàn bộ tập hợp lại một chỗ.
Text được lấy tại http://truyenfull.vnHạ Tưởng phải tìm ra một cái gì đó trong các bài báo công khai, thậm chí có thể phỏng đoán ra nhà họ Ngô, chính xác mà nói là một loạt thủ đoạn phản chế của Ngô Tài Dương.
Bành Vân Phong nhận lệnh mà đi, Bùi Nhất Phong liền lấy tờ báo trong tay Hạ Tưởng, vừa nhìn cũng thay đổi sắc mặt:
- Thị trưởng Hạ, làm sao bây giờ?
Bùi Nhất Phong là người phản đối việc hợp nhất, nhưng mâu thuẫn bên trong thì bên trong giải quyết, hiện tại xảy ra vấn đề, cần phải nhất trí đối ngoại, báo quốc gia phê bình y quản không nổi, nhưng sự kiệntập thể xảy ra ở Thiên Trạch y là Cục trưởng công an thành phố cũng khó chối được sai lầm này.
Đang nói chuyện thì Thường Hào cũng gõ cửa tiến vào, vừa vào câu đầu tiên là:
- Thị trưởng Hạ, giờ làm sao đây?
Tốt thôi, một khi có tình hình quan trọng xảy ra, phòng làm việc của Hạ Tưởng biến thành phòng làm việc của Bí thư, hoàn toàn thay thế Trần Khiết Văn. Cũng đúng, mấy lần trước khi phát sinh sự kiện lớn, Trần Khiết Văn không thể xử lý, làm Thường Hào không dám tới xin chỉ thị của Trần Khiết Văn. Ngoài mặt vẫn phải xin chỉ thị, nhưng Bí thư Trần chỉ nói tổng thể, không một hai ba cụ thể, y cũng chỉ có thể sau khi xin chỉ thị của Bí thư, cụ thể làm thế nào, lại đến hỏi Thị trưởng Hạ.
Cũng là hiện tượng kỳ quái đặc biệt có ở thành phố Thiên Trạch. Ai làm cho Thị trưởng Hạ thấy việc lớn bình tĩnh và có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết? So với người khác, chênh lệch rõ ràng.
- Lão Thường, lập tức thông báo cho đài truyền hình và báo thành phố, đưa phóng viên giỏi nhất đến hiện trường, nhất là đài truyền hình, ít nhất cũng bảo họ cử 10 phóng viên quay phim trở lên, đến hiện trường ghi hình, mỗi người phải có riêng một máy ống kính.
Hạ Tưởng nói, làm Thường Hào và Bùi Nhất Phong đều kinh ngạc. Xảy ra sự kiện tập thể, giấu còn không kịp, Thị trưởng Hạ lại làm sao vậy, còn muốn để bọn họ đưa tin tức, có phải muốn tình hình nóng đến không kiềm chế được hay không?
Thường Hào thậm chí nói lắp:
- Thị, Thị trưởng Hạ, sự kiện tập thể không thể đưa tin, phải phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên...
- Đài truyền hình Thiên Trạch và Nhật báo Thiên Trạch là truyền thông của Thiên Trạch, họ đều không nghe lời của Ban tuyên giáo, thì cái chức Trưởng ban Tuyên giáo của anh không phải làm nữa. Để cho bọn họ ghi hình và phỏng vấn, nhưng không nói để bọn họ phát và đăng tin, hiểu không?
Hạ Tưởng đành giải thích một chút,
- Nghĩ xem đã hiểu chưa?
Thường Hào sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên hiểu ý mỉm cười:
- Hiểu rồi, hiểu rồi, vẫn là lãnh đạo sáng suốt.
Thường Hào vui vẻ đi sắp xếp, Bùi Nhất Phong cũng rất nhanh đã nghĩ thông, trong lòng thầm nghĩ, đúng là giỏi, y xử lý nhiều sự kiện tập thể, mỗi lần đều liều mạng không cho phóng viên đến gần, đều truyền lệnh chết, nghiêm khắc khống chế giới truyền thông phỏng vấn. Thị trưởng Hạ ngược lại, chủ động đưa rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn, muốn cái gì đây?
Dường như là muốn tỏ thái đỗ sẽ giải quyết vấn đề với người kiến nghị, trên thực tế là phô trương thanh thế, trên thực tế là…
Bùi Nhất Phong bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, y và Bì Bất Hưu bày kế để kéo Từ Tử Kỳ xuống nước, nếu chẳng may bị Thị trưởng Hạ phát hiện, Thị trưởng Hạ sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó y?
Tuy nhiên chỉ là nghĩ qua thôi, y lại cho rằng Hạ Tưởng sẽ làm gì được y. Nếu tác dụng quân cờ của Từ Tử Kỳ không thành công, dưới sự nổi giận của Thị trưởng Hạ nhiều lắm là thay một thư ký, y và Bì Bất Hưu không có liên quan gì.
Sau đó thảo luận một chút về việc bố trí hành động, cuối cùng Hạ Tưởng và Bùi Nhất Phong cùng nhau đến văn phòng của Trần Khiết Văn. Trần Khiết Văn sau khi nghe báo cáo không có ý kiến phản đối gì, tuy nhiên vẫn như thường lệ, kết luận vài điều, sau đó để Hạ Tưởng bình ổn sự kiện tập thể, còn bà ta muốn làm gì, bà ta không nói, Hạ Tưởng cũng không hỏi, Bùi Nhất Phong cũng sẽ không hỏi.
Người ta là Bí thư, cho dù là ngồi trong phòng làm việc gọi điện thoại, đọc công văn, cũng là quyền lực của Bí thư, Thị trưởng phải nghe lời Bí thư, đấu tranh anh dũng mãi mãi ở tuyến đầu.
Hạ Tưởng chưa bao giờ là người gặp chuyện lùi bước, và tính toán chi li. Tuy hắn cũng biết Trần Khiết Văn là cố ý lùi bước và cũng có ý trốn tránh trách nhiệm. Bởi vì sự kiện hôm nay rất khó giải quyết, xử lý xong chưa chắc đã có kết quả tốt, xử lý không tốt, chắc chắn sẽ chịu tiếng xấu bị xử phạt thay người khác. Giống như sự kiện huyện Bào Mã, làm không tốt hắn có thể bị miễn chức, mà Bí thư lại không việc gì.
Vấn đề huyện Bào Mã nếu không phải hắn kiên trì và đứng sau chỉ đạo, Biện Hữu Thủy chắc chắn sẽ khó tránh được.
… Lúc này, hơn 300 công nhân viên của Thiên Cương đã tụ tập trước cổng trụ sở Thành ủy, Cục công an thành phố huy động hết mọi cảnh sát, giữ gìn trật tự, đề phòng tình hình trở nên gay gắt. Hạ Tưởng nhìn Bùi Nhất Phong,
- Lão Bùi, dùng hết khả năng không làm ai bị thương, nhưng nếu đám người có người cố ý gây rối, muốn hạ độc thủ, bắt.
Bùi Nhất Phong khi thấy Hạ Tưởng nói chuyện, trong mắt hiện lên vẻ dứt khoát kiên quyết, đặc biệt là vẻ mặt của hắn, vô cùng lạnh lùng, khiến y trong lòng khoog khỏi giật mình sợ hãi. y vẫn nghĩ đến một Thị trưởng Hạ nhân từ nương tay, lúc này mới biết Thị trưởng Hạ cũng có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn. Nghĩ đến tai nạn xe lần trước, hắn liều mình gương mẫu nhảy vào tuyết cứu người, y liền hiểu một đạo lý: một người không quý tính mạng của chính mình, tuyệt đối có một mặt độc địa tàn nhẫn.
Bùi Nhất Phong đoán đúng, trong việc xử lý sự kiện Thiên Cương gây rối tiếp theo, Thị trưởng Hạ lộ ra thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn và hà khắc, cũng xây dựng được uy danh của một Thị trưởng có bàn tay sắt như hắn.